Nhà Lao Chi Vương

Chương 105: Chương 105




Ngay lúc này, trên không trung xuất hiện hai tiếng kêu kinh ngạc, chỉ thấy hai bóng người nhanh nhẹn từ trên trời hạ xuống.

Lúc này khống ai suy nghĩ rốt cuộc hai người này làm thế nào mà từ trên trời hạ xuống.

Nhờ ánh trăng, mọi người thấy rõ hai bóng hình trên không trung tạo thành hai đường chéo xinh đẹp, tạo thành một chữ X thật to trên không trung.

Đồng thời khi thân hình hai người sắp gặp nhau, trừ hai bóng người bay ra từng tia sáng lạnh, không thấy rõ lắm rốt cuộc thứ bay ra là thứ gì, nhưng tất cả mọi người đều biết một điều, chính là chắc chắn năm người Trần Kiệt Giai đều không thể tránh khỏi, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh, chưa ai kịp cảm nhận thì từng tia chớp đã bắn về phía bọn họ.
Bọn họ chết chắc! Tất cả mọi người phía sau Trần Kiệt Giai đều hoảng sợ cho rằng như vậy.
Nhưng bọn họ chỉ đúng một nửa, bốn vệ sĩ bên cạnh Trần Kiệt Giai bị chết thì không sai, thậm chí cũng không có cơ hội hét lên đã trực tiếp ngã bịch trên cỏ.

Trí mạng là một cây kim châm dài hơn hai mươi centimet sau gáy, cứ thế mà cắm
xuyên vào đầu bổn người.

Nếu như không phải là kim châm không to lắm, tin tưởng rằng thứ chảy ra không chỉ là máu tươi, mà còn có dịch não đủ loại màu sắc.

Bốn người gần như xếp hàng ngã xuống cùng lúc, mỗi người đều chết không nhâm mắt, trong đôi mắt trống rồng đầy vẻ nghi hoặc, dường như bọn họ vẫn không hiểu có thứ gì còn nhanh hơn viên đạn của mình?
Người giết chết bọn họ chính là Phiêu Tuyết – một trong mười sát thủ hàng đầu và Hỏa Phượng.

Phiêu Tuyết có khuynh hướng thích màu trắng.

Người mặc đồ trắng đứng dưới ánh trăng trắng bạc, tóc dài phất phơ, rõ rành rành hệt như một con quỷ xinh đẹp trong điện ảnh, chỉ là con quỷ xinh đẹp này sẽ giết người.

Trong số năm người, Trân Kiệt Giai là người duy nhất không chết, nhưng gã ta bị thương, tay phải cầm súng trúng một con dao găm, lưỡi dao cắm sâu vào mu bàn tay, máu phun như suối.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái là tại sao khồng nghe Trần Kiệt Giai kêu lên thành tiếng.

Lúc này, nếu còn có người đứng trước mặt Trần Kiệt Giai, sẽ nhìn thấy tình huống điên đảo.

Trân Kiệt Giai che lấy bàn tay phải đang điên cuồng phun máu, ngơ ngác đứng trên sản cỏ, hai mắt trống rổng, dường như vần còn lâm vào cảm giác sống sót sau tai nạn vừa rồi.

Sau nháy mắt, một tiếng hét thảm từ trong miệng Trần Kiệt Giai truyền ra, tiếng gào thét có cảm giác như heo bị chọc tiết vậy.
Có lẽ Trần Kiệt Giai sẽ mãi mãi không hiếu rõ, tại sao lưỡi dao kia không cần mạng mình,nếu như con dao găm đó bay thẳng vào cổ họng mình, vậy chẳng phải mình đã… Trần Kiệt Giai không dám nghĩ, cảm giác nghĩ mà sợ khiến gã ta càng quý trọng sinh mạng của mình.

