Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người cứ như vậy một trước một sau bước đi, sự kiện buổi sáng kia ai cũng không nhắc lại, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Lúc sắp tới cửa nhà, Giang Sơ Tinh bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng: “Ngày mai anh sẽ tiếp tục phụ đạo giúp em.”

Hạ Hoài dừng bước.

Nhận ra Hạ Hoài không đi theo, Giang Sơ Tinh quay đầu lại, nhìn thấy cậu cúi trầm mặt xuống, chần chờ một lát: “Anh đã cố ý chuẩn bị một cái bảng đen nhỏ rồi, dùng để phụ đạo tốt lắm.”

Anh đã không sử dụng cái ngữ điệu như vậy với bất kỳ ai trong mấy năm nay, nhiều ít có chút không thích ứng, còn có vẻ cố tình.

Bầu không khí dần trở nên khó xử, Giang Sơ Tinh sờ sờ mũi lẩm bẩm: “Cũng không phải là đặc biệt chuẩn bị, chỉ là tấm khung anh dùng để vẽ tranh thôi.”

Giang Sơ Tinh một bên nói, một bên quay đầu mở cửa:  “Không sao đâu, nếu ngày mai em…”

Những lời còn lại còn chưa kịp nói ra, phía sau đã truyền đến tiếng nói của nam sinh.

“Vẫn học ở phòng em.”

Giang Sơ Tinh sửng sốt một giây, sau đó gật đầu nói: “Được.”

Câu trả lời của anh rất bình tĩnh, nhưng ở góc người bên kia không thể nhìn thấy, anh thầm cong cong mắt, nở nụ cười.

Có kinh nghiệm dạy học hôm qua cùng công cụ hỗ trợ hôm nay, lớp phụ đạo diễn ra khá là thuận lợi.

Giang Sơ Tinh kiên nhẫn đem bài thi giảng lại một lần, anh nhìn Hạ Hoài mới chỉ làm được hai trang đầu tiên của bài thi toán.

Nhướng mày cũng không vạch trần, dừng một chút ra vẻ hỏi: “Mặt sau không biết làm?”

Hạ Hoài lười biếng chống cằm, thản nhiên nói: “Không biết.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Giang Sơ Tinh kiên nhẫn giảng lại cho cậu một lần nữa.

Hạ Hoài có lệ mà điền vài câu, cầm cọ màu mà Giang Sơ Tinh đặt trên bàn, xoay một vòng trên tay.

“Có phải khó lắm không?” Giang Sơ Tinh tốt tính nở một nụ cười ôn nhu, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Vậy hôm nào chúng ta tìm đề khác đơn giản hơn để làm nhé.”

“Ừm.” Hạ Hoài nhìn tờ đề: “Là rất khó.”

Cả buổi sáng trôi qua, Giang Sơ Tinh hiếm khi cảm thấy mệt mỏi, chủ yếu không phải vì bài thi, mà là thái độ không rõ ràng của Hạ Hoài, “Vậy hôm nay tạm thế này thôi.”

Anh nghĩ rằng Hạ Hoài thật sự có khả năng giả vờ, đôi khi khiến anh  thực sự phải hoài nghi tự hỏi, liệu Hạ Hoài có thực sự không biết làm hay không.

Chờ Giang Sơ Tinh ra khỏi phòng, Hạ Hoài nhìn những dòng chữ gọn gàng và sạch sẽ trên bảng đen nhỏ, cậu như đang ngắm kiệt tác của một danh sư nổi tiếng, xuất thần mà nhìn hồi lâu.

Hạ Hoài đứng dậy đi đến bên chiếc bảng đen nhỏ, dùng ngón tay vuốt ve từng nét chữ, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Đề khó như thế, nhất định phải dạy mấy lần mới hiểu được.”



Sau hai ngày học phụ đạo, mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể nói về những chủ đề không liên quan.

Đầu tháng chín, ngày tựu trường. Không thể thiếu nghi thức chào cờ khai giảng, toàn thể giáo viên và học sinh tập trung ở sân chơi.

