Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 54: Hai Màu Sắc Đan Xen




Trên đời ai mà không có một ít bí mật nhỏ chỉ dành cho riêng mình, Đỗ Nhật Duy cũng thế anh ta cũng có một ít bí mật không thể tiết lộ ra ngoài được.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi Đỗ Nhật Duy trở về nhà, làm vội mấy miếng cơm mua sẵn ở ngoài tiệm để lắp tạm cái dạ dày rồi anh ta bắt đầu mở máy lên xem phim, tiếc thay coi đến mấy cuốn phim dài rồi nhưng thứ anh ta trông chờ lại không thấy xuất hiện.

Chán nản trong lòng Đỗ Nhật Duy bắt đầu mở game lên chơi để khoai thỏa đầu óc mà không biết rằng tất cả các hành động của anh ấy đều đã bị theo dõi.

Trong lúc Đỗ Nhật Duy mải mê chơi game không hề chú ý tới môi trường xung quanh nên anh ta không nhận ra nhiệt độ không khí ở trong căn hộ dần dần hạ xuống, sau đó phía sau anh ta bất thình lình xuất hiện một cô gái váy trắng.

Cô gái váy trắng đột nhiên xuất hiện này vẫn là một mặt trắng bệch nhưng nay cô ấy lại không có lấy tóc che mặt nữa mà tóc tai đã được cắt tỉa rất gọn gàng nhìn tổng thể thì cô gái giờ đây đã trở nên xinh đẹp hơn xưa rất nhiều chỉ là cô gái xinh đẹp này hiện tại đang cầm lấy một con dao dính đầy chất lỏng sền sệt màu đỏ tươi, mà gương mặt trông non nớt kia của cô nàng lại đang hiện rõ ra sự bực tức, giận giữ, cùng không cam lòng.

Cô giá nhẹ nhàng bay tới tiếp cận gần lại người của Đỗ Nhật Duy, cô ấy muốn ám toán đối phương, nhưng khi cô ấy đến gần được người đối phương thì người vốn phải nên mải mê, hăng say chơi game lại đột nhiên gồng cơ bắp lên rồi chậm chạp quay đầu đưa mắt nhìn thẳng về cô gái.

Ánh mắt Đỗ Nhật Dụy khi này chứa đầy sự sắc bén, quyết đoán và mạnh mẽ làm cho cô gái sợ hãi trong lòng, cô ấy thấy chuyện không ổn nên muốn bỏ chạy nhưng tiếc rằng không kịp, một bàn tay lực lưỡng đã vươn tới nắm chặt lấy cánh tay của cô gái lại.

Cô gái hoảng loạn trong lòng, mà bên này Đỗ Nhật Duy thấy nét mặt hoảng loạn kia thì càng hăng hái áp sát tới, sau đó anh ta giật con dao trên tay cô gái rồi đưa lên miệng, tiếp đó anh ta lè lưỡi ra liếm lấy chất sền sệt màu đỏ trên đó mà cười gằn lên.

"Là sốt cà chua sao?" Đỗ Nhật Duy đưa mắt về phía nhà bếp rồi lại đưa mắt nhìn về cô gái trước mặt mà nhẹ giọng hỏi.

Cô gái váy trắng rụt rè gật gật cái đầu, Đỗ Nhật Duy thấy thế thì nụ cười trên môi càng đậm hơn, anh ta không một chút chần chờ mà ép tới bế cô gái lên sau đó thô bạo ném cô ấy lên giường, tiếp đó trong căn hộ khang trang vang vọng lên tiếng thét đầy u ám lại chan chứa đầy tuyệt vọng của một cô gái trẻ.

Sáng hôm sau Đỗ Nhật Duy ể oải đi làm, tinh thần và khí sắc của anh ta rất tệ nhưng anh ấy chẳng thèm lấy quan tâm.

Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Đỗ Nhật Duy lại háo hức quay về lại căn hộ mà mình mơi thuê được không lâu trước đây, nhưng khi mới tới trước cửa nhà thì anh ấy thấy được một người đàn ông mặc một bộ vest đen với cái cà vạt đỏ rực đang nhắm mắt định thần đứng chờ ở đó.

Người mặc đồ vest như cảm ứng được có người đến nên mở mắt ra, sau đó đối phương dùng lấy ánh mắt sắc lạnh nhìn về Đỗ Nhật Duy mà hỏi:" Cậu là Đỗ Nhật Duy?"

Đỗ Nhật Duy không biết người đàn ông này là ai, cũng không biết tại sao đối phương lại đứng ngay ở trước cửa nhà mình nên cẩn thận tiến tới lên tiếng dò hỏi: " Anh là ai?"

"Tôi được người nhờ vả đến đây giải quyết một số thứ." Trần Phán một mặt lạnh lùng trả lời.

"Giải quyết? Giải quyết chuyện gì?" Đỗ Nhật Duy rất nghi hoặc nhưng phần nhiều là cảm thấy rất bất an.

"Giải quyết oán khí mà cậu đã gặp ngày hôm qua."

"Cái gì mà gặp hôm qua, tôi không biết anh đang nói đến cái gì cả!" Đỗ Nhật Duy gồng mình lên tỏ ý hăm dạo rồi nói: " Trách ra để tôi vào nhà."

