Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 40



Editor: Chentranho

Ngày kỷ niệm thành lập trường trung học cơ sở số 1 Hoàn Xuân rất đặc biệt, đây là ngày thuộc về học sinh, các tiết mục biểu diễn đều có thể lớn mật một tí, có lẽ nhà trường cũng cảm thấy học sinh nhà mình đã quá mức căng thẳng rồi.

Đối với lễ kỷ niệm thành lập trường này, nhà trường đã đặc biệt bố trí một sân khấu, có các màn hình rộng rất lớn ở mỗi bên, cho phép mọi người có thể theo dỗi các tiết mục trình diễn trên sân khấu rõ ràng hơn.

Các ánh đèn đầy màu sắc chiếu từ phòng điều khiển tới, phối hợp với đèn trang trí bên cạnh, khiến sân khấu lung linh đầy màu sắc tuyệt đẹp, giống như khung cảnh concert của một ngôi sao nào đó.

Bởi vì trường mới đăng thông báo về các tiết mục biểu diễn, biết được ban nhạc của Hạ Hoài sẽ tham gia màn kết thúc đêm kỷ niệm, còn sẽ công khai bài hát mới, các học sinh trường số 1 không thể ngồi yên.

Vì thế mà trên diễn đàn trường từ đêm qua đến giờ không khí vẫn luôn rất sôi nổi.

Dưới sự tổ chức của Y Văn Thiến, suốt cả đêm mấy tấm bảng đèn led có tên “Ban nhạc mùa hè” đã được ra đời.

Còn khoảng một phút trước khi bắt đầu, các học sinh lần lượt đi vào địa điểm, Y Văn Thiến và một vài cô gái nữa mang những tấm bảng led ra cạnh cửa.

Khi Giang Sơ Tinh và Hạ Mạch đi ngang qua, tình cờ gặp mấy nữ sinh đang cầm những tấm bảng này đang kích động thảo luận.

“Tui nghe nói rằng ban nhạc mùa hè sẽ phát hành bài hát mới nữa đó, lần trước nhóm trưởng Tưởng Nam hát bài “Don’t Shoot” nghe rất hay! “

“Lần này có vẻ là bài hát mới của Hoài ca nè, đã được thông báo trên phần mềm R rồi!”

“A a a a a tui biết, có tin nội bộ này, là bài hát cho mối tình đầu đó! “

“Không phải chớ! Hóng quá đi! Cái giọng trầm trầm của Hoài ca mà hát tình ca thì chết tôi mất thôi. Lần trước trên diễn đàn tôi có nghe qua một chút bài [ Niên thiếu ], trời đất dễ nghe xỉu á! “

Hạ Mạch liếc nhìn vẻ mặt của Giang Sơ Tinh, bình tĩnh hơn so với hắn tưởng tượng.

Kỳ thật mọi hành động của Hạ Hoài cũng đủ rõ ràng, bất cứ ai quen thuộc một chút với Hạ Hoài căn bản đều có thể nhìn ra động cơ lần này của nó, nhưng xem ra Giang Sơ Tinh lại không thể nhìn ra được.

Không biết là thật sự không nhìn ra, hay là giả vờ không thấy.

Rốt cuộc cũng chỉ có mình cậu ta biết.

Giang Sơ Tinh cùng Hạ Mạch lên hàng ghế đầu, chỗ ngồi của bọn họ có tầm nhìn rất tốt, rất gần sân khấu.

Tiết mục đầu tiên là màn đồng ca giữa thầy và trò, các tiết mục phía sau cũng rất sôi động nhưng điều các học sinh mong chờ nhất chính là tiết mục hạ màn.

Đếm ngược đến tiết mục kết thúc, được khán giả vỗ tay nhiệt liệt, một số học sinh nóng lòng giơ đèn led lên.

Nữ sinh chủ trì trên sân khấu cũng đang rất mong đợi, tốc độ nói trong quá trình này cũng nhanh hơn trước.

Sau một vài câu vô nghĩa, dùng một phương thức đặc biệt khác để giới thiệu đến màn trình diễn cuối cùng.

“Vâng, lễ kỷ niệm trường đến đây xin được kết thúc, chúng ta cũng giải tán thôi nhỉ … đùa thôi.”

