Long Thần Ở Rể

Chương 132: C132



"Yêu cầu gì?"

Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày xinh đẹp, nghi ngờ hỏi.

"Hì hì..."

Diệp Thu nhếch miệng cười một tiếng rồi thử dò hỏi: "Em xem, lúc này tôi đã lập công lớn cho công ty như thế, vậy từ nay về sau tôi có thể gọi em là… Vợ được không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lập tức đỏ lên, ngay sau đó cô ra vẻ hung dữ trừng Diệp Thu một cái rồi tức giận nói: "Không được!”

"Hả? Tôi lập công lớn như vậy mà không thể gọi một tiếng vợ, nếu vậy thì sau này sao tôi còn có động lực để tiếp tục nỗ lực đây?"

Trên mặt Diệp Thu đầy vẻ đau khổ, nói với vẻ ấm ức đáng thương.

Thấy vậy, Lâm Thanh Nhã cũng nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút chần chờ.

Cô đã từng nghĩ rằng, chỉ cần Diệp Thu chịu nỗ lực, vậy sẽ cho anh có cơ hội trở thành người chồng chân chính của mình.

Mà ngay lúc này, cần phải cỗ vũ để anh có một chút động lực nỗ lực chứ?

Nếu vậy thì sau này chắc chắn anh sẽ càng thêm cố gắng đúng không?

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, đổi tư thế ngồi lại, giống như là đang chuẩn bị đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng gì đó, cô nhìn Diệp Thu và nói: "Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng không phải vào lúc này. Chờ lần sau anh tiếp tục nỗ lực rồi lại lập được công lớn nữa thì tôi sẽ để cho tôi gọi em là… Vợ!”

"Thật sự sao? Em sẽ không đổi ý chứ?"

Trên mặt Diệp Thu đầy sự vui vẻ.

"Trước giờ tôi đã nói ra là sẽ giữ lời!"

Lâm Thanh Nhã gật đầu, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nói.

"Được rồi, chỉ trong nháy mắt mà tôi đã cảm thấy tràn đầy động lực. Tổng giám đốc Lâm, vậy tôi sẽ tiếp tục nỗ lực phấn đấu, tranh thủ lập công lớn một lần nữa!"


Diệp Thu nói vô cùng kích động.

sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Ngay sau đó, anh vội vàng rời khỏi văn phòng Lâm Thanh Nhã.

"Cái người này thật là..."

Trên mặt Lâm Thanh Nhã đầy vẻ bất đắc dĩ, cô lắc đầu, ngay sau đó khóe môi cô cong lên một thành nụ cười nhàn nhạt, cô lẩm bẩm: "Nhưng mà nói thật, ở chung lâu rồi, đúng là anh ta cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét như lúc trước, ngược lại thỉnh thoảng còn cho mình một vài ngạc nhiên vui vẻ, cũng có chút thú vị đấy!”

"Diệp Thu! Cố gắng làm thật tốt nhé! tôi hy vọng có một ngày, anh có thể thật sự xây dựng nên một khoảng trời riêng của mình. Anh có thể không quá thành công, nhưng chỉ cần anh có được sự nghiệp của riêng mình, vậy thì đám người nhà họ Lâm đó sẽ không nói gì được về anh nữa.”

"Tôi sẽ chờ ngày đó đến!"



Sau khi ra khỏi văn phòng của Lâm Thanh Nhã.

Diệp Thu giấu đi nụ cười tươi sung sướng trên mặt.

Bởi vì anh phát hiện ra một lối tắt có thể khiến cho Lâm Thanh Nhã nhanh chóng chấp nhận anh.

Đó chính là biểu hiện thật tốt trong công ty, lập nhiều công trạng, nhất là những công trạng lớn.

Nếu như vậy là có thể được tư cách thương lượng với Lâm Thanh Nhã! Ví dụ như thay đổi xưng hô, đi ra ngoài hẹn hò cùng nhau, hoặc là tiếp xúc thân thể gì đó...

Những cái này đều có thể dùng công trạng để trao đổi với Lâm Thanh Nhã.

Tuy rằng bước đầu tiên không được hoàn hảo, nhưng cuối cùng đã vẫn hoàn thành được.

Chỉ cần có thể đi được bước đầu, vậy những bước sau đều sẽ suôn sẻ.

Nghĩ đến đây, Diệp Thu cảm thấy vô cùng kích động.


Anh biết, cuộc sống tốt đẹp của mình sẽ bắt đầu từ đây… Sau khi thăng chức lên làm Trưởng phòng Phòng nghiệp vụ.

Địa vị của Diệp Thu trong tổ nghiệp vụ cũng lập tức tăng lên.

Trước kia anh là người ngồi một mình trong góc văn phòng, ngoại trừ trò chuyện về công việc ra thì không ai nói với anh lời nào.

Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.

Cho dù là nhân viên mới hay nhân viên cũ đều sôi nổi đến nịnh bợ anh, nói với anh mấy lời tốt đẹp.

Vốn dĩ trước kia những người đó xem thường anh, nhưng bây giờ đều đến nịnh hót anh.

Đến cả những trưởng phòng của các phòng khác cũng đến làm quen với Diệp Thu.

Đột nhiên Diệp Thu vậy mà lại trở thành người được hoan nghênh nhất trong tổ nghiệp vụ.

