Nàng Ở Trong Sương Mù

Chương 6: Không Đau



Ánh mắt nàng lấp lánh tựa ngân hà, mọi yêu cầu của nàng đều không thể từ chối.

Hà Hi từ từ duỗi chân ra, vết thương chảy máu hiện ra trước mắt nàng.

Trên bắp chân thon gầy đầy những vết bầm lớn nhỏ, phía dưới đầu gối mười centimet, có một vết tróc da to bằng mặt đồng hồ đeo tay, nơi đó không ngừng rỉ máu, bên trên còn dính bụi, bị máu nhuộm thành một màu đen.

Minh Mị mở chai oxi già ra, khuấy đều rồi nhúng tăm bông y tế vào: "Phòng y tế không có povidone nên mình lấy oxi già, tính kích thích cao hơn một chút, có thể sẽ hơi đau, cậu cố nhịn nha."

Không đợi Hà Hi trả lời, nàng đã giơ tăm bông lên, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô: "Đau không?"

Minh Mị ngẩng đầu hỏi ý kiến của Hà Hi, chợt nhận ra cô đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt tương giao, Minh Mị thoáng khựng lại, sau đó cuống quýt cúi đầu, khuôn mặt có chút ửng hồng.

"Không đau, không đau chút nào." Hà Hi trả lời.

Minh Mị âm thầm điều chỉnh hô hấp của mình, tiếp tục xử lý vết thương của cô.

Hà Hi nhìn chằm chằm vào tóc đuôi ngực buộc sau gáy nàng, không nhịn được nghĩ thầm: Giá như thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.

Nhưng làm sao thời gian có thể dừng lại?

Vật như sông nước cùng trôi. Ngày đêm chuyển dịch, chẳng ngơi, chẳng ngừng.

Bất tri bất giác, tháng mười một đã lặng lẽ đến, thi giữa kỳ cũng kéo theo.

Sau khi kết thúc thi giữa kỳ, lại nghênh đón hội thao mùa thu.

Hà Hi không đăng ký hạng mục thể thao nào, đương nhiên sẽ trở thành "cục gạch", chỗ nào yêu cầu liền di chuyển đến chỗ đó.

Bình thường các bạn học đều không dám, hoặc là khinh thường việc nói chuyện với Hà Hi, chỉ khi cần bỏ ra sức lao động, bọn họ mới nghĩ tới cái tên này.

"Hà Hi, mang nước khoáng tới đây!"

"Hà Hi, lấy đường trắng với nước sôi!"

"Hà Hi, giữ đồ của mọi người cho tốt!"

...

Cô còn bận rộn hơn cả vận động viên, cả buổi sáng đều chẳng được nghỉ chân.

Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, vừa mở chai nước khoáng thì lớp trưởng Phương Y Y đã cầm thẻ lớp đi tới: "Hà Hi, bây giờ không cần thẻ lớp nữa, cậu mang nó về lớp đi!"

"Được." Hà Hi vội vặn lại chai nước khoáng rồi đặt sang một bên, đứng dậy cầm lấy thẻ lớp.

Cô ngựa không ngừng vó đi tới tòa dạy học, leo lên lầu hai, vừa định rẽ vào lớp thì trông thấy vài bóng dáng quen thuộc ở cuối hành lang.

Là Ninh Tiểu Đóa và nhóm tùy tùng của nàng ta.

Họ ngồi trên ban công, không lọt vào camera, nuốt mây nhả khói, trông không được tốt lắm.

Hà Hi nhanh chóng thu người lại, trốn sau bức tường.

Ninh Tiểu Đóa nhả ra một làn khói thuốc, hỏi: "Đã điều tra chưa?"

Đinh Tiện Đình trả lời: "Rồi ạ, trước đây Minh Mị học ở Nhất trung Thanh Lâm, học kỳ này mới chuyển tới Nhất trung Nam Châu."

"Cái này tao biết, nói điểm hữu dụng."

"Ông bà nội của Minh Mị đã sớm qua đời, ông bà ngoại của cậu ta đều là giáo viên đã nghỉ hưu, dì nhỏ của cậu ta là giáo viên lịch sử ở trường chúng ta, dạy lớp 12, tên là... Đúng rồi! Tên là Thẩm Như Lan. Ba mẹ cậu ta đều là bác sĩ không biên giới, hiện đang ở châu Phi, đoán chừng 3 đến 5 năm không thể về được."

Ninh Tiểu Đóa gạt tàn thuốc lên ban công gạch men, lầm bầm nói: "Gia cảnh cũng đâu có gì ghê gớm?"

Đinh Tiện Đình phụ họa: "Phải, đó là đương nhiên, sao có thể so với Ninh tỷ chứ, chị muốn làm gì cậu ta cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực."

