Nhân Vật Phản Diện Tùy Ý Làm Xằng

Chương 8



Edit: Lune

Kèm câu "Ra ngoài tự kiểm điểm", cả Yên Tần lẫn chăn đều bị thiếu gia đuổi ra ngoài.

Yên Tần đứng trầm tư ngoài cửa một lúc, sau đó trải chăn xuống làm giường, lúc nằm rồi vẫn còn thất thần.

Trong bóng đêm, y chạm nhẹ vào môi mình, vẻ mặt đầy bối rối.

Khắp người Lận Tuy đầy những nhân tố không xác định, cũng làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của y. Hắn liên tục làm những chuyện mà y không thể hiểu nổi, dù y cũng chẳng có cách nào để nhìn thấu tâm tư của hắn.

Rõ ràng về khía cạnh tuổi tác, vị thiếu gia này còn nhỏ hơn y một tuổi. Nhưng hắn lại hệt như một cái vòng xoáy màu đen, khiến người ta xem không hiểu mà đoán cũng chẳng ra.

Y nghĩ có lẽ Lận Tuy thích đàn ông mà vừa vặn y cũng là vậy, nhưng ngoài những động tác trêu chọc ngả ngớn kia, y hoàn toàn không cảm nhận được chút tình cảm yêu thích nào hết.

Hơn nữa từ đầu đến cuối, y lại chẳng hề thấy bất ngờ hay ghê tởm đối với chuyện Lận Tuy có thể thích người cùng giới, có lẽ vì đó là Lận Tuy nên dù hắn làm cái gì cũng đều thành chuyện đương nhiên.

Khác với Yên Tần đang trằn trọc, người làm lòng y rối ren - Lận Tuy lại đang ngủ rất ngon.

Một ngày trôi qua, trong nhà mới biết chuyện Lận Tuy nhảy lớp, gọi điện thoại không thấy nghe máy nên lập tức bảo Lận Mẫn đến hỏi xem đã có chuyện gì.

Lận Mẫn được người giúp việc đón vào, vừa liếc mắt đã thấy một thiếu niên anh tuấn xa lạ đang ngồi trong phòng khách làm bài tập.

Cô đưa túi xách cho người giúp việc đứng bên cạnh, tò mò lên tiếng hỏi: "Cậu ta là ai?"

Người giúp việc tìm từ cẩn thận rồi đáp: "Thiếu gia Yên Tần."

Anh ta không dám lắm lời nói đây là người thay thế Ô Vân mà thiếu gia nuôi trong biệt thự, sợ bản thân nói sai.

Lận Mẫn nhanh chóng liên tưởng đến cậu con riêng kia của nhà họ Yên, bình thường cô cũng không thể ý đến mấy loại chuyện như thế, có điều vụ bê bối đó của nhà họ Yên đúng là trò cười nên Lận Mẫn mới có ấn tượng.

Chẳng qua, sao cậu con riêng kia của nhà họ Yên lại ở trong nhà em trai cô, hơn nữa nhìn thái độ của những người xung quanh thì có vẻ cũng đã ở đây được một thời gian rồi?

Yên Tần chú ý đến người vừa tới, y đứng lên, nhìn người phụ nữ ăn mặc quý phái sang trọng cùng với thái độ của người giúp việc, hơn nữa khuôn mặt còn khá giống Lận Tuy nên không khó để đoán thận phận của cô.

Y chào hỏi một cách đúng mực: "Xin chào Lận tiểu thư."

"Xin chào."

Lận Mẫn chưa rõ thái độ của Lận Tuy với Yên Tần thế nào nên cũng khách khí đáp lại.

Cô hỏi người giúp việc bên cạnh: "Thiếu gia của mấy người đâu?"

"Thiếu gia đang ngủ."

Người trả lời là Yên Tần, từ trường về Lận Tuy đã mệt mỏi rã rời, đồng thời còn bảo y về sau tự đi học, có gì đợi hắn tỉnh ngủ rồi nói sau.

"Vậy đừng đánh thức nó vội, cậu biết sao tự nhiên nó lại nhảy lớp không?"

Lận Mẫn nghe thấy cách xưng hô của Yên Tần với Lận Tuy, trong lòng có rất nhiều suy đoán, cô ngồi xuống hỏi thăm chuyện này.