“Tiếp theo là màn trình diễn cuối cùng mà chúng ta mong chờ nhất. Đây là tiết mục do lớp 13 của trường chúng ta mang đến, mọi người có thể cùng hô to tên nhóm được không ạ–“

“Mùa hè, mùa hè, mùa hè…”

Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm sân khấu không chớp mắt, anh đã từng nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên đứng trên sân khấu, rực rỡ lóa mắt, khiến người ta không thể dời mắt được.

“Bụp-“

Sân khấu lập tức tối om.

Tiếng của các học sinh dưới khán đài càng lớn hơn.

“Mùa hè! Mùa hè!”

Những tấm bảng led rải rác sáng lên trong bóng tối, theo những cánh tay đung đưa trong không trung.

Tiếng guitar nhẹ nhàng vang lên trong dàn âm thanh.

Với tiếng trống chấn động nổ vang, đèn sân khấu đột nhiên sáng lên cùng với âm thanh này.

Tiếng la hét chói tận mây xanh vang dội từ dưới khán đài. Giang Sơ Tinh nhìn thấy bốn thiếu niên đang đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu mạnh vào bọn họ.

Thiếu niên đứng ở phía trước, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen có chữ tiếng Anh, áo sơ mi trắng khoác ngoài là áo khoác màu đen, lộ ra một chút giản dị và lịch thiệp, quần đùi màu đen xắn đến bắp chân, giống như nhiều cậu thiếu niên ở tuổi này.

Chiếc quần này mặc lên người Hạ Hoài trông trẻ trung nhưng lại có chút trưởng thành khác hẳn.

Giang Sơ Tinh có chút sững sờ.

“Xin chào.” Tưởng Nam lên tiếng đầu tiên với tư cách là nhóm trưởng: “Tiếp theo đây, ban nhạc mùa hè của chúng tôi sẽ hát cho mọi người nghe một bài hát. Bài hát có tên là-“

Hắn nghiêng đầu nhìn thiếu niên đang đứng giữa sân khấu.

Hạ Hoài ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống dưới sân khấu.

Trong tiếng hét xung quanh, tầm nhìn của Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài giao nhau trên không.

Cậu đứng dưới ngọn đèn như đang tỏa sáng, Giang Sơ Tinh nhìn thấy đôi môi cậu từ từ nhếch lên, ôn nhu nhẹ nhàng chưa từng có.

Lướt xuống, thoáng thấy cây đàn trên tay cậu.

Đó là món quà sinh nhật mà anh tặng cho Hạ Hoài, chữ “Hoài” lấp lánh hiện lên trong ánh sáng.

Cái này do chính tay anh khắc.

Hạ Hoài đứng trước kệ micro, hơi nghiêng người về phía trước, cầm micro trong tay, ánh mắt dừng lại ở một vị trí không chuyển mắt.

“Ca khúc tên là,”

Cậu dừng lại, giọng nói càng trầm khàn hơn.

《 ngôi sao 》

Nghe thấy tên bài hát, trái tim của Giang Sơ Tinh như bị điện giật, run lên dữ dội, từng trận tê dại.

Khán giả im lặng trong một giây, sau đó một tiếng thét chói tai nổ ra.

“A a a a a a a,” Y Văn Thiến cầm một chiếc máy camera ở phía trước, lúc này đều mẹ nó choáng váng: “Ngôi sao! Ngôi sao! A a a a ngọt chết tui rồi! Đây là chuyện tình lãng mạn nhất từ ​​trước đến nay tui từng thấy á!!!”

“Đậu mớ! Đây là tỏ tình công khai sao?!”

“Đến cái tên bài cũng ngọt quá đi! Ngọt đến mức khiến tui sắp bay lên trời luôn rồi!”

“…”

Thiếu niên trên sân khấu phớt lờ sự phấn khích của họ.

Tiếng guitar tình một tiếng, âm thanh điện và tiếng trống ở bên cạnh hòa vào nhau.

Giọng hát trầm thấp chậm rãi vang lên qua dàn âm loa.

“Bầu trời sẽ nắng

Sao treo trên bầu trời,

Anh vẫn ở trong ánh mắt cậu ấy

Cuộc sống luôn trống rỗng,

Nhưng có anh thì khác

Bầu trời đêm và những vì sao mờ dần

Bầu trời cũng sáng,

Nửa mùa hè

Giống như nửa ngày lỡ mất một nhịp tim,

Em nhớ về anh dưới ánh mặt trời

Em lắng nghe tiếng gió,

Lớp ngụy trang kia

Như sắp khóc thật to,

Phần còn lại của cuộc đời dài đằng đẵng của anh, đưa tay là có thể với tới. “

………………

Ánh đèn sân khấu đầy màu sắc chiếu vào nam sinh, sáng đến mức không thể dời mắt đi nơi khác, như có ma lực thu hút mọi người.