Có lẽ là bởi vì Giang Sơ Tinh vừa mới phân hóa thành Omega, buổi sáng mới tới trường cổ anh liền sưng tấy, rất khó chịu.

Anh vào nhà vệ sinh lấy bình xịt che giấu tin tức tố, bên trong còn có thêm tác dụng trấn an, lúc này mới hơi tốt hơn một chút.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa vặn gặp phải Hạ Hoài từ trong phòng học ra tới, hai người nhìn nhau rồi cùng đi xuống lầu.

Sân chơi đều được xếp thành hàng ngang, hai người từ từ bước đến từ phía sau, đặc biệt gây chú ý.

Một số học sinh xếp hàng ở lớp sau, thường xuyên quay đầu lại.

“Mau nhìn, mau nhìn, biển sao cùng khung hình kìa!!! Sao xứng đôi thế nhờ! Tui thích AB chết mất!”

“Biển sao đều học đến lớp 13, a a a a  tôi ghen tị với mấy đứa trong lớp 13 quá đi, mỗi ngày đều được coi biển sao phát cơm chó!”

“Đọc topic kia chưa má? Hôm nay hai người còn cùng nhau tới trường nữa đấy, cái hình ảnh kia quá là đẹp mắt! Lần đầu tiên tui cảm thấy khai giảng thật là tốt.”

Giang Sơ Tinh tuy là Omega, nhưng chiều cao của anh ấy cũng thuộc hàng cao gầy trong nhóm Alpha, không thể tránh khỏi việc ngoại hình nổi bật sẽ trở thành tiêu điểm. Hạ Hoài liền càng không cần phải nói, loài thuần huyết Alpha hiếm luôn có một sức hút riêng.

Vì cả hai đến muộn nên được xếp vào cuối hàng lớp mười ba.

“Đếm số học sinh của mỗi lớp rồi đưa cho giáo viên chủ nhiệm lớp ký. Bây giờ chúng ta sẽ làm nghi lễ chào cờ trước khi bắt đầu bài phát biểu.” Trần chủ nhiệm của lớp thực nghiệm tổ chức trật tự phía trước: “Nghe cô nói này, bạn nào còn muốn nói nữa, là cô cho lên đài tự nhảy múa đấy?! “

Bởi vì kỳ nghỉ hè vừa mới đi qua, học sinh còn có chút hưng phấn gặp lại bạn bè.

Trần chủ nhiệm buộc phải nói xong, rồi mới chuyển cho hiệu trưởng lên phát biểu trên sân khấu.

Cố An nhăn lại cái mũi, quay đầu lại: “Sơ Tinh ca, anh xịt cái gì lên người vậy, mùi thơm quá, mãi em mới nhận ra đấy.”

Giang Sơ Tinh tự nhận có chút chột dạ, anh có thể ngửi thấy mùi của người khác, nhưng bản thân lại không quá nhạy cảm, chỉ đành bình tĩnh nói: “Có thể là mùi nước giặt.”

“Vậy thì nước giặt quần áo này có mùi quá thơm.” Cố An vừa nói vừa dán sát vào Giang Sơ Tinh, tựa hồ muốn ngửi xem rốt cuộc đây là mùi gì: “Cái này hẳn là…..”

Trước khi những người khác đến gần, vạt áo đồng phục học sinh của Giang Sơ Tinh đã bị kéo lại, nam sinh đứng ở đằng sau chen lên trước mặt anh.

Mũi của Cố An chạm vào vai của Hạ Hoài.

Hạ Hoài rũ mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: “Có thơm không?”

Cố An nghe được thanh âm này, kinh ngạc ngước mắt lên.

Đối diện với đôi mắt đen như mực của Hạ Hoài, hắn giật mình một cái, cười cười vài tiếng: “… Cũng khá thơm ha ha.”

