Long Thần Ở Rể

Chương 149: C149



Bởi vì người đang đứng ngoài cửa cũng không phải con trai Hà Thiên Kỳ của bà ta mà là năm thanh niên trẻ ăn mặc lòe loẹt.

Trong đó thanh niên dẫn đầu lại có một mái tóc mào gà, miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành gì.

Thấy vậy, sắc mặt Diêu Tĩnh lập tức thay đổi, bà ta hỏi với vẻ mặt đề phòng: “Các cậu là ai? Gõ nhầm cửa rồi?”

Nói xong, Diêu Tĩnh định nhanh chóng đóng cửa nhà lại.

“Ôi, đừng vội vàng như vậy chứ!”

Thanh niên tóc mào gà tiến lên, một tay giữ chắc cửa, cười lạnh nói: “Chúng tôi không gõ nhầm cửa, chính là tìm bà đấy bà Diêu!”

“Các người tìm tôi làm gì? Từ đầu đến cuối tôi không hề quen biết các cậu, mời các cậu rời đi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Tĩnh trắng bệch như tờ giấy.

“Chẳng lẽ đây là cách bà Diêu đãi khách sao? Khó khăn lắm chúng tôi mới đến đây một lần, dù sao cũng phải mời chúng tôi vào uống chén trà đã chứ?”

Thanh niên tóc mào gà cười lạnh nói.

Ngay lập tức, cậu ta đột nhiên dùng sức, trực tiếp đẩy mạnh cửa phòng ra.

Diêu Tĩnh vừa định đi tới đóng cửa.

Thanh niên tóc mào gà đã bước tới, dùng một tay đẩy Diêu Tĩnh ngã trên đất.

Cho dù thế nào đi nữa thì Diêu Tĩnh cũng chỉ là một phụ nữ trung niên, hơn nữa lại vừa xuất viện, bàn về sức lực thì chắc chắn không thể so với thanh niên trẻ.


“Mẹ!”

Hà Tình Tình ngồi trước bàn ăn thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến đổi, vội chạy đến đỡ Diêu Tĩnh dậy từ trên đất, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Không sao!”

Diêu Tĩnh cố nén cơn đau, lắc đầu.

Thấy vậy, Hà Tình Tình hung hăng trừng mắt nhìn tên thanh niên đầu mào gà và lạnh lùng quát lớn: “Các người thật sự rất quá đáng! Giữa ban ngày ban mặt mà xông vào nhà người khác, lại còn đánh người! Trong mắt các người còn có luật pháp luật không?”

“Ha ha, luật pháp ư?

Ông đây chính là luật pháp!”

Thanh niên tóc mào gà cười khinh bỉ, lập tức cúi đầu nhìn Diêu Tĩnh, vẻ mặt coi thường nói: “Bà già họ Diêu kia, hôm nay chúng tôi đến đây chính là vội tới gửi cho bà thông điệp cuối cùng, tôi gia hạn cho các người bảy ngày, trong vòng bảy ngày phải lập tức dọn ra ngoài!”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chúng tôi phải dọn ra ngoài? Nơi này là nhà của chúng tôi!”

Hà Tình Tình trừng mắt nhìn thanh niên tóc mào gà, cắn răng lạnh lùng nói.

“Ha ha, nhà các người ư? Lập tức không còn là nhà các người nữa rồi!”

Thanh niên tóc mào gà cười lạnh nói.

“Cậu có ý gì?” Hà Tình Tình nhíu đôi mày xinh đẹp.

“Chẳng lẽ mẹ cô em không nói với cô em sao?”


Khu nhà nào sắp bị phá bỏ và dời đi nơi khác, không được bao lâu nữa, cả Giang Bắc sẽ được xây dựng, à không, phải nói là toàn bộ khu buôn bán trên đường dành cho người đi bộ lớn nhất Thành phố Giang Châu, cho nên tôi khuyên các người nhanh chóng chuyển đi đi, đừng ở đây chậm trễ nữa, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với hai người!”

Thanh niên tóc mào gà kiêu ngạo nói.

Nghe vậy, cả người Hà Tình Tình sửng sốt, lập tức nhìn Diêu Tĩnh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Mẹ, phá bỏ và dời đi nơi khác chẳng phải chuyện tốt sao? Sao mẹ lại không nói với con?”

“Đây là chuyện tốt gì chứ!”

Diêu Tĩnh lắc đầu cười khổ: “Nếu bình thường phá bỏ và dời đi nơi khác thì đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng mà con có biết sau khi họ phá nhà của chúng ta, họ sẽ bồi thường cho chúng ta cái gì không?”

“Cái gì ạ?”

Hà Tình Tình nghi ngờ nói.

“Chỉ cho chúng ta khoản bồi thường là hai trăm ngàn, hoặc chính là một căn nhà rộng ba mươi lăm mét vuông ở vùng ngoại thành, con nói thế này thì làm sao phá bỏ và dời đi nơi khác chứ? Rõ ràng là cướp bóc mà!”

Hai mắt Diêu Tĩnh đỏ bừng nói.

“Cái gì!” Cả người Hà Tình Tình sửng sốt, lập tức tức giận.

