Nhật Ký Thu Thập Giá Trị Hắc Hoá Của Vai Ác

Chương 2: Thế Giới Đầu Tiên



Trên trời bắt đầu đổ tuyết lớn, từng bông tuyết lả chả rơi xuống từ bầu trời đêm mịt mù. Khung cảnh xung quanh chậm rãi bị tuyết bao phủ lên, chỉ qua một đêm thôi có thể chắc chắn rằng khắp thành phố đều sẽ phủ lên màu trắng tinh xinh đẹp.

Đó là trong mắt của đám quý tộc và người dân khác ở đây thôi, còn đối với mấy kẻ lang thàng không nơi đặt chân, không có một căn nhà với lò sưởi ấm áp, hưởng thụ hơi lửa tí tách cháy trong bếp lò rồi quay quần trên bàn ăn ăn những món ăn ngon lành, nóng hổi là một hồi ác mộng, giống tử thần đang cầm sẵn lưỡi hái chờ bọn họ.

Bọn họ là những kẻ vô gia cư bần hèn dơ bẩn, bị khinh thường bị ngó lơ, thậm chí ngẫu hứng xui xẻo còn bị biến thành tấm thớt rách nát để người khác trút giận, ai cũng có thể đạp bọn họ một chân.

Thành phố X chỉ cần trời hơi vừa tối là đã thấy những cây đèn đường cao cao cách nhau chiễm chệ gần lề gạch trên đường đi bộ, bọn chúng sẽ được thắp sáng lên soi rọi không khí náo nhiệt ồn ào. Những quán xá, tiệm hàng đều giăng lên các sợi dây đèn đủ loại màu sắc, người đi tới đi lui tấp nập. Ai cũng cầm trên tay cây dù đủ màu sắc, rút người trong từng lớp áo lông dày cộm ấm áp.

Một thành phố xa hoa lộng lẫy che đậy đi mấy con hẻm tăm tối ẩm thấp, bọc rác, chuột gián cùng mèo hoang lâu lâu lại bò, chạy vụt qua. Đó là một nơi "xấu xí" mà ở thành phố nào cũng muốn che giấu đi, bọn họ ngại với thứ dơ bẩn thấp hèn hơn họ, xem thường rồi lại đầy ác ý vui cười nhìn những kẻ nghèo khó đó khúm núm chìa tay lấy lòng xin bọn họ từng đồng từng cắt.

" Thằng c*** này! Mày gan lắm! Dám lấy trộm túi tiền của ông đây! Hôm nay ông đây đánh chết mày! "

Trong một con hẻm nhỏ vang ra từng tiếng chửi bới cùng tiếng đánh đấm lên da thịt nặng nề, âm thanh kia kéo dài mãi không dứt cho đến khi kẻ kia dường như mệt mỏi. Gã phi một tiếng phun lên người thiếu niên nằm dưới đất ngụm nước bọt, thấy thiếu niên run lên còn chưa hả giận lại đạp mấy chân mới rời đi, miệng vẫn không ngừng lầm bầm mắng người.

Thiếu niên dáng người nhỏ con gầy gò chỉ toàn da bọc xương, trên người bây giờ chi chít đầy vết bầm tím dữ tợn. Cậu chỉ cuộn tròn nằm trên đất, không biết có phải là do đau hay là do lạnh hoặc có thể là do cả hai hay không, làm cơ thể nhỏ bé kia không ngừng run rẩy.

Nam nhân đứng từ xa nhìn lại, rốt cuộc không đành lòng, đi đến dừng ở tại chỗ thiếu niên đang nằm, bóng ma nhanh chóng bao phủ xuống nuốt trọn đi con người nhỏ bé. Nam nhân khẽ thở dài, không chê mặt đất dơ bẩn mà quỳ xuống một chân.



" Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi thiếu gia, tôi đến đón cậu về nhà đây. "

Giọng nói của nam nhân trầm thấp lại từ tính, giống một hồ nước ấm bao phủ lấy xua tan lạnh giá của đêm tuyết. Thiếu niên hơi hơi khựng lại trong chốc lát, cả người cứng đờ, hiện tại cậu rất đau... Đau đến không tài nào giữ được tỉnh táo cho chính mình, xương cốt hình như bị gã ban nãy đánh đá vỡ vụn, cơ thể cậu cũng đã bị đông đến cứng đờ. Thiếu niên giữ lấy chút thanh tỉnh đi nghe người đàn ông kia nói, nhưng nghe thì nghe cậu vẫn không rõ rốt cuộc ý tứ của đối phương là gì?

Sẽ có kẻ điên khùng đến nổi nhận một tên ăn mày như cậu làm thiếu gia sao? Có phải người đàn ông đang nói chuyện với cậu là lão già mấy chục tuổi ánh mắt không tốt? Nhưng mà nghe giọng nói... Cũng không giống lắm...

Thiếu niên đau đớn cũng mờ mịt, cơ thể bỗng chốc được phủ lên một cái gì đó rất ấm áp sau đó cả người cũng bắt đầu cách xa mặt đất. Thì ra nam nhân cởi chính mình áo lông bao lại cậu, còn dịu dàng đem cậu bế lên.

Cậu dường như bị sự ấm áp dịu dàng quá đỗi bất ngờ ập đến trấn an, tham lam rút vào hơi ấm duy nhất mà thiếu niên sẽ không bao giờ ở cái thân phận một kẻ ăn mày xuất thân từ khu ổ chuột như cậu có được. Trong phút chốc không biết chính mình thiếp đi từ lúc nào, ký thức cuối cùng của cậu chính là giọng nói kia cùng cái ôm ấm áp của nam nhân.

[ Ký chủ, tôi đoán không sai mà! Y là mục tiêu nhân vật của thế giới này! ]

Minh Dạ cúi đầu, nhìn thiếu niên ngủ say trong lòng ngực mình. Thiếu niên mặc một thân áo vải thô rách nát bất kham, trên mặt trên tay cả người đều độn lên xương còn có đầy dấu bầm tím dữ tợn, cậu nhóc gắt gao nắm lấy áo khoác lông của chính mình nhíu mày, đến cả lúc ngủ cũng không thể an ổn.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, cũng không có đáp lại lời của hệ thống.

Hệ thống dường như biết hắn nghĩ gì, cẩn thận thò đến an ủi hắn.

[ Ký chủ, ngài không cần lo lắng đâu. Vốn dĩ mỗi thế giới này kết cục của từng nhân vật đều được định sẵn. Bọn họ đều là người quan trọng giúp cho thế giới tiếp tục vận hành và duy trì. Dù có thay đổi như thế nào thì số mệnh của họ rốt cuộc vẫn là như vậy... ]

" Tại sao số mệnh của bọn họ không phải do bọn họ quyết định? "

[ A? ]

[ Minh Dạ: Thôi không có gì, chuyển toàn bộ tư liệu về thế giới này cho tôi đi. ]

[ A... À vâng! Ký chủ, tôi sẽ chuyển ngay cho ngài! ]

Nhìn hệ thống mờ mịt, Minh Dạ khẽ thở dài. Hắn nhắm mắt lại, tay vẫn thật cẩn thận ôm lấy thiếu niên.

Trong đầu bắt đầu xông vào một lượng lớn thông tin, cũng may hệ thống mở ra công năng đặc thù cũng là thứ nằm trong phần quà cho người mới mà hắn mở ra được, giúp hắn tiếp thu hết thảy tư liệu mà hệ thống truyền vào, mà không bị tổn hại đến đại não hay ảnh hưởng đến hắn.

Chiếc xe lăn bánh dừng lại trong hầm của gara lớn, Vương tài xế đã đi xuống xe mở cửa sau xe nhẹ giọng gọi nam nhân.