Dứt lời liền nhanh chóng xoay người lên trên, cắn mạnh đầu lưỡi, vừa rồi hắn thật sự bị điên mới dám tới gần Giang Sơ Tinh như vậy.

Điên rồi điên rồi.

Giang Sơ Tinh nhìn bóng lưng thiếu niên, hai năm trước rõ ràng so với mình thấp hơn nửa cái đầu, nhưng hiện tại bất tri bất giác còn cao hơn anh.

Khoảng cách quá gần, hương gỗ thông trong biển sâu trên người Hạ Hoài bay lại phía anh.

Giang Sơ Tinh hiện tại vẫn đang trong thời kỳ động dục, khi ngửi thấy mùi này, cảm giác khó chịu buổi sáng liền bị áp chế xuống.

Anh không thể không muốn đến gần hơn, vì thế ma xui quỷ khiến mà tiến lên một bước.

Kết quả, anh bước về phía trước một chút, lại giẫm lên gót giày của Hạ Hoài, giày vải màu trắng của thiếu niên trực tiếp bị anh đạp tuột ra.

Hạ Hoài quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh.

Giang Sơ Tinh: “……”

“Chân.”

Thanh âm Hạ Hoài quá thấp, Giang Sơ Tinh không nghe rõ: “Hả?”

“…” Hạ Hoài liếc nhìn giày của mình.

Giang Sơ Tinh mới phản ứng lại, vội vàng thu chân lại, thấy cậu cũng không có biểu tình gì, có chút xin lỗi nói: “Thực xin lỗi.”

Hạ Hoài cúi người đi lại giày, mí mắt nâng nâng, ngữ điệu thong thả: “Sao chân anh lại đạp lên giày của em?”

Giang Sơ Tinh thấy ánh mắt của cậu có một tia hứng thú, biết cậu không tức giận, đuôi mắt cong ra vẻ: “Có thể bị anh đạp trúng là may mắn của em đấy.”

Sau lễ chào cờ, toàn bộ học sinh theo lớp thuận lợi trở về phòng học.

Vừa mới khai giảng, trương trình học khá là thoải mái, hai tiết cuối cùng buổi chiều cuối cũng là môn thể dục, trong lớp rất nhiều người đã ra sân chơi.

Giang Sơ Tinh đã lên kế hoạch học tập trước, đây là việc anh phải làm mỗi khi bắt đầu năm học.

Thấy thời gian đã gần hết, anh mới đứng dậy đi ra sân chơi.

Vừa đi xuống lầu hai, chuông vào lớp lại vang lên, một vài nam sinh vội vàng cầm bóng rổ chạy lên, trực diện đụng vào Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh phản ứng nhanh, đưa tay ra chống lấy tường.

“Cậu không sao chứ?” Một nam sinh duỗi tay muốn dìu anh.

Giang Sơ Tinh tay mắt lanh lẹ né tránh, lắc đầu: “Không sao.”

“Đi mau Lâm Hòa.” Phía trước có một nam sinh hết lên một tiếng: “Tiết này lớp mình họp lớp đấy, cậu còn chần chờ ở đấy làm gì vậy?

“Ây, biết rồi.”

Nghe thấy cái tên phủ đầy bụi trong trí nhớ,  đồng tử Giang Sơ Tinh đột nhiên ngưng trọng, vô thức ngẩng đầu lên.

Thật tình cờ, người bên kia cũng đang nhìn anh.

Lâm Hòa do dự gọi tên anh: “Giang Sơ Tinh?”

Rất mau, cảm xúc trong mắt Giang Sơ Tinh liền ảm đạm, không định để ý tới, xoay người liền đi.

“Chờ đã.” Lâm Hòa ngăn lại, vỗ ngực chính mình: “Tôi là Lâm Hòa, cậu không nhớ rõ tôi sao?

Giang Sơ Tinh lui về phía sau mấy bước, như thể có cái gì bẩn thỉu đang dán tới, thẳng giọng nói: “Cậu nhận sai người rồi.”

