Long Thần Ở Rể

Chương 123: C123



Ba tên thanh niên đi tới trước chỗ lốp của chiếc xe van, nghiên cứu hồi lâu cũng không biết làm thế nào để xì hơi nó.

Dẫu sao thì bình thường bọn họ chỉ biết ăn chơi đàng điếm, vui đùa phóng túng, đối với việc xì lốp xe làm gì biết cơ chứ.

Ba người bọn họ chỉ có thể công cốc mà quay lại, nhìn Tô Minh Vĩ ngượng ngập cười nói: "Tô Thiếu gia, chúng tôi không biết xì lốp xe này!"

"Hừ! Đúng một đám rác rưởi, còn phải để tao phải tự mình làm!"

Tô Minh Vĩ hung hăng trừng mắt nhìn ba người bọn họ, sau đó liền chuẩn bị đích thân đi tới.

Thấy vậy, nhân viên bảo vệ biết cơ hội thể hiện của mình đã đến, vội vàng từ dưới mặt đất đứng dậy, nhìn Tô Minh Vĩ, mặt đầy nịnh hót nói: "Tô thiếu gia, chuyện nhỏ này làm sao có thể làm phiền đến cậu, hay là cứ để tôi làm đi!"

Nói xong, nhân viên bảo vệ không nói nhiều, trực tiếp ngồi xổm xuống trước lốp xe, bắt đầu xì hơi.

Tô Minh Vĩ mặt đầy hài lòng gật đầu, sau đó hung hăng nhìn ba tên kia, cáu kỉnh nói: “Còn ngây người đứng đây làm gì? Nhanh lại học hỏi mau!"

Ba tên thanh niên vội vàng tiến lên phía trước để học theo.

Dưới sự hướng dẫn và giúp đỡ của bảo vệ, bốn người đã cùng nhau rất nhanh đem toàn bộ bốn lốp xe xả hết hơi ra.

Làm xong xuôi hết mọi chuyện.

Nhân viên bảo vệ vội vàng quay lại trước mặt Tô Minh Vĩ, mặt đầy nịnh hót hỏi: "Tô thiếu gia, cậu còn có chuyện gì muốn dặn dò, cứ việc nói, tôi sẽ giúp ngài làm ngay!"

"Nhân viên bảo vệ này rất tốt, tôi rất thích!"

Tô Minh Vĩ hết sức hài lòng gật đầu một cái, sau đó hỏi: "Vừa rồi anh nói người lái chiếc xe này đã đi vào trong cao ốc Thiên Tuyết đúng không?"

"Vâng, đúng vậy!"

Bảo vệ vội vàng gật đầu một cái.

"Dẫn tôi đi tìm hắn!"

Sắc mặt của Tô Minh Vĩ trầm xuống, trực tiếp ra lệnh.


"Được chứ!"

Bảo vệ gật đầu rồi nhanh chóng tiến lên trước dẫn đường.

Nhóm người vội vã vào đại sảnh, đang chuẩn bị đi vào thang máy bên kia.

Nhưng đúng lúc này, một tên thanh niên trong nhóm đột nhiên hét lên: "Tô thiếu, anh nhìn kìa, có phải tên kia đấy không!"

Nghe vậy.

Tô Minh Vĩ nhìn theo hướng tên đàn em chỉ, mắt hướng về phía khu vực nghỉ ngơi.

Mà Diệp Thu lúc này đang ngồi uống trà nghe thấy tiếng hét của tên thanh niên kia, theo bản năng nhìn về bên này.

Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Khi những kẻ được xem như kẻ thù gặp nhau, họ sẽ trở nên đặc biệt điên cuồng.

Hai mắt Tô Minh Vĩ như muốn bùng cháy, trợn mắt nhìn Diệp Thu, tràn đầy lửa giận gầm lên: "Tên nhóc kia, cuối cùng tao cũng bắt được mày, để tao xem mày định chạy đi đâu!"

Nghe vậy.

Diệp Thu cũng nhíu mày.

Sao tên này âm hồn bất tán thế nhỉ.

Mới vừa rồi ở trên đường một mực quấn lấy muốn gây chuyện thì thôi đi.

Không nghĩ đến lại còn có thể gặp ở nơi này.

Nhưng mà.

Dù sao hiện tại mình cũng đã tới nơi, không cần phải vội vàng như vừa rồi.


Nếu anh chàng này đã muốn chơi, vậy thì cùng chơi đùa với anh ta một một chút vậy! Anh nghĩ.

Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên một nụ cười bỡn cợt, nhàn nhạt nói: “Chạy? Xin hỏi tại sao tôi phải chạy cơ chứ? "

"Haha, gan đấy! Thiếu gia đây đặc biệt thích loại người gan to như mày, như vậy dù có bị tao đánh cũng sẽ cố mò dậy, đúng là như vậy mới đã nhỉ!"

Tô Minh Vĩ cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Ngay lập tức hắn ta trực tiếp dẫn người đến trước mặt Diệp Thu, nhìn Diệp Thu từ trên xuống dưới, mặt đầy cao ngạo nói: "Nhóc con, đừng trách ông đây không nhắc nhở mày, nếu mày không muốn nửa đời sau này phải trải qua trong bệnh viện thì ngay lập tức dập đầu quỳ xuống xin lỗi cho tao, nói như vậy không chừng các anh em của tao có thể nương tình mà nhẹ tay một chút đấy! "

Tô Minh Vĩ vừa nói ra điều này.