Yên Tần lắc đầu, bởi vì nếu nói "Có thể là vì tôi" thì không tốt lắm, hơn nữa nói vậy còn khá lạ lùng, rất dễ khiến người ta nghĩ nhiều.

Lận Mẫn cũng không hỏi lại, để Yên Tần tiếp tục làm bài. Cô quan sát y một lúc, cảm thấy cậu con riêng nhà họ Yên này khá được, tóm lại là nhìn có tương lai hơn Yên Chu kia nhiều.

Lận Tuy ngủ liền một tiếng, lúc dậy còn thấy hơi nhức đầu.

Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của nguyên chủ quá lộn xộn, đến nỗi hắn dậy sớm một ngày mà mới tối hôm đó đã thấy buồn ngủ, hắn day hai bên thái dương, lúc đứng ngoài hành lang mới phát hiện Lận Mẫn đến.

"Chị." Vẻ mặt Lận Tuy mệt mỏi, hỏi: "Sao chị lại đến đây?"

Lận Mẫn hỏi han ân cần: "Bố mẹ gọi điện cho em không được nên bảo chị đến, người không thoải mái ở đâu à, hay gọi bác sĩ tới nhé?"

Lận Tuy lắc đầu: "Lúc ngủ để chế độ im lặng, em không sao."

Người giúp việc đứng bên cạnh hỏi hắn có muốn ăn gì không, Lận Tuy gật đầu: "Làm món gì thanh đạm thôi."

Lận Mẫn nhìn hắn uống một ngụm nước, vẻ mặt trông khá hơn chút mới tiếp tục hỏi: "Sao bỗng dưng em lại nhảy lớp, muốn trong nhà sắp xếp trước không?"

Từ giờ cho đến lúc thi tốt nghiệp cấp 3 còn chưa tới một tháng, Lận Tuy đột ngột làm vậy nên mọi người trong nhà đều khá bất ngờ.

"Không cần, em tự thi đại học, mọi người không phải lo."

Lời này vừa ra, không chỉ Lận Mẫn trợn mắt há mồm mà Yên Tần bên cạnh cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Lận Mẫn hơi lo lắng song lại chẳng biết diễn đạt thế nào, nét mặt hết sức khó tả, nói: "Em quyết định thi đại học thật à?"

Nếu không phải ở đây còn có người ngoài thì Lận Mẫn đã nói thẳng là đừng làm khó bản thân, đây không phải chuyện có thể mang ra đùa.

"Đừng chất vấn quyết định của em, chị cứ nói với mọi người trong nhà như thế là được, yên tâm, em biết bản thân mình đang làm gì."

Lận Mẫn vốn còn muốn khuyên thêm, nhưng khi nghĩ đến dự án mà cô thảo luận với Lận Tuy tối đó, bỗng nhiên lại cảm thấy có lẽ Lận Tuy thật sự đã có sẵn kế hoạch trong đầu rồi.

Hơn nữa cô biết em mình trước giờ vẫn luôn độc đoán, hắn đã nói đến vậy thì rõ ràng không có khả năng thay đổi.

Bọn họ cũng chỉ đành tùy theo tính cách của Lận tuy, cùng lắm thì lo hết phần còn lại cho hắn, tóm lại là không thể để Lận Tuy không được vào đại học.

Bầu không khí trước mặt hơi gượng gạo, Lận Mẫn vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

"Đúng rồi An An, lần trước em bảo muốn mang báu vật vô giá về cho mọi người xem, cho nhà họ Yên khoản lợi nhuận lớn như vậy, chị cũng muốn xem thử là báu vật gì lại có thể khiến em hài lòng đến thế."

Lời vừa nói ra, trong mắt Yên Tần đã lộ rõ sự kinh ngạc.

Câu "Báu vật vô giá" kia đâm thẳng vào đầu y, làm đầu y choáng váng như thể thiếu oxi.

Lận Tuy nhìn về phía Yên Tần, giọng điệu tùy ý: "Anh ta kìa, Ô Vân đi rồi nên em cần một con chó mới, anh ta cũng được đấy chứ?"

Giọng điệu bình thản, thậm chí còn khiến người ta không phân biệt được là đang cố hạ thấp hay đang khen ngợi, nhưng rõ ràng là có ý xúc phạm. Nếu Lận Mẫn không nhìn thấy Yên Tần trước, khéo còn nghĩ kia là đồ vật.