Lâm Hòa không xê dịch mà nhìn chằm chằm anh: “Không có khả năng.”

Giang Sơ Tinh nhìn đi chỗ khác, Lâm Hòa lại tiến gần vài bước: “Tinh tinh, tôi cuối cùng cũng tìm được cậu…”

“Ê ê ê, cậu kia làm gì vậy?” Cố An từ đầu cầu thang bước xuống, vừa lúc nhìn thấy Sơ Tinh ca nhà bọn họ đang bị chặn ở đầu cầu thang.

Tâm nói, học sinh ngày nay thật đúng là càng lúc càng lớn mật.

Hắn chạy đến che trước mặt Giang Sơ Tinh: “Muốn nói chuyện thì cứ nói, một hai dựa gần như thế làm gì.”

Lâm Hòa thấy Giang Sơ Tinh vẫn luôn không nói chuyện, nhăn mày lại, ánh mắt như thiêu đốt sáng quắc dừng lại trên mặt anh.

Cố An thấy thế trực tiếp ngăn trở tầm mắt hắn, “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à.”

Nói xong, hắn che chở Giang Sơ Tinh đắng sau, quay đầu lại nói: “Anh, anh đi trước đi.”

Cố An nhìn hắn liếc mắt một cái, bĩu môi: “Giữ thế diện một chút đi ba ơi? Thấy người đẹp một cái liền nhảy dựng lên là cái tật xấu gì thế?!”

Lâm Hòa cùng Cố An hằm hè nhìn nhau.

Lâm Hòa mới vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi mang theo đầy hương vị tin tức tố, Giang Sơ Tinh khó có thể chịu đựng, giơ tay bưng kín mũi miệng.

Chuông vào học lần thứ hai vang lên, Giang Sơ Tinh nhanh chóng đi xuống lầu, che miệng xông vào phòng vệ sinh ở lầu một.

Cố An đuổi theo, nghe được tiếng nôn mửa bên trong thì sợ hãi.

Chúa ơi, thăng cha kia rốt cuộc đã nói cái gì? Mà cư nhiên khiến Sơ Tinh ca ghê tởm hắn thành như vậy.

Đang do dự không biết nên đi vào hay là chạy đi tìm bác sĩ trường, tầm mắt của hắn thoáng thấy một bóng người cao lớn trong sân chơi.

Khi Hạ Hoài chạy tới phòng vệ sinh, cậu nhìn thấy Giang Sơ Tinh đang ngồi khụy dưới đất, sắc mặt tái nhợt.

Cảnh tượng này thật sự quá mức quen mắt, bước chân cậu dừng lại.

Giang Sơ Tinh ngước mắt lên, chớp chớp đôi mắt ướt át, con ngươi mất tập trung nhìn vào người tới.

Thấy anh đang nhìn mình, Hạ Hoài nhẹ giọng hỏi: “Có thể đứng lên không?”

Ngay khi cậu nói xong, một cỗ mùi hương hoa sơn chi quyến rũ tràn ngập trong không khí, dày đặc bao quanh cậu.

Giang Sơ Tinh ngực đầy hoảng sợ, cổ một trận co rút, bụng nhỏ so với trước kia phát bệnh càng thêm quặn đau hơn, toàn thân nóng như lửa đốt.

Trong phút chốc, tin tức tố trong không khí càng lúc càng nồng đậm.

Hạ Hoài nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, xoay người khóa cửa toilet lại.

Khi lần nữa nhìn về phía Giang Sơ Tinh, đáy mắt cậu lộ ra tính xâm chiếm của Alpha.

Cậu nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh một lúc lâu, sau đó nhấc chân bước tới.

Mí mắt Giang Sơ Tinh khẽ co giật, ngẩng đầu nhìn người con trai trước mặt, mơ hồ cảm giác được một đám mây nước biển sâu thẳm mát lạnh bao phủ, xoa dịu cảm giác khó chịu cùng nóng nực trong người.