Hạ Hoài hạ thấp mũ lưỡi trai, Giang Sơ Tinh không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu.

Anh chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay của cậu gảy đàn một cách linh hoạt, tay còn lại giữ micro bằng một lòng bàn tay.

Giang Sơ Tinh không thể nhận ra sự khác biệt giữa giọng hát từ trong quán bar so với cảm giác bây giờ có gì khác biệt.

Giống như đang kể một câu chuyện đã chôn chặt trong lòng bấy lâu nay bằng tiếng hát, Giang Sơ Tinh nhớ lại những điều vụn vặt mà anh đã cùng Hạ Hoài trải qua trong mấy năm qua.

Từ những ngày nắng đến những ngày mưa, từ mùa xuân, mùa thu rồi đến mùa đông và mùa hè, từ đêm đến rạng sáng.

Những kỉ niệm và bí mật chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Yết hầu anh co rút lại, chỉ có thể cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực và tiếng hát bên tai.

…………

“Có bụi gai mọc thành cụm

Có biển sao trời mênh mông,

Cắn nát,

Nghiền áp,

Mang tới ánh sáng cho anh

Anh ấy nói với cậu

Một viên, hai viên, ba viên,

Ngôi sao có thể nói, cục đá sẽ nở hoa”

…………

Càng nghe, thân thể Giang Sơ Tinh càng căng chặt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Đôi mắt anh dán chặt vào sân khấu, mí mắt khẽ rung lên, hơi thở dồn dập đè trong lồng ngực.

Ngoại trừ tiếng hát trong loa, anh không thể nghe hay nhìn thấy gì khác. Chỉ có thể nhìn thấy người thiếu niên ở giữa sân khấu.

Câu trả lời đã sẵn sàng để đưa ra.

Lúc này, Giang Sơ Tinh không biết mình đang cảm thấy thế nào, cũng không nghĩ ra được, nhưng điều duy nhất khiến anh chắc chắn là.

Hạ Hoài là em trai của anh.

Nhưng mà, chàng trai trên sân khấu như ánh mặt trời, ánh sáng như muốn thiêu đốt người, tiếng hát đầy cảm xúc mãnh liệt.

Đó là người đã dẫn anh tới ánh sáng một lần nữa.

Hạ Mạch quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tập trung nhưng đầy vẻ u sầu cùng biểu cảm vừa luyến tiếc vừa phức tạp của anh, không tiếng động mà cười cười.

Đấu tranh là không thể tránh khỏi, nhưng sau khi đấu tranh …

Có lẽ đã sớm có kết quả.

Phía sau một cô gái kêu lên: “A a a a a a a a a, lời bài hát ngọt ngào quá đi! Tui muốn được yêu đương quá!”

“Này này này, tui cũng không còn lời nào để bày tỏ lòng mình luôn!”

“Hôm nay tui cũng quyết định tỏ tình! Tui nhất định phải nói ra!”

“Tui cũng sẽ tỏ tình! Lấy hết can đảm! Vì ngôi sao kia chỉ thuộc về tui!”

…………

Ánh đèn sân khấu chuyển từ chói lóa sang vàng ấm, giai điệu dần dần dịu lại, giọng của nam sinh cũng giảm dần xuống.

“Niên thiếu khinh cuồng

Anh ấy và cậu ta

Vai sát vai

Vượt qua ngân hà

Nghênh đón ánh mặt trời đầu tiên,

Nghiền nát bóng tối

Một thế giới tràn ngập pháo hoa

Ngôi sao nháy mắt với cậu, cậu ấy cũng mỉm cười với ngôi sao “

Âm thanh khàn khàn kết thúc của Hạ Hoài như bị bóp nghẹt, nhẹ nhàng biến mất ở câu hát cuối cùng.

Khán giả la hét dữ dội.

Pháo sáng nở rộ hai bên sân khấu, đèn led dưới sân khấu rung rinh, ánh sáng đan xen vào nhau.

Hạ Hoài không nhúc nhích, một lúc sau mới từ dưới mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị trí nào đó phía trước.

Ánh mắt cậu cứng lại, trái tim chợt chùng xuống.

Vị trí trống không.

Giang Sơ Tinh đi rồi.