Lận Mẫn cau mày, nhìn Lận Tuy đầy bất đắc dĩ, nói: "An An, trò đùa này hơi quá rồi."

Tuy trong lòng cô nghĩ em mình nuôi một thứ đồ chơi cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng bày ra ngoài sáng thế này, cô vẫn thấy không cần phải làm nhục người ta như thế, hơn nữa dù Yên Tần có là con riêng của nhà họ Yên thì y vẫn là người của nhà họ Yên.

Lận Mẫn lại nghĩ đến giao dịch giữa Lận Tuy cùng nhà họ Yên, lòng thầm thở dài, thôi bỏ đi, ngay cả bố ruột của Yên Tần còn không để ý.

Cô không kìm được mà nhìn qua Yên Tần, lại phát hiện vẻ mặt Yên Tần cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không có chút nào khác thường, trong lòng cô chợt dấy lên nỗi bất an kỳ lạ.

Lận Tuy không cãi với cô, chỉ hỏi: "Chị ăn chưa, hay là ăn cùng  nhau nhé."

"Chị ăn rồi, thế chị đi đây. Về nhà chị sẽ nói chuyện em thi đại học với bố mẹ."

Còn về chuyện bảo vật vô giá là cái gì thì Lận Mẫn cũng không định nói ra.

Lận Tuy nhìn theo Lận Mẫn ra về, yên lặng ăn cháo hải sản mà phòng bếp mới mang lên.

Yên Tần cũng có một bát, y ngồi đối diện với Lận Tuy, cẩn thận quan sát phản ứng của hắn.

Bình thường họ cũng không ăn cùng nhau, y rất tự giác, sau khi Lận Tuy ăn xong mới vào phòng bếp ăn gì thì ăn.

Đây là lần đầu tiên họ ngồi ăn cùng nhau trên bàn, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần Lận Tuy đập bát của y, nghe giọng điệu ác liệt của hắn mỉa mai việc sao chó có thể ngồi cùng bàn ăn với chủ, nhưng Lận Tuy lại không hề làm vậy, thậm chí còn chẳng thèm nhìn y.

Lại một lần nữa y đoán sai tâm tư của hắn.

Sau khi lặng lẽ ăn xong, Yên Tần không nhịn được mà sờ lên sợi dây chuyền trên cổ mình.

Song song với sợi dây chuyền đeo trên cổ thì chiếc vòng tay của Lận Tuy cũng nằm trên người y.

Hôm trước trong lúc Lận Tuy tức giận đã tháo xuống ném vào người y, mãi vẫn không thấy lấy về. 

Yên Tần không biết có phải tiểu thiếu gia đã chán mình rồi hay không, vừa nghĩ đến câu báu vật vô giá kia y lại có chút ngẩn ngơ trong lòng.

Làm sao những từ như thế lại có thể được nói ra từ miệng tiểu thiếu gia. Lận Tuy, người này quá mâu thuẫn, đến mức làm tâm tư của y cũng theo đó mà thay đổi một cách khó tả.

Lận Tuy mang theo sắc mặt không tốt lên tầng, do giấc ngủ nên giờ đầu hắn vẫn còn hơi đau, tâm trạng cũng rất khó đoán.

Vì vừa ăn xong mấy thứ nên dạ dày đang tiêu hóa, hắn lại bắt đầu thấy buồn ngủ nhưng không muốn ngủ chút nào, thành ra cả người cứ bực bội, mày cũng cau lại.

Nhưng đúng lúc này lại có người khẽ ấn rồi xoa nhẹ hai bên thái dương của hắn, ấn đường Lận Tuy hơi giãn ra, mí mắt cũng chẳng nâng lên, để người ta tiếp tục xoa bóp cho mình.

Mùi hương trên người Yên Tần quá quen thuộc đối với hắn, cho nên không cần mở mắt cũng biết.

Yên Tần nhận thấy cảm giác hung ác quanh người tiểu thiếu gia đang lắng xuống, lặng lẽ xoa bóp tiếp cho hắn. Trước kia mẹ y hay bị đau đầu, y cũng thường xuyên làm nên giờ khá thành thạo.