Tuy rằng nhà của cô ta hơi cũ nát, nhưng vị trí địa lý cũng không tệ, ở đường vành đai thứ hai, cách trung tâm thành phố không quá xa.

Dựa theo giá cả phòng nơi này, một mét vuông phải trên mười lăm ngàn.

Mặc dù diện tính hơi nhỏ, chỉ có hơn bảy mươi mét vuông, nhưng theo giá cả hiện tại của bộ mặt thành phố, ít nhất cũng có thể bán được khoảng một triệu! Nhưng bây giờ, doanh nghiệp khai phá chỉ cho tiền bồi thường là hai trăm ngàn.


Như thế này có khác gì với trực tiếp cướp đoạt chứ?

“Bà già họ Diêu kia, bà nên có chừng mực đi. Bồi thường cho bà hai trăm ngàn là thương hại bà rồi, nếu không xu cũng cũng không cho bà, có tin không?”

Vẻ mặt thanh niên tóc mào gà kiêu ngạo nói.

“Thật quá đáng, nói gì chúng tôi cũng không đồng ý chuyển đi!”

Hà Tình Tình trừng mắt nhìn thanh tiên tóc mào gà, lạnh lùng nói.

“Không chuyển ư? Ha ha, nhưng đó không phải do các người, hôm nay là lần cảnh cáo cuối cùng. Chờ lần sau chúng tôi đến, có thể sẽ không chỉ nói đơn giản thế này đâu!”

Thanh niên tóc mào gà cười khinh bỉ, lập tức nhìn Diêu Tĩnh, trực tiếp đe dọa nói: “Bà già họ Diêu kia, nghe nói bà vừa xuất viện không lâu à? Chắc cảm giác ở trong bệnh không mấy dễ chịu nhỉ? Tôi khuyên bà tốt nhất nên thông minh một chút, nếu không, tôi không ngại đuổi bà về lại bệnh viện đâu!”

Nghe câu nói ấy, trong nháy mắt sắc mặt Diêu Tĩnh sợ tới mức tái nhợt, trong ánh mắt đầy rẫy sự tuyệt vọng.

Bởi vì phía sau doanh nghiệp khai phá có chỗ dựa, có tiền có thế, cho nên làm đến mức này cũng không cần kiêng nể gì.

Mà bà ta bên này, trong nhà chỉ có mẹ góa con côi.

Có thể lấy gì để đối chọi với người ta chứ! Nghĩ đến đây, hai mắt Diêu Tĩnh càng đỏ bừng lên.

“Cậu dám!”

Hà Tình Tình hung hăng trừng mắt nhìn thanh niên tóc mào gà, lập tức nhìn Diêu Tĩnh, an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ, con không tin pháp luật không thể trừng phạt họ, con báo cảnh sát bắt hết bọn họ lại!”

Nói xong, Hà Tình Tình trực tiếp lấy điện thoại di động muốn báo cảnh sát.

Trong mắt thanh niên tóc mào gà hiện lên một tia sắc bén, trực tiếp xông lên cướp lấy điện thoại của Hà Tình Tình và lạnh lùng đe dọa nói: “Cô em, cô em cũng đừng nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, có tin bây giờ tôi khiến cô em vào bệnh viện không?”

“Cậu dám động vào tôi một chút thử xem!”


Hà Tình Tình trừng mắt nhìn thanh niên tóc mào gà, lạnh lùng nói.

“Á chà, chết tiệt thật! Cô em còn to gan trả treo hả? Được thôi!”

Sắc mặt thanh niên tóc mào gà trầm xuống ngay tức khắc, giơ tay phải trực tiếp đánh về phía Hà Tình Tình.

Hà Tình Tình sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, vội vàng nhắm hai mắt lại.

Nhưng ngay sau đó, loại đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện.

Điều này khiến cả người Hà Tình Tình sửng sốt, vội vàng mở to mắt nhìn.

Chỉ thấy giờ phút này,có một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt mình. Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Thu.

Cổ tay của thanh niên tóc mào gà đã bị Diệp Thu siết chặt trong tay, không thể động đậy!

“Diệp Thu!” Trong nháy mắt, trên mặt Hà Tình Tình tràn đầy sự vui mừng.

“Cô không sao chứ?” Diệp Thu quay đầu nhìn Hà Tình Tình, mỉm cười hỏi.

“Không sao!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Tình Tình ửng đỏ lắc đầu.

“Vậy trước hết cô giúp tôi đỡ dì Diêu qua một bên nghỉ ngơi đi, chuyện bên này thì cứ giao cho tôi xử lý là được.” Diệp Thu cười nói.

Nghe vậy, toàn thân Hà Tình Tình đều sững sờ, cô ta lập tức gật đầu.

Cô ta cũng không biết tại sao khi nhìn dáng vẻ tươi cười của Diệp Thu, luôn có thể khiến bản thân có một loại cảm giác vô cùng yên tâm, không kìm lòng nổi mà muốn dựa dẫm vào Diệp Thu.

Chẳng lẽ bản thân mình đã thích Diệp Thu ư?

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Tình Tình đỏ lên ngay, lắc đầu, nhanh chóng chạy tới đỡ Diêu Tĩnh về phía ghế sô pha…