" Minh quản gia, tới bệnh viện rồi ạ. "

Lông mi nhẹ động một chút, Minh Dạ rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra theo thói quen hơi hơi đứng dậy để đi khỏi xe, nhưng hắn bất giác nhớ tới trong lồng ngực vẫn còn ôm thiếu niên. Thiếu niên thân thể thật sự quá nhẹ, nhẹ đến giống như không có làm hắn nhất thời không cảm giác được bản thân vẫn còn đang ôm một người.

" Minh quản gia, để tôi ôm thiếu gia cho ngài. "

Minh Dạ nhẹ nhàng đem thiếu niên chuyển qua để tài xế Vương ôm lấy còn cẩn thận dặn dò đừng dùng lực quá nặng, thiếu gia thân thể thật sự quá yếu lại dặn dò thêm vài thứ để ông đưa thiếu niên đi vào trong bệnh viện, bản thân thì đến quầy của bệnh viện để làm thủ tục cùng trả tiền.

Đợi tới lúc Minh Dạ làm xong hết mọi thủ tục rồi trở lên thì thiếu niên đã được đưa vào phòng bệnh nằm trên giường bệnh.

Thiếu niên trên tay cắm một ống truyền dịch tí tách nhỏ từng giọt, vẻ mặt xanh xao vàng vọt, gò má hãm sâu, môi sắc tái nhợt có hơi nứt nẻ. Nhìn thiếu niên có loại cảm giác chỉ cần động nhẹ một chút thôi thì lập tức sẽ hoá thành từng mảnh vụn, tan vỡ trong không khí.

Minh Dạ cúi người giúp thiếu niên kéo tốt góc chăn nhìn trong chốc lát mới quay người rời đi, hắn đi dặn dò tài xế Vương ở lại nhìn thiếu niên, ngày mai hắn sẽ tìm cho thiếu niên một cái hộ công chăm sóc. Chính mình tự lái xe trở về Cẩn gia, nhiệm vụ lão gia giao cho hắn đến đây là hoàn thành... Hắn còn phải quay về sắp xếp lại hồ sơ mà lão gia kêu hắn điều tra sau đó hội báo lại.

Áo khoác đã được tài xế Vương đưa cho hắn, nhưng Minh Dạ không mặt chỉ gấp lại áo khoác vắt ngang trên cánh tay. Có mấy vị nữ y tá cùng người bệnh hay người nhà của người bệnh đều nhìn theo hắn, bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau không khỏi trầm trồ không dứt.

Nam nhân dáng người cao tầm trên 1m85, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ôm sát lấy cơ thể cùng cơ ngực săn chắc căng phồng sau lớp vải, tay áo sơ mi xắn cao đến khuỷu tay lộ ra hai cánh tay rắn chắc. Quần tây bao phủ theo đôi chân giày, mái tóc đen vuốt ngược chỉn chu gọn gàng, ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, sóng mũi cao, mắt phượng hẹp dài khoé mắt còn ẩn chút nếp nhăn nhưng vẫn không che đi được nét đẹp của nam nhân... Nhìn qua đây rõ ràng là loại hình daddy trong truyền thuyết!

" Cậu nhìn người đàn ông kia xem, đúng kiểu hình mình thích! "

" Cậu thôi đi, nhìn như vậy không phải rất giống là người có gia đình rồi sao? Đừng mơ tưởng nữa. "

" Cậu sao biết người ta có gia đình hay không! "

Hai cái nữ y tá nói chuyện với nhau, dù đã cố gắng đè thấp giọng nhưng Minh Dạ đi phía trước lại nghe rõ ràng. Này không phải do hắn tai thính, mà là do bên người có cái máy "nghe lén" rà quét thay hắn...

___________________

Kịch trường nhỏ:

Hệ thống rada dựng thẳng: Ký chủ, hướng 12 giờ có một nữ y tá khen ngài đẹp trai! Hướng 6 giờ có một vị bệnh nhân nữ khen cơ thể ngài rất đẹp! Hướng 8 giờ có hai vị bạn học đến thăm người bệnh nói với nhau ký chủ giống mỹ nhân đại thúc thụ!...

Minh Dạ: Có thôi đi không...