Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 2: Vì...Tôi là bạn gái anh



Sau khi loa phát lên thì trên màn hình hiển thị một đoạn video ngắn trong điện thoại của Trần Úc.

Đó là cảnh Trần Úc bị giết và giọng nói của A Mãn trong đấy, thật may cho cô là video chỉ thấy được dáng vẻ từ đùi đến chân.

Nếu không cho dù cô có ngụy trang cũng không thể trốn khỏi đây.

Ông chủ sòng bạc mặc một bộ vest nâu, gương mặt hiện rõ sự tức giận.

Theo những gì A Mẫn tìm hiểu thì ông ta tên là Dương Vĩ, cũng là một người có máu mặt ở cả hắc đạo lẫn bạch đạo.

Ông ta yêu cầu khách hàng phải lấy chứng minh thư ra để kiểm tra danh tính, chỉ cần là kẻ khả nghi đều bắt lại.

Lúc này A Mẫn mới rơi vào thế bế tắc, chứng minh thư cô làm gì có đem theo đâu.

Cô quay sang nhìn Ngạo Thiên nói nhỏ: "Anh...Giúp tôi một lần đi, về sau tôi giúp lại."

"Tại sao phải giúp?"

Ngạo Thiên nhìn A Mẫn chằm chằm khiến cô có chút hơi sợ, đúng là vì lý do gì cơ chứ.

Nhưng cô quyết định đánh liều mà đáp lại: "Vi...Tôi là bạn gái anh, lúc nãy anh vừa nói còn gì."

Gia Dĩnh đứng kế bên nghe được liền ngạc nhiên nhìn A Mẫn: "Cái gì? Bạn gái? Cô thật sự là bạn gái Ngạo Thiên?"

Bắc Phong nghe xong cũng nghi ngờ mà nhìn Ngạo Thiên hỏi lần nữa: "Thật à Thiên?"

Ngạo Thiên chỉ đáp ngắn gọn: 'Ừ!"

A Mãn liền tự tin vỗ ngực nói: "Đấy, tôi có nói dối đâu!"

Đang nói chuyện thì một nhân viên của cục cảnh sát bước lại gân chỗ bọn cô, cô gái kia nhìn A Mẫn nghiêm nghị: "Cô gái! Chứng minh thư của cô đâu?"

A Mẫn im lặng không trả lời, thấy cô vẫn không đưa nên định bắt cô đi thì Ngạo Thiên ngăn lại: "Người của tôi, ai muốn bất?"

"Đây là công việc, xin hãy chấp hành."

Cô nhân viên kia không hề sợ Ngạo Thiên mà còn dám đối mặt nói chuyện với anh.

Nhưng cái ánh mắt ấy A Mẫn chỉ cần nhìn thôi cũng biết đấy chính là người đồng hành lúc nãy cùng cô - A Phấn.

"Tôi quên mang theo rồi."

A Mẫn vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu, cô gái kia nhìn ba người rồi rời đi.

Một lát sau một nhân viên nam khác lại nhìn A Mãn và nói: "Xin mời đưa chứng minh thư cho tôi kiểm tra."

"Bảo Đội trưởng của các anh lên đây."

Ngạo Thiên nhìn tên kia nói khiến hắn nghe xong chạy mất dép.

Anh nhìn cô như ngụ ÿý muốn biết chuyện, cô cũng thành thật khai báo: "Bạn tôi định giúp tôi thôi."

Có vẻ như không hài lòng Ngạo Thiên lại hỏi thêm một câu nữa: "Nghề nghiệp?"

"À thì...

Cái này không thể nói được"

A Mẫn bối rối nhìn Ngạo Thiên.

Bắc Phong nhìn A Mẫn: "Không cần nói! Bọn tôi biết rồi."

Lời của Bắc Phong khiến A Mẫn có chút ngạc nhiên.

Vừa hay Đội trưởng đội cảnh sát đến, ông ta cũng tâm 50 tuổi rồi.

"Đội trưởng Cao, có chuyện gì vậy?"

Gia Dĩnh nhìn ông ấy hỏi.

"Trần Úc - đối tác của Dương Vĩ chết rồi.

Chỉ kịp ghi lại giọng nói và hình ảnh của một người phụ nữ"

Đội trưởng Cao nhìn ba chàng trai nói.

Sau đó ông quay sang nhìn A Mẫn nghi ngờ: "Cô gái này là...

"Bạn gái!"

Ngạo Thiên chỉ nói hai chữ, nhưng hai chữ đó đủ sức gây chấn động nhiều người.

Lão Cao nhìn A Mẫn sau đấy lại nói: "Cô gái, phong cách mặc đồ thật khác biệt đấy."

Bởi vì cô đã xé một bên áo của sườn xám sau đó khoác thêm áo sơ mị, lại còn xé luôn khúc dưới của sườn xám khiến người khác khó nhận ra là cô từng mặc một bộ sườn xám.

"Quá khen rồi! Tôi thích khác lạ như vậy."

A Mẫn may mắn có giọng nói khi thu âm và ngoài đời khác nhau nên dù có nói chuyện vẫn chẳng ai nhận ra.

"Cô ấy quên đem chứng minh thư rồi, chẳng hay lão Cao có thể cho qua?"