Ngay khi Lận Tuy được xoa bóp đến độ muốn ngủ, bỗng nghe thấy giọng nói hơi khàn của thiếu niên.

"Thiếu gia, tôi có thể đi thăm mẹ mình được không?"

Khi Yên Tần phát hiện mẹ mình đã được chuyển viện, y chỉ muốn đi xem càng sớm càng tốt, nếu không sẽ cảm thấy không yên tâm.

Lận Tuy biết thế nào Yên Tần cũng sẽ đưa ra yêu cầu này, chẳng qua không ngờ y lại nhẫn nhịn lâu thế, hơn nữa còn chọn thời điểm tốt như vậy.

Lận Tuy được y ấn đến thoải mái, đáp lại đồng ý.

...

Ngày hôm sau, hắn đưa Yên Tần đến bệnh viện, nhìn Yên Tần vào phòng bệnh.

Hắn không có hứng với hình ảnh dịu dàng thương yêu nhau của hai mẹ con bọn họ, sai vệ sĩ đi mua gì đó cho mình.

Yên Tần nói chuyện với mẹ một lúc, tâm trạng tốt hơn trước đó không ít. Chờ đến khi bà lại ngủ li bì, y đánh giá phòng bệnh một lúc rồi mới lặng lẽ rời khỏi.

Tiểu thiếu gia đang ngồi bên ngoài, trong tay cầm đồ uống gì đó.

Yên Tần nhìn hắn uống một ngụm rồi nuốt xuống, vẻ mặt tỏ ra không chịu nổi nhưng hắn vẫn uống ngụm thứ hai.

"Muốn nếm thử không." Lận Tuy lắc ly nước trong tay, nói với Yên Tần: "Ngọt đó."

Yên Tần ngồi xuống cạnh hắn, nhìn chanh leo trong ly nước, im lặng uống một ngụm.

Đây là vị chua đặc trưng của chanh leo, thậm chí còn chua hơn bình thường vì cho hơi nhiều, nhưng có thế nào thì cũng hoàn toàn không liên quan gì đến chữ ngọt.

Yên Tần nuốt xuống, đáp lại: "Ngọt lắm."

Lận Tuy cười cực thoải mái, có vẻ như rất thích y trả lời như vậy.

Hắn biết bên trong là chanh leo, cũng biết cái này chua.

Lận Tuy rất sợ đồ chua, đối với hoa quả lại càng không thể nào chịu nổi, nhưng chanh leo là ngoại lệ.

Cốc trà sữa đầu tiên trong đời hắn là được một chị gái tốt bụng mua cho, người đó còn trêu hắn: "Cái này ngọt đó."

Lận Tuy chưa từng ăn kẹo, cũng chưa từng ăn qua đồ ngọt. Ở trong căn nhà kia, hắn chỉ có thể ăn cơm thừa nên hắn cũng không biết ngọt là thế nào, vì thế hắn định nghĩa vị này là ngọt.

Sau khi hắn được bố mẹ đổi về, từng có lần hắn bị lừa ăn phải một chiếc bánh ngọt bị bỏ rất nhiều nước cốt chanh cùng chanh leo, chua đến phát đắng.

Bọn họ hỏi ăn ngon không, hắn nói ngọt quá.

Những người kia cười, hắn cũng cười.

Gác lại hồi ức, Lận Tuy nhìn Yên Tần trước mặt, hắn lấy tay quệt ít kem cheese trên đỉnh trà sữa rồi bôi lên chóp mũi Yên Tần.

Hắn xáp lại gần Yên Tần, sau đó liếm chỗ kem mình vừa bôi lên cuốn vào trong miệng, khiến môi hắn cũng mướt nước theo.

"Mùi vị đổi trắng thay đen quả không tệ."

Lận Tuy ngậm đầu ngón tay dính kem của mình, lời nói đầy ẩn ý, ánh mắt liếc Yên Tần thoáng gợn tình.

Màu kem cheese thấp thoáng giữa răng môi thiếu niên càng tôn lên nét mặt diễm lệ của hắn, cộng thêm cảm giác ướt át còn sót lại nơi chóp mũi pha trộn với cái nóng rực của mùa hạ, hệt như hóa thành một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào trái tim Yên Tần.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Yên: Vợ ơi, lại đây hôn anh đi