Nghe tới Ninh Tiểu Đóa muốn "làm gì" Minh Mị, thậm chí còn moi ra gia cảnh của nàng, cả người Hà Hi run lên, rõ ràng chỉ vừa đầu đông, nhưng cô lại lạnh buốt người, không còn tâm tình nghe tiếp nữa, cô nắm chặt thẻ lớp, vội vàng rời khỏi tòa dạy học.

Ninh Tiểu Đóa nhảy xuống khỏi ban công, liếc nhìn Đinh Tiện Đình, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ tao nào dám làm gì cậu ta."

Đinh Tiện Đình khó hiểu: "Sao vậy Ninh tỷ? Minh Mị đó phá hỏng nhiều chuyện tốt của chúng ta như vậy, cứ thế mà buông tha cho cậu ta sao?"

"Còn không phải là do anh ta cản trở sao."

"Lý Bất Phàm? Sao lại nhắc đến anh ta?"

"Chẳng phải Minh Mị gia nhập trạm phát thanh sao, lần trước tao muốn cậu ta mất mặt trước toàn trường, liền bí mật đổi bài phát thanh của cậu ta, kết quả lại bị anh ta bắt gặp, anh ta quở trách tao một trận, còn cảnh cáo tao không được gây sự với Minh Mị, nếu không sẽ cáo trạng với ba tao."

"Không có gì đâu, có lẽ anh ta chỉ nói suông thôi."

Ninh Tiểu Đóa bĩu môi, bất bình nói: "Không phải đâu, trước giờ tao chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy, trước đây dù tao có làm gì, anh ta cũng luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này lại vì một người ngoài mà mắng tao, còn đe dọa sẽ cáo trạng với ba tao, tức chết tao mà."

"Vậy cũng có sao, ba mẹ chị yêu chiều chị như vậy, sẽ không trách chị đâu."

"Mày không biết anh ta rồi, lời anh ta nói đối với nhà tao là thánh chỉ, chẳng phải chỉ có thành tích học tập tốt hơn tao thôi sao? Làm như ghê gớm lắm." Vẻ mặt Ninh Tiểu Đóa rất không cam lòng, "Chỉ là tao vẫn không hiểu, tại sao anh ta lại phải bảo vệ một người ngoài?"

Ba của Ninh Tiểu Đóa và mẹ của Lý Bất Phàm là anh em ruột.

Lý Bất Phàm người cũng như tên, thực sự rất phi thường.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã là con nhà người ta, sau khi vào cao trung, anh càng leo lên hàng đầu, đạt được rất nhiều danh hiệu: Lớp trưởng, thủ khoa toàn khối, trạm trưởng trạm phát thanh...

Một nữ sinh khác nghe Ninh Tiểu Đóa nói vậy, cũng từ ban công nhảy xuống, tò mò suy đoán: "Chẳng lẽ là Lý Bất Phàm thích Minh Mị?"

Ninh Tiểu Đóa quay đầu sang, giống như tìm được tri âm, hưng phấn nói: "Mày cũng cảm thấy vậy đúng không?"

Nữ sinh gật đầu nói: "Ừm, chỉ cần nghe phát thanh liền biết, chẳng phải trước đây anh ta hợp tác với Lý Phất Nguyệt, Tào Thanh Ngọc và Chu Linh Lệ sao, mỗi lần giao lưu với bọn họ trong radio, anh ta không có chút cảm xúc nào, giống như một nhân viên muốn mau chóng tan làm, nhưng học kỳ này thì khác, sau khi anh ta hợp tác với Minh Mị, cả giọng điệu và thái độ đều thay đổi..."

"Như một con khổng tước xòe đuôi!" Ninh Tiểu Đóa tổng kết lại những lời mà nữ sinh nói.

"Đúng đúng đúng!" Nữ sinh gật đầu như giã tỏi, "Chính là loại cảm giác này."

Ninh Tiểu Đóa cắn môi, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: "Được lắm Lý Bất Phàm, coi như là tôi nắm được điểm yếu của anh rồi."

Đinh Tiện Đình hỏi: "Ninh tỷ, còn Minh Mị thì sao?"

"Sao trăng gì, tao tác hợp cậu ta với Lý Bất Phàm."

Đinh Tiện Đình vô cùng khó hiểu: "Tại sao? Chẳng phải anh chị vừa mắng chị sao? Chị giúp anh ta làm gì?"

Ninh Tiểu Đóa cao ngạo hất cằm: "Cái này mà mày cũng không hiểu? Mỗi lần họp gia đình, ba tao đều ra sức khen ngợi anh ta, chê bai tao đủ điều. Nếu để người trong nhà biết anh ta yêu sớm, còn ảnh hưởng đến học tập... Hừm..."

"Ồ, thì ra là vậy." Đinh Tiện Đình không hiểu hành động này, nhưng vẫn gật đầu phụ họa.

...