Ba tên thanh niên kia đều nắm chặt tay thành quả đấm, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, nhao nhao nói: "Nhóc con, biết điều một chút, mau dập đầu xin lỗi Tô Thiếu gia đi!"

"Đâm vào xe của Tô thiếu gia, còn chạy trốn đến địa phận của Tô thiếu gia, tên nhóc à, mày thật sự đã tìm đến chỗ chết rồi. Quỳ xuống xin lỗi mau!"

"Cái thứ không biết sợ chết này, hôm nay mày phải quỳ lạy xin lỗi Tô thiếu gia cho thật tốt!"

Nghe những lời của này của ba tên kia.

Diệp Thu cười nhạt một tiếng, bình thản hỏi: "Nếu tôi từ chối thì sao?"

"Vậy thì bọn tao đánh cho mày tỉnh ra!"

Cả ba người họ trừng mắt nhìn Diệp Thu, hung tợn nói.

"Nếu đã nói như vậy..." Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, trong ánh mắt hiện lên một tia giễu cợt: "Vậy thì tôi từ chối!"

Lời này vừa nói ra.

Tô Minh Vĩ và ba đàn em đều sửng sốt.


"Đồ rác rưởi này!"

Sắc mặt Tô Minh Vĩ lập tức u ám, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Thu, tức giận nói: "Này nhóc con, tao đã cho mày cơ hội mà mày vẫn không biết quý trọng đúng không? Nếu đã nói như vậy, mày cũng đừng trách tao quá tàn nhẫn, dám đắc tội với Tô Minh Vĩ tao đây, hôm nay ai cũng không thể cứu được mày đâu.”

Nói xong.

Tô Minh Vĩ trực tiếp nghiêng đầu nhìn về phía ba tên đàn em, ra lệnh: "Còn ngẩn ra đó làm gì, đánh cho tao, đánh mạnh vào, nếu xảy ra chuyện gì, ông đây gánh vác!"

"Lên!"

Ba tên thanh niên cười dữ tợn, ngay sau đó không nhiều lời, một tên nhặt cái ghế ở bên cạnh định ném về phía Diệp Thu.

Diệp Thu híp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy ý vị, sau đó lấy ngón trỏ nhúng vào trong tách trà, một giọt nước trà đọng lại trên tay, sau đó búng nhẹ về phía tên đó.

Chỉ nghe "Vèo" một tiếng.

Giọt nước phá vỡ không khí, bắn thẳng vào chính giữa bụng tên thanh niên.

Vào thời khắc này.

Tên thanh niên kia chỉ cảm thấy bụng mình như bị ai đó hung hăng đâm một nhát dao vào.

Cái cảm giác đau thấu tim gan này, khiến cho sắc mặt của tên thanh niên thay đổi rõ rệt, chiếc ghế trong tay được thả ngay tại chỗ, che bụng ngã xuống đất kêu gào đau đớn.

Một màn này.

Tô Minh Vĩ, nhân viên bảo vệ và hai thanh niên còn lại đều sửng sốt.

Một giọt nước có thể làm tổn thương người khác sao?

Có phải quá cường điệu rồi không! Việc này làm cho bọn họ không tin đó là sự thật, cho dù là tận mắt chứng kiến cũng không thể tin được.

Thậm chí, bọn họ còn cho rằng tên thanh niên này đang giả bộ!

Tô Minh Vĩ sắc mặt nhất thời trầm xuống, hắn ta đạp một cước vào tên đàn em đang nằm gào thét dữ tợn trên mặt đất, tức giận mắt: “Mày còn giả bộ cái quái gì thế? Đứng lên cho tao!"

"A!"


Trong khoảnh khắc này, tên thanh niên càng gào thét thảm thiết, giống như thọc tiết heo, căn bản không như đóng kịch chút nào.

Việc này làm cho Tô Minh Vĩ cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn tên đó, lạnh lùng nói: "Rác rưởi, mày thật vô dụng, tao sẽ tính sổ chuyện này với mày sau!"

Tô Minh Vĩ quay đầu nhìn về phía hai tên còn lại ra lệnh: "Đừng đứng đực mặt ra ở đó nữa, lên tiếp đi, tao không tin trên đời này làm sao có chuyện vô lý như vậy!"

Tuy nhiên.

Hắn vừa dứt lời.

Chỉ nghe hai tiếng "Vèo" "Vèo"

Ngay sau đó.

Hai tên còn lại cũng đều che bụng ngã xuống đất.

Mà tiếng kêu thảm thiết của bọn họ so với tên thanh niên trước đó còn thảm hơn.

Lần này.

Tô Minh Vĩ hoàn toàn không nói nên lời.

Chẳng lẽ cả ba đều đang đóng kịch?

Bọn mày dám hợp tác với nhau!

“Ba người bọn mày muốn chết hả?

Mau đứng lên cho tao, đừng giả vờ nữa! "

Tô Minh Vĩ hung hăng trợn mắt nhìn ba người bọn họ, tức giận hét lên.

"Tô... Tô thiếu gia, tôi đau!"

"Giống như bị ai đâm một nhát vậy!"

"Không... không xong rồi, tôi không ổn rồi!"

Cả ba người cùng kêu rên trong đau đớn.