Người càng có quyền thế** mạnh mẽ càng quý trọng mạng sống của mình, Trần Kiệt Giai chính
là người như vậy.
Người làm gã ta bị thương chính là Hỏa Phượng, còn chuyện tại sao Hỏa Phượng không dứt khoát giết chết anh ta, là thất thủ sao? Tất nhiên là không phải, cách giải thích duy nhất chính là cô ta không muốn giết chết Trân Kiệt Giai, hay có thể nói cô ta không muốn Trần Kiệt Giai cứ như vậy chết trong tay của mình, bởi vì đây là quyền lợi thuộc về Tiêu Chấn Long, ai cũng không thế cướp đi, cũng có thế là Hỏa Phượng không muốn đế Trần Kiệt Giai chết dễ dàng như vậy, bởi vì tội lỗi mà gã ta phạm phải không phải chết đi là có thể giải thoát.
Phiêu Tuyết và Hỏa Phượng đứng hai bên Tiêu Chấn Long, đám người Trần Kiệt Giai đều chăm chú vào ba người trước mắt.

Tiêu Chấn Long đứng giữa, cho người ta cảm giác như là chúa tế bóng tối, toàn thân tỏa ra khí thế âm trầm, điên cuồng mãnh liệt, không bị trói buộc.

Hỏa Phượng đứng bên phải, cho người ta cảm giác như ngọn lửa trời, thiêu hủy làm người ta đau đến không muốn sổng, loại cảm giác đó đế cho bất kỳ ai đều cảm nhận được sự đè nén và khủng hoảng cực độ, giống như một cái lồng hấp, người bên trong mãi mãi đều khát vọng sự mát mẻ bên ngoài, nhưng chính là không thể nào chạy thoát khỏi lồng.

Mà bên trái là Phiêu Tuyết, cô ta chi người ta một loại cảm giác lạnh nhạt dị thường, có lẽ là do vốn dĩ màu trẳng thuộc về sắc lạnh, Phiêu Tuyết sẽ mang cho kẻ đối đầu một loại cảm giác rét lạnh như băng của mùa đông khắc nghiệt, khiến cho người ta sợ hãi từ trong ra ngoài.
Mặc dù chỉ có ba người mà phải chiến đấu với đội ngũ hơn tám trăm người của xã đoàn Tam Liên, nhưng mà khí thế của ba người như sau lưng có ngàn vạn binh mã đang trấn giữ, thật sự chỉ có ba người sao?

Tất nhiên là không phải!
Ngay khi ba người và đội ngũ tinh nhuệ của xã đoàn Tam Liên đang trong quá trình giằng co, một giọng nói tựa như sấm vang khắp bầu trời công viên Tĩnh Vản, giống như tiếng nói phát ra từ một người, vừa giống như là trăm người ngàn người đồng thanh hò hét.

Trong lúc nhất thời, mảy đen khuất trăng, toàn bộ bầu trời đều lập tức mơ đi, toàn bộ bầu không khí dưới đất trống đều trờ nên áp lực cực độ.

Giông như thân thể của một người đang bị một con trăn lớn từ từ cuốn lấy, mà đối mặt với tình cảnh bị trăn lớn dẫn dần trói chặt thân thế, nhưng lại không thế có bất kỳ hành động chống cự, khiến người ta khó chịu cực độ.
“Năm trăm anh em Cờ Đen vảng lệnh đại ca, sẵn sàng đợi lệnh, xin chỉ thị!” Đây tuyệt đối không phải là âm thanh một người có thế phát ra, mà là tất cả mọi người đồng thanh hô lên mới có thế thành như vậy.

Nhưng lại có thế hô lên chỉnh tề như thế, khõng có chút cảm giác cù cưa nào, đúng là khó mà tưởng tượng.

Người của xã đoàn Tam Liên nghe thấy tiếng hỏ lớn này, biết không phải đang nói với Trân Kiệt Giai, mà là nhằm vào người trẻ tuổi đang đứng trước mặt họ.
Nghe được hai chữ chờ lệnh, Tiêu Chấn Long dùng giọng nói lạnh lùng và âm trầm dị thường nói: “Giết! Không chừa một mống!” “Vâng!” Ngay khi Tiêu Chấn Long nói xong câu nói kai, tất cả mọi người của xã đoàn Tam Liên, bao gồm cả Trần Kiệt Giai đều hết sức giật mình.

