Người Dấu Yêu Ơi

Chương 392



ANH CẢ CỦA EM KHÔNG CÓ Ý XẤU!
Thân là Tổng Giám đốc của Tần thị mà cả ngày chú Tư cứ bay theo cô ta đi khắp thế giới giống như người hầu vậy.

Ngay cả đội trưởng đội vệ sĩ cũng phái đến bên cạnh bảo vệ cô ta, khiến người anh Cả là anh đây phải lo lắng sợ hãi cả ngày, sợ Tần Bách Duật gặp phải những chuyện như năm đó.

Nhưng làm gì được chứ, ông chủ nhà họ Tần - Tần Bách Ngạn là người không giỏi ăn nói. Tuy khôn khéo lõi đời nhưng anh vẫn chỉ là một người đàn ông, nói chuyện và làm việc không tế nhị như bà chủ Dung Khanh.

Sau khi Tần Bách Ngạn rời đi trước, thì vợ chồng Tần Bách Noãn và Tần Bách Duật cũng theo sát phía sau.

Lúc Tần Bách Duật đứng lên có xoa đầu Nghiên Thời Thất, đầu ngón tay trượt xuống vuốt ve gò má cô, rồi thấp giọng nói, “Anh chờ em ở phòng tiếp khách.”

Nghiên Thời Thất ngửa đầu lên nhìn anh, mím môi mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu, “Vâng, anh đi mau đi.”

Cô không cho rằng chị dâu Dung Khanh sẽ ăn hiếp gì mình, càng không nghĩ chị sẽ khiến mình khó xử.

Người phụ nữ này lòng dạ trong sáng tính tình hoạt bát, ngay từ lần đầu gặp gỡ, Nghiên Thời Thất đã biết chị không phải là một người chua ngoa khắt khe.

Nghiên Thời Thất dõi mắt nhìn theo bóng dáng Tần Bách Duật biến mất nơi cửa phòng ăn, rồi dời mắt nhìn sang Dung Khanh. Cô mỉm cười, bình tĩnh, thong thả nói, “Chị dâu, chị muốn nói gì vậy ạ?”

Dung Khanh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, buông khăn ăn trong tay xuống rồi ôn hòa đề nghị, “Ra ngoài với chị một chút được không?”

“Dạ được.”

Nghiên Thời Thất và Dung Khanh đi từ nhà chính tới con đường nhỏ trong vườn cây cảnh. Có lẽ hoa cỏ nơi này có người chăm sóc, cho nên dù đã vào cuối thu rồi mà vẫn tươi mát, lộ ra sắc xuân tràn đầy sức sống.

Khí trời hơi lạnh, không gió nhưng âm u.

Mặt đất ẩm ướt, vài giọt nước đọng trên hoa cỏ trượt xuống, theo chân hai người bắn lên trên đường nhỏ lát đá.

Dung Khanh mặc một bộ sườn xám màu đen viền trắng, trước ngực cài đóa hoa trắng kết từ ngọc trai, rất phù hợp cho ngày hôm nay.

Đi một đoạn đường rồi mà Dung Khanh vẫn không nói chuyện. Bọn họ tiến sâu vào bên trong vườn cây cảnh, phía trước có một đình nghỉ chân bên bờ hồ nằm dưới mây đen u ám.

Dung Khanh dẫn cô đi thẳng một mạch vào trong đình nghỉ chân, trên ghế đá có trải đệm mềm. Nghiên Thời Thất vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng Dung Khanh vang lên, “Tiểu Thất, em đừng trách anh Cả. Cái người đấy miệng thì thối nhưng lòng mềm như đậu phụ vậy, không có ý xấu đâu.”

À, thì ra là chị dâu sợ cô có khúc mắc với anh Cả cho nên mới muốn khuyên giải cô.

Cô mỉm cười, mắt trong veo như nước, “Chị dâu à, không có đâu. Em với anh Tư xuống muộn là thật, cho nên anh Cả nói mấy câu cũng đúng thôi.”

Nghiên Thời Thất không phải là người hẹp hòi.

Mặc dù tạm thời còn chưa hiểu rõ vì sao anh Cả lại có thành kiến với mình nhưng cô cũng không muốn vì điều này mà ảnh hưởng đến sự tôn trọng của cô đối với mỗi người trong nhà họ Tần.

Dung Khanh nghe cô nói vậy thì trong mắt lóe lên sự u ám mờ nhạt. Nụ cười vốn hời hợt của chị nay lại tươi tắn hơn, ánh mắt nhìn Nghiên Thời Thất cũng dịu dàng hơn, “Anh ấy là một người cổ hủ, lúc nào cũng xem trọng lời dạy và phép tắc trong gia tộc, em không để trong lòng là tốt rồi. Lần đầu trở về nhà họ Tần mà gặp chuyện của chú Mạc, đợi qua đợt này chị dâu sẽ tiếp đãi em thật tốt.”

“Không phải chị dâu đã nói, người trong nhà không nên khách sáo sao, vậy thì chị cũng đừng nói ‘tiếp đãi’. Sau này em với anh Tư sẽ dành nhiều thời gian quay về trò chuyện với anh chị.”

Nghiên Thời Thất vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Dung Khanh. Nụ cười của cô chân thành, thản nhiên lại dễ gần. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Nghe thấy câu nói này, cuối cùng Dung Khanh cũng mỉm cười, thở phào một hơi, “Chị cũng biết hai đứa đều bận rộn, nhưng nếu có thể thì cũng nên về thường xuyên một chút. Bây giờ trong căn nhà này, thật sự rất vắng vẻ.”

Nghiên Thời Thất rất nghiêm túc gật đầu: “Chị dâu, bọn em sẽ về thường xuyên ạ.”