Kể từ khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Đinh Tiện Đình và Ninh Tiểu Đóa, Hà Hi vẫn luôn thất thần, nghĩ đến giấc mơ kỳ quái cách đây không lâu, cô càng thêm hoảng sợ.

Rõ ràng đã vào đông, thời tiết rét lạnh, nhưng toàn thân cô vẫn đổ mồ hôi.

Do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đích thân đưa thư tuyệt giao tới tay Minh Mị.

Thừa dịp Tần Hạo Nhiên đang thi đấu, hầu hết các bạn học đều đi cổ vũ cho cậu, cô mới có cơ hội hẹn Minh Mị ra một nơi vắng vẻ.

Cô cúi đầu, hơi cau mày.

Sau đó, đưa thư tuyệt giao tới tay Minh Mị.

Rồi sau đó xoay người, rời đi mà không quay đầu lại.

Vì vậy, cô không nhìn thấy sự mong chờ thấp thỏm trong mắt Minh Mị khi nhận được thư, cùng sự bối rối và mất mát trên mặt nàng khi đọc thư.

Tựa như sét đánh giữa trời quang, Minh Mị sững sờ cầm thư tuyệt giao.

Trước khi mở ra, trong lòng nàng đã có suy đoán hoang đường nhất, cho rằng là thư tình, cho nên mới có chút kích động không biết phải làm sao.

Không ngờ sau khi mở ra, lại là một bức thư tuyệt giao.

"Từ nay về sau, sẽ không dây dưa rễ má, chỉ mong gặp nhau xem như không biết."

Không có câu nào đau đớn hơn câu này.

Mũi chợt chua xót, nàng nhìn bóng lưng đang khuất dần của Hà Hi, ban đầu còn có thể thấy rõ, sau đó lại hoàn toàn mơ hồ.

Nước mắt lã chã rơi xuống.

Nàng vẫn không hiểu được: Rõ ràng ngày hôm qua còn tốt, sao đột nhiên lại đưa thư tuyệt giao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

...

Trong lớp 11 ban 16, Ninh Tiểu Đóa ngồi ở hàng ghế cuối cạnh cửa sổ, hai chân đặt trên bàn, nửa người tựa hẳn vào ghế dựa, trên cổ đeo gối chữ U, có chút nhàn hạ mà đọc truyện tranh.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị mở ra từ bên ngoài.

Rốt cuộc là ai không có mắt như vậy, liên tục quấy rầy nhã hứng đọc truyện tranh của nàng ta?

Ninh Tiểu Đóa bất mãn nhíu mày, lấy cuốn truyện tranh ra khỏi mắt, nhìn thấy người tới là ai, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

"Hà Hi?" Nàng ta cười lạnh, "Tao không đi tìm mày, mày còn chủ động tới tìm tao?"

Đinh Tiện Đình ở bên cạnh cũng vô cùng nghi hoặc, dưới cái nhìn của cô ta, việc Hà Hi chủ động tới tìm Ninh Tiểu Đóa chẳng khác nào nước chảy nơi cao, mặt trời mọc hướng tây, chuột khiêu khích mèo hoang.

"Ninh Tiểu Đóa, tôi tìm cậu có việc." Hà Hi cố gắng lấy hết dũng khí, thái độ cương quyết hơn một chút.

Ninh Tiểu Đóa bỏ chân ra khỏi bàn, đầy hứng thú nói: "Ồ? Việc gì?"

"Minh Mị đã tuyệt giao với tôi rồi, giữa chúng tôi không còn quan hệ gì nữa, không cần kéo cậu ấy vào."

"Ồ?" Nàng ta cao giọng, ngập tràn nghi ngờ.

"Ý tôi là, ân oán giữa tôi và cậu không cần thiết phải dính dáng đến người khác, có gì thì cứ tới tìm tôi."

Ninh Tiểu Đóa ném cuốn truyện tranh trong tay đi, thản nhiên bước tới bên cạnh Hà Hi, dạo quanh người cô một vòng, nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng mới dừng lại trước mặt cô, cười hỏi: "Chúng mày thật sự tuyệt giao?"

"Ừm."

"Cho nên mày tới để cầu xin tao đừng gây rắc rối cho cậu ta nữa?"

"Phải."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ninh Tiểu Đóa trợn mắt, lắc đầu giả vờ đáng tiếc: "Nhưng Minh Mị phá hỏng nhiều chuyện tốt của tao như vậy, cục tức này tao nuốt không trôi, mày nghĩ tao nên làm gì bây giờ?"

"Cậu muốn thế nào?"

"Nếu đã là cầu xin, vậy cũng phải đưa ra chút thành ý chứ?"

Hà Hi nhíu mày nói: "Vậy cậu muốn dạng thành ý gì?"

Ninh Tiểu Đóa cũng không vội trả lời, chỉ chống người ngồi lên bàn ở hàng đầu tiên, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy khiêu khích: "Quỳ xuống cầu xin tao, tao liền đồng ý với mày."