Lên Giường Với Tôi, Em Không Thiệt

Chương 8: Em có bạn gái chưa ?



“Cậu tìm ai ?”

Giọng nói phát ra phía sau lưng khiến Bạch Nam được một phen giật mình.

“À tôi..tôi là..tôi đến giao đồ.”

“Anh đến đúng địa chỉ chứ ? Tôi đâu có đặt hàng gì đâu nhỉ ?”

“À không, tôi đến đưa thứ này cho một người tên là Mãn Mãn, Tiểu Linh nhờ tôi đưa đến cho chị ấy.”

“Có phải Tiểu Linh em gái Hạo Nhiên không ?”

“Đúng ạ..vậy chị là…”

Mãn Mãn bảo đúng là mình rồi bảo cậu đợi chút, cô sẽ gọi người mở cửa.

Lâm quản gia nghe thấy tiếng của Mãn Mãn thì liền mở cửa cho cô, vì là cửa tự động nên chỉ cần ở bên trong ấn nút là đã có thể mở cửa.

Bạch Nam cảm thán bởi cánh cửa tự động này thực sự rất đỉnh, cậu cảm thán đến quên mất mục đích đến đây.

Mãn Mãn lay người làm cậu như bừng tỉnh, cậu ngại ngùng đi phía sau cô bước vào trong, càng vào trong càng thấy ngôi nhà thực sự là quá lộng lẫy đến mức khó tả.

“Đúng là người giàu nhất thế giới, đến cả nhà cũng không phải tầm thường.”

Bạch Nam nghĩ bụng.

Mãn Mãn đưa cậu vào phòng khách, bảo cậu ngồi xuống ghế đợi cô một lát, cô vào cất đồ rồi sẽ ra ngay. Bạch Nam ngồi xuống nhìn một lượt, quả thực là không dám nghĩ tới bản thân lại có thể đến được nơi như này, thật sự là quá xa hoa rồi.

“Cậu uống chút nước hoa quả, tiểu thư sẽ ra ngay thôi.”

Lâm quản gia bưng ra một khay bánh và một khay nước uống, nhìn thấy phong cách sang trọng thế này, cậu cảm thấy không được thoải mái lắm.

“Để cậu đợi lâu rồi.”

“À không..không lâu.”

“Cậu là bạn thân của Tiểu Linh sao ?”

“Đúng..đúng vậy.”

Mãn Mãn đưa mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt cô ấy giống như đang phán xét khiến cậu cảm thấy hơi khó xử.

“Quào !”

Lời nói của chị ấy khiến cậu bẫng đi một nhịp.

“Cậu đúng là của quý đấy nhỉ ? Cậu làm người mẫu sao ? Đúng là bạn thân của nhóc Tiểu Linh.”

“Dạ ?”

Cậu vẫn chưa hiểu những gì chị ấy nói nên mặt cậu đần ra một cục.

“Ý chị là mặt cậu rất đẹp trai đấy, nhìn đi, cảm giác như tạc tượng vậy, rồi đến phong cách ăn mặc, dáng người, chà, đỉnh thật đấy.”

“Chị..c..cảm ơn chị.”

Bạch Nam ngại đỏ mặt khi chị ấy liên tục khen ngợi cậu, không phải là trước đây cậu chưa từng được ai khen mà nói đúng hơn những lời khen này vốn dĩ cậu đã được nghe rất nhiều rồi, chỉ là chị ấy nhìn cậu như vậy khiến cậu cảm thấy ngượng.

“Vậy là em ít hơn chị một tuổi nhỉ ? Em có bạn gái chưa vậy ?”

Câu hỏi của chị ấy khiến cậu cảm thấy khó xử, bạn gái sao, nếu bây giờ cậu nói cậu thích con trai thì liệu chị ấy có kì thị cậu không, cậu không dám chắc, nhưng…

“Chưa ạ.”

“Tuyệt nhỉ ? Nhưng sao một người như em lại không có bạn gái chứ, không phải là do em kén chọn quá chứ, nếu vậy thì em thấy chị thế nào ?”

“Chị…”

Đối mặt với câu hỏi này cậu phải trả lời làm sao đây, lỡ chị ấy phật lòng rồi nổi giận thì sao nhỉ.

“Em..em thấy chị rất xinh đẹp, giỏi giang…”

“Không phải vậy, ý chị là..em thấy chị có hợp tiêu chuẩn làm bạn gái em không ?”

Lại một câu hỏi hóc búa nữa dành cho cậu, thực sự ngay bây giờ cậu chỉ muốn chạy trốn những câu hỏi đó thôi, cậu không biết phải trả lời ra sao.

Nhìn thấy sự ấp úng của cậu, chị ấy bảo rằng cậu cứ bình tĩnh suy nghĩ thêm những gì mà chị ấy vừa nói, dù cậu có trả lời ra sao thì chị ấy cũng sẽ không giận hay trách móc gì cậu đâu.

Bạch Nam thở phào một hơi nhẹ, may quá, nếu không cậu ấy nhất định là sẽ chết đứng trước nhưng câu hỏi đó mất.