Cái gì? Không chừa một mong?
Vậy thì đồng nghĩa với toàn bội đội ngũ của xã đoàn Tam Liên có mặt ở đây đề không một ai có thể thấy mặt trời mọc ngày mai, toàn bộ đều phải trở thành vong hồn đêm nay.

Có người bắt đầu đố mồ hôi lạnh, dường nhưng không ai nghi ngờ năng lực đội quân thép của Tiêu Chấn Long, bởi vì từ Tiêu Chấn Long cho tới năm trăm người đội Cờ Đen chưa thấy mặt mũi
kia đều cho người ta một lại cảm giác không thể kháng cự.
Chỉ chốc lát sau, bốn phía quanh đội ngũ của xã đoàn Tam Liên đều phát ra tiếng âm thanh đạp cỏ chạy nhanh sột soạt.


Năm trăm người trong một trận chém giết thiết nhưng ngoại trừ tiếng bước chân cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí ngay cả kêu gào cố vũ cũng không có.

Đám người xã đoàn Tam Liên cỏ cảm giác hình như mình đã bị bao vây, mặc dù đối phương tuyên bổ chỉ có năm trăm người, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại nguy cơ trước nay chưa từng có, cảm giác giống như bị năm ngàn người, năm mươi ngàn người bao vây vậy.
Đội ngũ xã đoàn Tam Liên căn cứ vào tiếng bước chân đế phán đoán năm trăm quân Cờ Đen đã cách mình bao xa.
Ba mươi mét… Hai mươi mét.
Lúc đến gần hai mươi mét: “Xoẹt… xoẹt… xoẹt…” Tất cả mọi người đều nghe thấy giống như có tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ, lại gần như là âm thanh phát ra đồng thời, không có bất kỳ chút tạp âm nào.
Lúc tới gần mười mét, những người phía ngoài nhất của xã đoàn Tam Liên dường như có từng tia sáng lạnh đang dần áp sát mình,nhưng kỳ quái là không nhìn thấy người đâu, chỉ có thế nhìn thấy một đoàn bóng đen mang theo từng tia sáng lạnh chạy về phía mình.
Lúc khoảng cách chỉ còn dưới mười mét, cuối cùng những người vòng ngoài trong đội ngũ xã đoàn Tam Liên cũng thấy rõ bộ mặt thật của năm trăm quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long.

Mỗi người đều mặc quần áo màu đen, thậm chí ngay cả
trên đầu cũng mang mặt nạ màu đen, chỉ đế lộ ra hai con mắt, lổ mũi và miệng đế hít thở, trong tay nắm một thanh gì giống đao mà lại không giống đao, giống kiếm nhưng không giống kiếm, nhưng người biết hàng đều nhìn một cái là nhận ra đây chính là vũ khí phục chuyên dụng của quân đội – dao găm.

Nãm trăm quân Cờ Đen này nào giống xã hội đen bình thường chứ, toàn bộ đều giống như bộ đội đặc nhiệm được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh.
Trong mắt mổi người đều nhấp nháy loại thù hận ghi lòng tạc dạ và quyết tâm đối phó với kẻ địch, nếu là kẻ địch, chắc chẳn sẽ ra tay không kiêng nế gì, một kích giết chết.
Đây là quy tắc hành động thứ nhất của quân Cờ Đen.
Ngoài cùng của đội ngũ xã đoàn Tam Liên kết thúc mạng sống của mình trong sự kinh dị và sợ hãi, từng tiếng hét thảm từ vòng ngoài cùng truyền tới, những người ở giữa lập tức rối loạn, rối rít vung tay bắt đằu xé giết.

