Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 200: Quy luật sinh tồn



Trong lòng có mục đích kế tiếp, mấy ngày nay cảm xúc của Đinh Tiếu vẫn luôn bày ra trạng thái phi thường tốt đẹp. Ngay cả Khôn ca yêu cầu hắc hưu hắc hưu cũng không có một chút ý tứ đưa đẩy. Điều này khiến Khôn có chút ngoài ý muốn. Trước kia khi ở bên ngoài, Tiếu Tiếu tuy cuối cùng cũng sẽ đồng ý, nhưng bộ dáng thống khoái hình như còn thực tích cực như vậy lại không có mấy lần.

Ngày mai chính là ngày giao nước tương, mấy ngày nay thu thập được không ít đồ vật ở xung quanh, có nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, còn có các loại có thể làm gia vị và dược liêu, còn có một ít đồ vật mà bọn họ chưa từng thấy qua trước kia. Hiện tại Đinh Tiếu đang làm loại tương có vị chua này. Chính là dùng rễ cây "cỏ rối" có hương vị chua chua này làm nước cốt chủ yếu, hơn nữa cho thêm thịt quả đào xanh và hoa cúc sông ướp mật ong, lại cho muối và ba quả ớt vào làm gia vị. Cuối cùng cho một loại trái cây có màu đỏ vào tạo màu, nước tương nâu đỏ sền sệt liền làm xong.

Loại tương này lấy chấm với thịt luộc là ngon nhất, tỷ lệ chua cay mặn ngọt cân đối, hơn nữa có mùi thơm của cúc sông, lại có màu đỏ tươi sáng. Vô luận là màu sắc hay là hương thơm đều rất thu hút. Đặc biệt là hương vị, chua lại mặn, mặn lại ngọt, ngọt rồi lại cay, chẳng những có thể tăng lên vị tươi ngon của thịt, càng có thể loại đi mùi tanh của thịt. Sau khi làm xong Đinh Tiếu cầm bánh tráng cuốn thịt khô chấm ăn thử một chút, hương vị rất nhẹ nhàng khoan khoái, không hề kém tương  cà chua thịt nướng chút nào!

Khiến Đinh Tiếu cảm thán chính là một bình nước tương to như vậy chỉ cho ba quả ớt là có thể lộ rõ vị cay như thế, loại ớt này thật là có "lực sát thương" mà!

Xem ra khi trở về nhất định phải trích hai cây mới được. Tốt nhất là có thể mang theo một túi đất ở Bạc Sa để về trồng.

Thí nghiệm phẩm làm xong, còn lại là phải làm tương cà ri, hành tây ở Bạc Sa lớn hơn ở Thanh Sâm một chút, độ nước cũng mười phần, mùi vị cay thì hơi ít, rất thích hợp để trộn rau sống ăn. Đương nhiên làm nước cốt tương cà ri cũng không tồi, độ ngọt cơ bản có thể tiết kiệm trái cây bỏ vào thêm. Đinh Tiếu một bên nho nhỏ ngâm nga, một bên xào hành tây, lúc này Khôn ca ở bên cạnh dùng tảng đá điêu khắc thành bình đặt câu hỏi: "Tiếu Tiếu, đi tuyết sơn thật sự vui như vậy sao?"

Đinh Tiếu trừng hắn một cái: "Dong dài như vậy! Anh không thích nhìn em vui vẻ?"

Khôn lập tức lắc đầu: "Ta thích nhất là em vui vẻ! Chỉ là vẫn không hiểu."

Đinh Tiếu bĩu môi: "Còn đòi làm trí giả nữa, ngốc hết sức! Vui vẻ chính là vui vẻ. Ở trong thôn nhiều năm như vậy. Được ra ngoài em đã rất vui vẻ, hơn nữa, anh còn thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng vơi em, nhận được ưu đãi, em vui vẻ một chút không được sao? Tuy em không tán thành việc cố tình đi tìm Long tộc, nhưng em biết có thể có được hậu đại mang huyết thống của mình là điều mà ba luôn tâm niệm. Nếu có thể em cũng rất muốn hoàn thành cho người. Đương nhiên cho dù hai chúng ta có cơ hội muốn một ấu tể cũng không phải hiện tại. Ít nhất cũng chờ tới khi hơn 100 tuổi rồi lại nói tiếp! Kỳ thực em vẫn luôn không nói với anh, ở quê hương của em, đất nước....người bộ tộc chúng em vẫn luôn coi mình là truyền nhân của long. Đối với long, người bộ tộc của em có tình cảm khác nhau. Đúng rồi, lễ phục em mặc khi chúng ta thành thân vẽ chính là đồ đằng của bộ tộc chúng em, là long, rất soái khí nhỉ!"