Cậu không hoảng loạn, cũng không làm ra bất kỳ biểu hiện dư thừa nào, nhưng hơi thở lại rất căng thẳng, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

“Bạn Hạ Hoài, không biết cơ duyên nào đã khiến bạn viết bài hát này? Bạn Hạ Hoài?”

Cậu nghe thấy có người gọi mình, như là đột nhiên tỉnh táo lại, cởi cây đàn nhét vào tay Cố An, nhảy xuống khỏi sân khấu, trực tiếp chạy ra ngoài.

“Hoài ca, cậu đi đâu vậy?” Cố An hét lên từ phía sau.

Tưởng Nam nhìn bóng lưng chạy ra ngoài, khóe môi giật giật: “Để cậu ta đi đi.”

Những người trên khán đài cũng khó hiểu. Đột nhiên một cô gái hét lên: “A, tôi vừa nhìn thấy Sơ Tinh ca đi ra ngoài, đây là đuổi theo anh ấy đó!”

Đột nhiên, tất cả mọi người đều phản ứng lại, bầu không khí tăng lên một mức độ khác.

“A a a a a a là đang đuổi theo vợ đó!”

“Cố lên, Hoài ca! Đoạt lấy vì sao đê!”

Đám đông ồn ào bị Hạ Hoài bỏ lại phía sau.

Cậu nắm lấy chiếc mũ lưỡi trai trong tay, hít thở thật sâu.

Chạy hết một vòng ra ngoài, vừa vặn gặp phải Hạ Mạch đang đi tới.

Hạ Mạch giơ tay liền bán đứng anh em tốt, chỉ chỉ đằng sau: “Mau đuổi theo đi, hẳn là còn chưa đi xa.”

“Cảm ơn anh.” Giọng Hạ Hoài lơ lửng trong không khí.

Hạ Mạch nở nụ cười: “Làm anh thật không dễ mà.”

Bên ngoài trời bắt đầu mưa phùn, Hạ Hoài chạy dọc con phố ở cửa sau, bắt kịp Giang Sơ Tinh ở ngã tư thứ ba.

“Giang Sơ Tinh!”

Còn cách một khoảng xa.

Hạ Hoài thở hổn hển gọi thẳng tên đầy đủ của anh.

Cậu hiếm khi gọi tên đầy đủ tên của Giang Sơ Tinh như lúc này, hầu như chưa bao giờ.

Giang Sơ Tinh quay đầu nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào đen nhánh kia, con ngươi co rút lại sắc bén.

Cất bước bỏ chạy về phía trước, như thể đang có sài lang hổ báo đang đuổi theo anh.

“Ca ca……”

Hạ Hoài đuổi theo không hề nghĩ ngợi.

Cứ như thế, cả hai chạy một mạch đến bãi cỏ hoang vắng cuối phố.

Cả hai người đều bị nước mưa xối ướt.

Giang Sơ Tinh thấy cậu đuổi theo, hơi thở đã sớm bất ổn: “… Em đừng đuổi theo!”

Con mèo nhỏ trước mặt con báo, trước sau vẫn là không thắng nổi.

Hạ Hoài càng ngày càng gần anh, cuối cùng duỗi tay bắt lấy cổ tay anh.

“Ca ca, anh nghe em nói.”

“Anh không nghe, buông tay ra!” Giang Sơ Tinh quay đầu đi, giãy giụa muốn hất tay cậu ra.

“Không buông!” Hạ Hoài trượt ngón tay xuống một chút, cố gắng muốn khóa vào các ngón tay của Giang Sơ Tinh.

Nhận thấy được động tác của cậu, Giang Sơ Tinh càng thêm giãy dụa: “Anh nói em buông ra!”

Vì mưa nên cỏ trên mặt đất có chút ẩm ướt, trượt chân một cái, Giang Sơ Tinh ngã về phía sau.

Hạ Hoài kéo anh về phía trước, giơ tay bảo vệ sau đầu anh, cả hai người cùng nhau rơi thẳng xuống sườn dốc.

Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy trước mặt tối đen, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp, sau đầu bị một người ôm lấy, khuôn mặt áp vào trong ngực thiếu niên.

Cũng may đây là bãi cỏ, độ dốc không lớn lắm, vòng quay dần dần dừng lại rồi dừng bên dưới bãi cỏ.

Cảm giác được bàn tay ôm lấy eo mình hơi hơi siết chặt lại, Giang Sơ Tinh giãy dụa: “Buông ra, đừng để anh phải dùng đến vũ lực.”