Trần Phán thấy thái độ của Đỗ Nhật Duy thì lông mày khẽ cau lại, phải mất một hồi lâu Trần Phán như nghĩ ra được cái gì đó mà nhếch mép lên cười rồi trực diện nhìn chằm vào mắt của đối phương.

Đỗ Nhật Duy đối với ánh mắt của Trần Phán không hề tỏ ra sợ hãi mà nhìn chằm chằm lại, có điều sau một lúc Đỗ Nhật Duy thấy được đôi mắt kia của người đối diện có chút khác thường, ở ngay tại con ngươi của đối phương không biết từ đâu ẩn hiện lên một ngọn lửa màu lam sắc đang rực cháy.

Ngọn lửa trong mắt Trần Phán ẩn hiện sau đó bùng cháy lên mạnh mẽ, theo đó Đỗ Nhật Duy nhìn chằm vào đôi mắt kia đầu liền trở nên ong ong như búa bổ vô cùng khó chịu, phải mất một hồi cảm giác khó chịu mới qua đi nhưng khi này cảnh vật trước mắt Đỗ Nhật Duy đã thay đổi.

Mọi thứ trước mắt Đỗ Nhật Duy khi này đều không còn màu sắc nữa, tất cả chỉ có hai màu trắng đen xen kẽ.

Mọi thứ chuyển biến đột ngột khiến cho Đỗ Nhật Duy không thích ứng kịp mà trở nên hoảng loạn nhìn về người trước mặt hét lớn: " Anh đã làm gì với mắt của tôi?" Một tay che mắt một tay ôm ngực, Đỗ Nhật Duy bây giờ cực kì khó chịu.

Trần Phán đứng đó đối với câu hỏi của Đỗ Nhật Duy thì không có ý trả lời mà hắn chỉ nhếch nhẹ môi lên rồi tránh ra một bên để cánh cửa chính lộ ra trước mặt đối phương, sau đó Trần Phán dùng lấy ngữ khí nghiêm trọng mà nói: "Nhìn kỹ vào đi!"

Đỗ Nhật Duy không hiểu đối phương nói gì, chỉ là trong vô thức anh ta lướt mắt nhìn qua thì thấy ở trước cửa chính đang vờn quanh một đoàn hắn khí rất dày đang bay lượn.

Đỗ Nhật Duy không biết đó là thứ gì nên định lên tiếng hỏi nhưng chưa kịp hỏi thì đối phương đã lên tiếng trước: "Nhìn vào người của mình đi!"

Đỗ Nhật Duy không hiểu nhìn vào bản thân thì thấy khắp người mình không biết vì sao lại có đám hắc nhỉ đang lượn lờ.

Nhìn thấy hắc khí đang bay lượn quanh người mình Đỗ Nhật Duy ý thức được một số chuyện nhưng anh ấy vẫn là cố chấp nhìn về người đàn ông áo vest kia hỏi: "Đây là gì?"

"Cần tôi phải giải thích nữa sao, tiếp xúc nhiều với thứ đó cậu sớm muộn gì cũng sẽ chết sớm thôi!"

Trần Phán trả lời, hắn nghĩ rằng đối phương sẽ tỏ vẻ sợ hãi nhưng mọi thứ lại không giống như hắn nghĩ, Đỗ Nhật Duy sau khi nghe hắn nói xong thì lại càng trở nên bình tĩnh hơn.

" Sống chết có gì mà đáng sợ." Đỗ Nhật Duy khinh thường nói.

Trần Phán ngạc nhiên, hắn không biết xử lý như thế nào khi nhìn thấy ánh mắt đầy sắc bén và bình tĩnh kia của đối phương, hắn có chút bất lực mà nhấc tay lên rồi búng một cái.

Theo lấy cái bứng tay của Trần Phán toàn bộ không gian xung quanh đã trở lại bình thường, tất cả màu sắc trong lấy giây lát đã trở lại.

Khi này Đỗ Nhật Duy mới hít sâu một hơi rồi nhìn về người áo vest kia, anh ta có vài việc không hiểu muốn hỏi, tiếc thay người ta đã quay người rời đi từ lâu.

Nhìn lấy bóng lưng của người áo vest, Đỗ Nhật Duy có điều suy nghĩ mà thất thần đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt lúc này Đỗ Nhật Duy mới lấy lại được thần trí mở cửa đi vào căn hộ.

Trần Phán rời khỏi khu chung cư, đi được một lát Khả Như mới từ nơi xa bay lại gần chỗ hắn mà thở hổn hển báo cáo: "Không bắt được, chủ nhân!"

" Ừ!" Trần Phán mệt mỏi gật đầu coi như đã biết.

Trước khi Đỗ Nhật Duy đi làm trở về hắn đã đến căn hộ để tra xét, đồng thời hắn cũng đã kêu Khả Như đuổi theo con thực thể váy trắng đang từ trong căn hộ bỏ chạy thục mạng ra ngoài kia.

Sau đó hắn đứng ở trước cửa hộ chờ đợi, một phần là chờ Khả Như, một phần là chờ người đàn ông kia trở về rồi lên tiếng cảnh báo cho đối phương biết một số thứ để mà trách không bị thực thể đó làm hại, nhưng vui thay hắn lại phát hiện một số chuyện cực kì thú vị.

Người đàn ông ở trong căn hộ thế mà có quan hệ mờ ám với thực thể váy trắng kia, sự việc vì thế dần trở nên phức tạp làm cho Trần Phán nhức hết cả đầu.