Bởi vì mới phân hóa, tin tức tố trong cơ thể anh thập phần không ổn định, thời kỳ động dục chưa qua cộng với cảm xúc dao động quá lớn, khiến cho thời kỳ động dục bị kéo dài.

Chú Hạ có nói qua anh là thuần huyết nhà mèo, lại còn phân hóa muộn, nên thời kỳ động dục so với Omega bình thường không ổn định hơn rất nhiều.

Hạ Hoài trầm mặc vài giây, dùng ngữ khí thương lượng: “Em có thể đỡ anh được không?”

Rút kinh nghiệm vài lần trước, Hạ Hoài rất sợ anh sẽ lại đẩy mình ra lần nữa.

Cậu vừa ngồi xổm xuống vừa nói, cơ thể toát ra tin tức tố dẫn đường, nhìn vào đôi mắt diễm lệ của anh, nhẹ nhàng nói: “Có thể không?”

Ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Hạ Hoài, đầu óc Giang Sơ Tinh trở nên trống rỗng.

Giờ khắc này anh mới hiểu được, mình thật sự thực ỷ lại vào hương vị của Hạ Hoài, trong đầu chỉ còn lại có một ý nghĩ.

Đồng ý với em ấy.

Cảm giác đau nhức dọc theo sống lưng leo lên trên, Giang Sơ Tinh theo bản năng ăn đau nên giữ chặt ống quần Hạ Hoài, thanh âm nghẹn ngào: “Đứng dậy không nổi……”

Được sự cho phép, Hạ Hoài rất cẩn thận mà dìu anh lên, cố gắng không chạm vào da thịt của anh ấy, dù sao thì AO cũng có sự khác biệt.

Cậu để Giang Sơ Tinh dựa vào vai mình, dìu người ra khỏi phòng vệ sinh.

May mắn thay, phòng y tế cách bọn họ không xa, lại là giờ học nên ít người để ý đến họ.

Bác sĩ của trường là một phụ nữ trung niên đã làm việc ở trường trung học số 1 Hoàn Xuân được vài năm, là một Omega.

Vừa bước vào, bác sĩ trường đã ngửi thấy mùi tin tức tố do hai người trộn lẫn ở bên nhau, giúp đỡ đem người đỡ đến trên giường: “Làm sao vậy, em có mang theo thuốc ức chế không? Có ảnh hưởng đến học sinh khác không?”

“Không có.” Hạ Hoài giọng điệu có chút áy náy: “Trước tiên cô giúp anh ấy tiêm thuốc ức chế đi ạ.”

Bác sĩ nhìn xuống nam sinh đang nằm trên giường, nhanh chóng nhận ra loại tin tức tố mà cậu bé đang phát ra: “Omega hiếm? Em đợi một lát. Tôi đến nhà kho lấy thuốc ngay.”

Hạ Hoài liếc mắt nhìn tình huống của Giang Sơ Tinh, nhíu mày nói: “Ở đâu, để em đi cho.”

Khi Hạ Hoài quay lại, toàn bộ phòng y tế của trường đã tràn ngập tin tức tố của Giang Sơ Tinh. Tính chiếm hữu dục của Alpha từ trong cơ thể tỏa ra, cậu dừng lại ở cửa, hít sâu một hơi, đè nén sự bồn chồn của thân thể, bước nhanh đi vào.

Một đôi tai mèo trắng như tuyết hiện ra từ mái tóc mềm xốp của nam sinh trên giường, cái đuôi mèo trắng thì lung lay trong không trung, thập phần không an phận, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hai mắt Hạ Hoài hơi nheo lại bước đến bên giường.

Cái đuôi mèo trên không trung quấn quanh cánh tay cậu một cách quen thuộc, như thể đang khẩn cầu được cậu vỗ về, sờ sờ nó một chút.

Sau lưng truyền đến giọng nói của bác sĩ trường, trên đầu cô ấy lộ ra đôi tai và chiếc đuôi ngắn của alpaca, nhìn qua càng làm người ta cảm thấy thân thiết hơn.