“Vậy thì anh dùng đi.” Hạ Hoài ôm lấy cái ót của anh, ấn vào trong lồng ngực mình.

Không biết nhịp tim của Hạ Hoài vì chạy nhanh nên mới đập dữ dội hay là vì ngôi sao trong vòng tay.

Quần áo ướt đẫm của hai người dính vào nhau, Giang Sơ Tinh ngửi được mùi thông biển trong veo trên người cậu, ngọt ngào dính nị bao chặt lấy anh.

Nhiệt độ cơ thể cả hai truyền cho nhau nóng đến mức khiến đầu óc anh choáng váng, hoa mắt ù tai.

Tin tức tố càng ngày càng mạnh thể hiện tính chiếm hữu của Alpha, Giang Sơ Tinh hít vào tin tức tố của em ấy, đầu óc liền trở nên trống rỗng.

Cho đến khi trên cổ truyền đến xúc cảm một cái chạm nhẹ mềm mại, thần kinh anh đột nhiên căng thẳng, đẩy Hạ Hoài ra, ngồi dậy.

Hạ Hoài nắm lấy cổ tay anh, ngồi dậy cũng nhất quyết không cho anh chạy thoát.

Hai người đối mặt với nhau.

Khoảng cách rất gần.

Thấy cậu nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cảm xúc trong đôi mắt đào hoa kia hoàn toàn lộ ra tất cả, thiếu điều viết thẳng lên mặt.

Xung quanh lượn lờ tin tức tố của Alpha, có chút mất khống chế, tựa hồ muốn đem tất cả của Giang Sơ Tinh chiếm cho riêng mình.

Mưa càng lúc càng lớn.

Giang Sơ Tinh cảm giác được ngón tay cậu nắm lấy cổ tay mình, như có tia lửa còn sót lại, trong tiềm thức muốn trốn tránh.

Nhận ra rằng anh lại muốn muốn chạy, Hạ Hoài duỗi tay ôm lấy eo Giang Sơ Tinh, vươn người về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn trước, cơ hồ sắp chóp mũi dán chóp mũi.

Hạ Hoài nhìn xuống, hơi thở phun lên chóp mũi đối phương, đưa tay lau nước mưa trên khóe mắt Giang sơ Tinh.

Bởi vì hành động của cậu, lông mi Giang Sơ Tinh khẽ run lên.

“Hạ Hoài, em có biết mình đang làm gì không?!”

Giang Sơ Tinh muốn đẩy cậu ra, “Anh là anh trai của em, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy!”

“Vậy thì sao.”

Hạ Hoài cúi đầu dụi vào lòng anh, ngón tay xoa lên gáy Giang Sơ Tinh.

“Chúng ta không có quan hệ huyết thống.”

Nghe những lời này, lưng Giang Sơ Tinh cứng đờ.

Một giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp của Hạ Hoài vang lên bên tai anh.

“Em thích anh, ca ca.”

“Em vẫn luôn rất thích anh.”

Ngón tay ôm lấy Giang Sơ Tinh càng siết chặt hơn, như muốn trút hết mọi tình cảm chôn chặt nơi đáy lòng, từng giọt nhỏ ra cho anh xem.

Giọt mưa tí tách rơi trên lông mi của Giang Sơ Tinh, vẻ mặt anh trở nên mờ mịt và hoảng hốt, nước mưa dường như nhỏ vào mắt, khiến đôi mắt của anh bị dính hơi nước trở nên ướt át hơn.

Hai cơ thể chặt chẽ dính sát vào nhau, hai trái tim đang run lên, truyền nhịp đập cho nhau như thể đáp lại đối phương.

Tiếng mưa rơi trên bãi cỏ bị tiếng đập của từng nhịp tim che khuất, rào rào khiến màng nhĩ Giang Sơ Tinh đau nhói.

“Giang Sơ Tinh,” Hạ Hoài kéo ra một chút khoảng cách, nhìn chằm chằm anh trong mưa sương, giọng nói vừa nghiêm túc lại ôn nhu: “Em thích anh.”

Giang Sơ Tinh thất thần trong chốc lát, chỉ mới xuất thần như vậy trong một khắc, Hạ Hoài đã nhìn anh, cúi đầu, ngậm lấy môi anh.

Nụ hôn này vừa nhẹ nhàng, vừa êm dịu, gần như một quý ông, thậm chí có một chút thận trọng.