Ngạo Thiên khi nói chuyện với lão Cao vẫn giữ phép lịch sự và điềm tĩnh, hình như anh và lão Cao cũng là mối quan hệ thân thiết lâu năm.

"Cậu quá khách sáo rồi, nếu là người của cậu...

Vậy chúng tôi không làm phiên nữa"

Lão Cao nói rồi rời đi, A Mẫn thở phào nhẹ nhõm, coi như Ngạo Thiên cứu cô một mạng rôi.

Cả bốn người quay lưng rời khỏi sòng bạc.

Vừa rời khỏi sòng bạc A Mẫn liền đưa usb cho Ngạo Thiên sau đó nhảy xa khỏi người anh phân ranh giới: "Đây là của tập đoàn AB, coi như tôi với anh không ai nợ ai."

Nói rồi A Mẫn chạy đi, ba chàng trai nhìn theo bóng lưng im lặng không nói gì.

Gia Dĩnh lúc sau mới lên tiếng: "Thiên...

Cô ta là ai?"

Ngạo Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại Gia Dĩnh: "Vấn đề gì sao?"

"Mày biết rõ cô ta giết lão Úc, sao còn giúp?"

Bắc Phong hỏi ngay vấn đề mà Gia Dĩnh cũng thắc mắc.

"Có ích cho sau này!"

Ngạo Thiên chỉ cười nhếch một cái sau đó ra hiệu cho xe chạy đi.

A Phần sau khi rời đi cũng liên lạc cho lão Bản.

"Lão Bản! Nhiệm vụ thành công."

Người bên kia đầu dây chính là lão Bản, ông ta vui vẻ trả lời: "Bảo A Mẫn về đây báo cáo, sau đấy cho cô ấy nghỉ ngơi một thời gian."

A Phần ngập ngừng, quyết định hít sâu một hơi rồi nói: "À...

A Mẫn bảo rằng đây là nhiệm vụ cuối, về sau cô ấy không làm nữa"

Lão Bản nghe vậy liên tức giận đập bàn: "Gì cơ? A Mẫn dám tự ý rời đi à? Hạ lệnh cho người bắt về mau lên"

"Chuyện này...

Thấy A Phấn có vẻ do dự nên lão Bản liền uy hiếp: "A Phấn! Cô còn đứa em trai đang đi học đấy.

"Tôi sẽ làm!"

A Phấn cúp máy, vài giọt lệ rơi xuống cũng vội lau đi.

Cô vì ép buộc mới làm như thế, còn A Mẫn thì chỉ vì là trẻ mồ côi cho nên mới muốn tìm nơi nương tựa.

Từ lâu cả hai coi nhau như chị em rồi, lần này bảo A Phấn ra tay thật là làm khó cho cô rồi.

A Phấn nhắn tin cho A Mẫn ra chỗ hẹn, vì cô biết A Mẫn sẽ đến khi cô nói rằng có việc gấp.

Trời đã hơn 2 giờ sáng, dưới chân cầu một cô gái mặc chiếc áo sơ mi cùng chân váy sườn xám đang cầm điện thoại lướt lướt.

"A Mẫn! Em đợi lâu chưa?"

A Phấn chạy lại nhìn A Mẫn, miệng tuy cười nhưng lòng lại có chút buồn.

Cả hai nói chuyện một lúc thì A Phấn mới giải bày: "A Mẫn! Em trai chị còn đang bị lão Bản theo dõi, nếu chị không làm theo lời ðng ta thì em trai chị sẽ..."

A Mẫn thấy A Phấn chần chừ nên hỏi: "Chị muốn em cứu em ấy...

Hay muốn em giết lão Bản?"

A Mãn lạnh lùng nhìn A Phấn, trong câu nói ấy tám phân là thật hai phần giả.

A Mẫn không ngốc đến nổi để người khác dắt mũi mình.

Nghe vậy A Phấn chỉ đành khai thật: "Lão Bản muốn chị bắt em về, tuy nhiên chị thật sự không muốn.

Nhưng mà...

Vì em trai chị, chị xin lỗi em"

Nói rồi A Phấn ném một thứ bột màu trắng vào mặt A Mẫn khiến cô ngã xuống đất bất tỉnh.

Một xe ô tô màu đen chở hai người rời đi.

Khi đến khu biệt thự cao cấp thì dừng lại, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi bước ra nhìn cả hai rồi ra hiệu đi vào nhà.

Ở nơi này vệ sĩ không nhiều, chỉ tầm chục người, mà nơi này cũng có em của A Phấn - Tiểu Minh đang ở đây.

"Chị hai! Chị Mẫn bị sao vậy?"'Tiểu Minh lo lắng chạy ra hỏi nhưng bị vệ sĩ cản lại, A Phấn chỉ đành trấn an cậu em mình: "Em ấy mệt nên ngất đi thôi, em về phòng đi"

Tiểu Minh nhìn đám vệ sĩ kia đỡ A Mẫn nằm trên ghế sofa mà quay lại hỏi chị mình một lần nữa: "Chị ấy sẽ ổn chứ chị?"

A Phấn xoa đầu cậu em mình trấn an: "Sẽ ốn mài! Tiểu Minh mau về phòng làm bài tập đi nào."