Hà Tình Tình ngồi trước Diệp Thu, thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài một hơi.

"Cô thở dài làm gì?" Diệp Thu cười hỏi.

"Bây giờ anh trở thành trưởng phòng được hoan nghênh nhất, tôi lo lắng mình muốn nói chuyện phiếm với anh còn phải xếp hàng nữa!"

Hà Tình Tình bĩu môi, trong lời nói có chút ghen tị.

"Ha ha, sao lại có chuyện đó được.Cô muốn nói chuyện phiếm với tôi lúc nào cũng được, tình bạn của chúng ta sẽ không thay đổi vì mấy thứ này!"

Diệp Thu cười nói.

"Thật vậy chứ?"

Hà Tình Tình chớp đôi mắt to, trên mặt hiện lên một tia vui mừng.


"Đương nhiên, tôi không phải người vừa thăng chức đã không thèm nhận người thân bạn bè.”

Diệp Thu gật đầu, cười nói.

"Hì hì, tôi cũng đoán anh sẽ không như thế, vừa rồi chỉ là nói giỡn với anh thôi!"

Hà Tình Tình nghịch ngợm le lưỡi, ngay sau đó nhìn Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ có hơi ửng đỏ nói: "Đúng rồi, hai ngày nay mẹ tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, cho nên bà ấy muốn tôi mời anh… Mời anh đến nhà ăn cơm để cảm ơn, không biết chừng nào anh có thời gian…” Càng về sau, giọng nói của Hà Tình Tình càng lúc càng nhỏ lại.

Dù sao đây là lần đầu tiên cô ta mời đàn ông về nhà ăn cơm, vì thế mà vẫn có hơi thẹn thùng.

Nghe thấy Hà Tình Tình nói vậy.

Diệp Thu có hơi sửng sốt, cười nói: "Không cần khách sáo như vậy đâu, không phải lần trước cô đã mời tôi rồi sao?"

"Khác nhau mà, lần đó là cảm ơn anh giúp tôi chuyển thành nhân viên chính thức, lần này là cảm ơn anh điều trị hết bệnh cho mẹ tôi mà!"

Hà Tình Tình vội vàng nói.

"À..." Diệp Thu sờ mũi, hơi do dự hỏi lại: "Vậy hay là chiều ngày mai được không?”

“Được. Quyết định vậy đi, không được cho tôi leo cây đâu đấy!”

Hà Tình Tình vội vàng gật đầu, chu cái miệng nhỏ nói.

"Chắc chắn sẽ không để cô phải leo cây!"

Diệp Thu nhếch miệng cười nói.

Sau khi tan làm, Diệp Thu nhanh chóng trở về nhà còn Lâm Thanh Nhã đang bận một vài chuyện của công ty cho nên trở về hơi muộn hơn một chút.

Sau khi Diệp Thu về nhà thì nghỉ ngơi trong chốc lát rồi bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, sau đó anh đi nấu cơm.

Sau khi bỏ cơm vào hộp giữ nhiệt thì sắc trời đã trở nên tối sầm.

Diệp Thu nhìn thoáng qua đồng hồ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt: "Hàn Dương của bang Liệt Hỏa đúng không? Tôi chỉ cho anh hai cơ hội, nhưng anh không biết quý trọng vậy thì không thể trách tôi được!”

Dứt lời, Diệp Thu nhanh móc di động ra, gọi điện thoại cho Âu Dương Hạo: "Trong vòng ba phút phải tra ra vị trí trụ sở chính của bang Liệt Hỏa!"




Trong Câu lạc bộ Hồng Hạc.

Có thể nói nơi này là một câu lạc bộ tương đối nổi tiếng ở Giang Bắc, thậm chí là toàn bộ Thành phố Giang Châu.

Trang trí xa hoa xinh đẹp, phục vụ tận tình, hơn nữa lại có chế độ hội viên cho nên nơi này rất được người trong giới thượng lưu ở Thành phố Giang Châu yêu thích.

Một vài người giàu hoặc là ngôi sao đều thường xuyên tới đây, bởi vì bọn họ có thể thoải mái tự nhiên, vui sướng hưởng thụ ở đây mà không cần lo lắng bị chụp lén.

Chế độ hội viên là cách bảo vệ riêng tư tốt nhất đối với họ.

Dù sao người bình thường cũng không thể vào nơi này được

Diệp Thu đi xe taxi đến cửa chính của Câu lạc bộ Hồng Hạc, sau khi xuống xe thì đi thẳng vào bên trong câu lạc bộ.

Nhưng mà anh vừa mới đến cửa chính thì đã bị hai nhân viên an ninh mặc đồ màu đen đứng trông cửa ngăn cản lại.

"Đứng lại, anh đến đây làm gì?"

Một trong hai tên nhân viên an ninh kia trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.

"Tôi đến tìm người!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

"Anh là hội viên ở đây sao?"

Nhân viên an ninh đánh giá Diệp Thu từ trên xuống dưới của một lần, lạnh lùng hỏi.

"Không phải!"

Diệp Thu lắc đầu.

"Không phải à? Không phải mà con mẹ nó anh cũng dám đến đây tìm người sao? Nhanh cút đi!"

Nhân viên an ninh khinh thường trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng quát lớn.