Lưu Manh Trong Mộng

Chương 16



Cô ấy không còn sức để nói thêm.

Nhưng, tôi hiểu ánh mắt của cô ấy.

Cô ấy đang hỏi tôi, là anh ấy phải không?

Người Chiêu Chiêu thích, là anh ấy nhỉ?

Trông có vẻ không tệ, tôi đồng ý.

Cô ấy nắm tay tôi, sức rất nhẹ, run rẩy.

"Nhắn với họ... đừng khắc cái tên đó lên bia mộ, tớ đã tự đặt cho mình một cái tên, là... Ôn Toàn..."

Toàn, có nghĩa là mỹ ngọc.

Cô ấy là Ôn Toàn.

Là viên ngọc thuần khiết, không tì vết thuộc về riêng cô ấy.

Không phải là sự tồn tại chỉ để kêu gọi em trai.

Tôi khóc nói được.

"Trên bia mộ, tớ nhất định sẽ khắc tên Ôn Toàn..."

Ôn Ôn không trả lời tôi nữa.

Tay cô ấy rơi khỏi lòng bàn tay tôi.

Nhẹ nhàng rơi xuống ga trải giường, không còn tiếng động nữa.

Tôi nghẹn ngào, nghe thấy tiếng mẹ Ôn Ôn phía sau hơi nức nở, bà ta khóc nói rằng mình không còn con gái nữa, lại trách Ôn Ôn trước khi đi không nói một lời với mình.

Giả tạo và kinh tởm.

Ôn Ôn không có tang lễ.

Gia đình chọn cho cô ấy mảnh đất mộ rẻ nhất, và trên bia mộ cũng kiên quyết không đồng ý thay đổi tên, cho đến khi tôi đề xuất, tiền mua mảnh đất và khắc bia mộ, tất cả do tôi chi trả.

Mẹ Ôn Ôn tính toán một chút rồi đồng ý.

Tiền là tôi xin bố tôi trước mấy năm tiền tiêu vặt, tôi mua một mảnh đất mộ có cảnh đẹp hơn, khắc tên "Ôn Toàn" lên bia mộ.

Rõ ràng, rõ ràng đã hoàn thành điều cô ấy nhờ.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy đau khổ không thôi.

Cô gái lúc cười sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh, ánh mắt sáng như nai con kia, cô gái gầy gò bé nhỏ nhưng khi gặp gỡ kẻ say rượu lại run rẩy mở rộng hai tay chắn trước mặt tôi.

Giờ đã trở thành một nắm tro, một tấm bia mộ, không còn hơi ấm nữa.

Trên đường từ nghĩa trang trở về, Chu Dã luôn ở bên cạnh tôi.

Đoạn đường đi rất gập ghềnh, xe buýt cả rung lắc liên tục, không biết từ khi nào đầu tôi tựa vào vai Chu Dã.

Tôi hỏi nhỏ.

"Chu Dã, cậu nói xem, những người đã qua đời có còn gặp lại nhau không?"

"Chắc chắn rồi."

Chu Dã nói.

"Mọi người sẽ gặp lại nhau. Nhìn xem, giống như ngôi mộ hàng ngàn năm bị chôn vùi, cũng sẽ hiện hình vì mong muốn gặp lại."

Tôi nhắm mắt, lặng lẽ rơi nước mắt.

Ôn Toàn.

Nhiều năm sau nữa, chúng ta có còn gặp lại không?

Chắc chắn sẽ lại trở thành bạn bè mà, kiểu bạn thân nhất đó.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là "con nhà người ta" trong miệng của hàng xóm láng giềng.

Tôi ngoan ngoãn, cố gắng và cũng có thành tích xuất sắc, gần như không làm gì phạm pháp.

Nhưng sau khi Ôn Ôn được chôn cất, vào buổi sáng ngày khai giảng, tôi đã tìm đến gõ cửa lớp 5.

"Quý Thời."

Anh ta để sách xuống và đi ra.

Nhưng ngay tại cửa lớp, tôi đã tát anh ta hai cái tát trước mặt mọi người.

Tiếng tát rất vang.

Trước mặt giáo viên chủ nhiệm của họ.

"Ôn Ôn đã ch.ết, anh hài lòng chưa?"

"Quý Thời, Ôn Ôn từng thích anh, đó là sai lầm lớn nhất trong đời cô ấy."

Sau đó, tôi quay lưng đi.

Vì hai cái tát đó, tôi bị gọi vào phòng làm việc và bị mắng một trận dài.

Trước mặt, giáo viên chủ nhiệm liến thoắng không ngừng, nhưng tôi lại không thể nghe thấy một lời nào.

Tôi chỉ nghĩ về Ôn Ôn.

Cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy, không được gia đình yêu thương, lại yêu nhầm người.

May mắn thay, tôi đã không để cho phần tình bạn của cô ấy thành ghế trống.

Kết quả thi học kì đã công bố.

Tôi vẫn giữ vững vị trí số một, còn người tiến bộ nhất trong lớp là... Chu Dã.

Cậu ấy leo từ vị trí áp chót, vọt lên vị trí thứ hai mươi mốt.

Khoảng cách gần hai mươi vị trí, là kết quả của từng tờ từng tờ bài kiểm tra mà cậu ấy đã tích lũy.

Ngay cả những kẻ thường xuyên theo sau Chu Dã cũng bị cậu ấy ép phải bắt đầu học, ai không học, Chu Dã sẽ tìm cách đánh một trận.

Rồi cuối cùng, những học sinh kém trong lớp chúng tôi đều tiến bộ khá nhiều.

Theo lời của Chu Dã thì chính là.

"Đi theo đuổi con gái mà thành tích học của các cậu không đến ba chữ số, cô gái đó sẽ nghi ngờ trí thông minh của các cậu có vấn đề."

Chu Dã luôn có nhiều năng lượng, nhưng chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy không đáng tin cậy.

Tôi nói muốn thi vào Thanh Hoa, cậu ấy biết mình không thể thi vào được, nên đã hướng tới việc cố gắng cho một trường đại học cùng thành phố.

Một người mỗi ngày chỉ thích ngủ và đánh nhau, đã cố gắng ép bản thân nỗ lực, giờ đây khi đánh nhau miệng cậu ấy cũng chửi bằng từ vựng tiếng Anh.

Ai đó hẹn đánh nhau thì cậu ấy bắt họ phải kiểm tra một bản "Xuất Sư Biểu" trước.

Trận đánh giữa trường số 1 và trường số 2.