Năm trăm quân Cờ Đen tự động hình thành vòng tròn hình người, tám trăm người của xã đoàn Tam Liên bị vây ở chính giữa, quân Cờ Đen nắm chặt dao găm trong tay, bắt đầu đánh giết với xã đoàn Tam Liên bằng dao thật súng thật.
Thấy cảnh tượng hàng ngàn người chém giết thế này, khí thế chiến đấu của Tiêu Thiên Long lại thăng hoa lần nữa, giống như như một cơn gió đen phóng về phía đám người, Phiêu Tuyết và Hỏa Phượng theo sát phía sau.
Lúc này, Trần Kiệt Giai nhìn thấy loại hiện trường như thế đều đã giật mình sợ hãi choáng váng, đứng ngấn người nhìn đội ngũ của mình bị đội quân thép tinh nhuệ Cờ Đen của Tiêu Chấn Long chém giết một cách vô tình, máu tươi bay lượn trên
không trung, từng trận từng trận tiếng hét thảm truyền vào trong tai Trần Kiệt Giai.

Đáng sợ hơn là thỉnh thoảng có tay gãy chân gãy bay ra ngoài, rớt xuống nền cỏ.
Tiêu Chấn Long vọt vào đám người, trong nháy mẳt đến gằn Trần Kiệt Giai, Trần Kiệt Giai cho rằng Tiêu Chấn Long sẽ dùng một đao giết chết gã ta, bởi vì trong tình cảnh này gã ta muốn tránh cũng không tránh khỏi.


Nhưng khiến Trần Kiệt Giai ngạc nhiên một lần nữa chính là, Tiêu Chấn Long đi ngang qua người gã ta, cũng không có giết gã ta.

Nhưng Trần Kiệt Giai có thế cảm nhận một cách rõ ràng, trong nháy mắt Tiêu Chấn Long đi ngang qua người gã ta, khóe miệng anh khẽ mỉm cười một cái.

Rốt cuộc nụ cười cười có ý nghĩa thế nào đối với kết quả của Trần Kiệt Giai, gã ta không biết, cũng không đoán ra.

Chẳng qua gã ta cảm thấy đêm nay thật sự lạnh quá, lạnh đến mức khiến Trân Kiệt Giai không tự chủ rùng mình.
Gã ta có thế bỏ chạy sao? Tất nhiên là có thể.
Nhưng Trần Kiệt Giai cũng không làm vậy.

Vào lúc này, dường như gã ta đã đoán được tình cảnh của mình.

Nếu Tiẽu Chấn Long có thế ung dung lướt qua người gã ta như vậy mà không giết gã ta, tất nhiên là không sợ gã ta chạy trốn.

Ai biết được bốn phía quanh đây đều là rừng cây đen nhánh, trong rừng còn mal phục bao nhiêu người của Tiêu Chấn Long.
Đội ngũ xã đoàn Tam Liên còn đang ra sức chống cự, nhưng mà đối với đội quân thép Cờ Đen của Tiêu Chấn Long, loại chống cự này cũng không được coi là chống cự có tác dụng.

Nghĩthử mà xem, đám du côn cắc ké đầu đường làm sao có thế đánh thắng được đội quân Cờ Đen được huấn luyện nghiêm chỉnh chứ? Đội quản này của Tiêu Chấn Long ra đời, không biết hao phí biết bao công sức của chú Lục và Lý Thế Vinh.

CÓ thể huấn luyện một đám du côn cẳc ké hạng bét
thành một đội ngũ theo tiêu chuấn bộ đội hàng đầu, quá trình đó có gian khố cỡ nào, chắc chỉ có chờ chú Lục quay lại mới có thể diễn tả tỉ mỉ cho Tiêu Chấn Long.

Nếu như có một ngày đội quân này tiến lên chiến trường, chắc chắn có thế liều mạng với quản chính quy của Chính phủ, tất cả mọi người đều không nghi ngờ một điếm này.
Bao gồm Trân Kiệt Giai..