( Ok cô bác sĩ là loài này đây:v Này mà nhổ nước bọt thì siêu rồi)

 Bác sĩ trường đội mũ cách ly lên thanh âm rầu rĩ Cô thấy tin tức tố của em với em ấy hình như rất xứng đôi phải không vậy em giúp em ấy tiêm đi

Bác sĩ trường đội mũ cách ly lên, thanh âm rầu rĩ: “Cô thấy tin tức tố của em với em ấy hình như rất xứng đôi phải không, vậy em giúp em ấy tiêm đi. Hiện tại em ấy đối với mùi hương thực sự rất mẫn cảm, cô không thể tới gần.”

Ánh mắt Hạ Hoài rời khỏi lỗ tai của bác sĩ trường, nhanh chóng xé mở gói thuốc ức chế, duỗi tay nắm lấy cổ tay Giang Sơ Tinh.

Cảm nhận được kim tiêm chạm lên làn da nơi cổ tay mình, Giang Sơ Tinh lông mi run rẩy, vô thức nỉ non.

Hạ Hoài đột nhiên cúi người xuống, vươn tay nhéo nhéo cái tai mèo trấn an một cái thật dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Sẽ không đau.”

Sau khi cậu nói xong, trên cánh tay liền xuất hiện họa tiết vằn báo đen tuyền, loại hoa văn độc nhất vô nhị này lần này còn xuất hiện nhiều hơn lần trước, một đường nổi tới vành tai.

Bản thể nổi lên càng nhiều, chứng tỏ tin tức tố càng cường hãn.

Giống loài thuần huyết của cậu khi không cần thiết sẽ không lộ hình xăm lên da thịt.

Bác sĩ phía sau trong lòng giật mình.

Mèo trắng và báo đen, độ hiếm có không thua gì thuần huyết gấu trúc, hôm nay thế mà cùng nhau gặp được.

Cô mở cửa phòng cách ly trong phòng y tế ra, tin tức tố của hai người đều quá nồng, cô sợ nó tràn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến các học sinh khác.

Thuốc ức chế trong phòng y tế trường học không hiệu quả bằng thuốc trong bệnh viện, qua vài phút, tin tức tố của Giang Sơ Tinh mới dần dần tiêu tán.

Giang Sơ Tinh thực sự cảm thấy mệt mỏi, mí mắt đều không mở ra được, hơn nữa chung quanh người còn có hương vị làm anh thực an tâm, liền chậm rãi khép mắt lại.

Vào lúc ý thức anh dần dần trở nên mờ mịt, mơ hồ nghe thấy có người nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

“Ca ca.”

Sau đó anh không nghe thấy gì nữa.

Hạ Hoài từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bác sĩ trường đang ngồi bên bệ cửa sổ, híp mắt đánh giá cậu.

Hạ Hoài không để ý đến ánh mắt của cô, nói lời cảm ơn.

“Việc nên làm thôi.” Bác sĩ xua xua tay, thu hồi tầm mắt nói: “Sau này nếu gặp phải trường hợp khẩn cấp này, có thể tiến hành đánh dấu tạm thời, hiệu quả tương đương như thuốc ức chế. Chỉ là không nghĩ tới đôi tình nhân nhỏ hai em tin tức tố lại xứng đôi đến vậy, thật khó có được nha.”

“Không phải.” Hạ Hoài giải thích nói: “Chúng em không phải loại quan hệ đó, anh ấy là anh trai em.”

“A.” Bác sĩ trường có chút ngượng ngùng: “Là vậy sao, cô còn tưởng rằng hai em là…, cũng khó trách, dù sao thì mèo thuần huyết hiếm thấy như vậy, cô đang nói sao có thể trùng hợp đến vậy, lại không phải định mệnh an bài, hóa ra là hai đứa được di truyền từ cha mẹ. “

Hạ Hoài ánh mắt trầm xuống, khẽ nói: “Không phải ruột thịt.”