Tất cả bộ tộc đều dùng hình thú của giống đực của bộ tộc mình làm đồ đằng, mà bộ tộc Tiếu Tiếu nếu lấy long làm đồ đằng, đó có phải là nói, Tiếu Tiếu có huyết thống long tộc?

"Tiếu Tiếu, em là hậu đại của Long tộc sao?"

Đinh Tiếu lập tức liền bật cười: "Ở nơi em từng ở có một người tên là Darwin, hắn nói chúng ta đều là hậu đại của con khỉ."

Khôn nhíu mày: "Mới không phải! Cũng không có thú nhân hầu tộc!"

Ngày hôm sau, Đinh Tiếu đem lô hàng tương thịt nướng đã làm xong đặt ở cửa động, mỗi một cái bình đá đều đặt trong một cái sọt được đan bằng thảo mạn, như vậy khi Chu lấy sẽ rất thuận tiện.

Chính là từ buổi sáng chờ đến buổi tối, Chu cũng không xuất hiện. Thậm chí hôm nay cũng không đưa tới con mồi. Nhìn hoàng hôn liền sắp rơi xuống ngọn cây, trong lòng Đinh Tiếu cảm thấy thực bất an. "Khôn, chúng ta đi xem đi. Chu không phải nói hào hùng kia rất khó một người bắt giữ sao. Chẳng may đã xảy ra chuyện gì?"

Khôn lắc đầu: "Giống đực chỉ có thông qua thí luyện mới có thể chân chính thành niên, gánh vác được trọng trách bảo vệ an toàn một gia đình cùng bộ tộc."

Đinh Tiếu nhíu chặt hai hàng lông mày: "Em đi tới tộc Dực Hổ cũng đã mười mấy năm, nhiều năm như vậy, chỉ có ba giống đực ở thôn Thiên Hà chúng ta mất đi tính mạng khi thí luyện, bị thương lại càng nhiều, thật sự đáng giá như vậy sao?"

Khôn gật đầu: "Đáng giá! Đây là việc giống đực cần phải độc lập hoàn thành! Giống đực cần  phải có năng lực trí tuệ phán đoán của bản thân, nếu lựa chọn đi săn con mồi bản thân không thể bắt giữ, bởi vậy mà bị thương thậm chí bỏ mạng là thất bại của giống đực. Ta lúc trước lựa chọn hủ thực thú, đó là vì ta có mười phần nắm chắc. Nếu không tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Nếu đây là quyết định của Chu, chúng ta không cần đi xem hắn."

Đinh Tiếu mím môi: "Nhưng mà...tộc nhân có yếu cũng là một phần tử của bộ tộc, cũng có thể cống hiến cho bộ tộc mà?"

Khôn giơ tay xoa đỉnh đầu Đinh Tiếu, tóc đen mềm mại qua mười năm thời gian dài thêm một chút, nhưng cũng chưa tới bả vai.

"Vì mười năm này có em, bộ tộc thay đổi rất nhiều, cho dù chỉ có một giống cái, cũng có thể dựa vào hai tay mình ăn no mặc ấm. Nhưng trước kia, còn có bộ tộc khác, giống đực như cũ là hy vọng để bộ tộc và gia đình dựa vào. Giống đực không đủ cường đại là không có tư cách sinh tồn ở Thú Thế. Tính mạng của mọi người đều là Thần Thú ban ân, không nên lãng phí mất đi, nhưng những người khác không có quyền lợi lựa chọn thay người khác, đây là tôn nghiêm của giống đực, cũng không thể dùng bất cứ lý do gì tới cướp đoạt."

Đinh Tiếu lâm vào trầm mặc: "Vậy...chúng ta chỉ nhìn thôi có được không?"

Nhìn biểu tình bất an của bạn lữ, cuối cùng Khôn thở dài: "Được rồi, chúng ta đi xem, nhưng mặc kệ tình huống hiện tại của Chu như thế nào, chúng ta cũng không thể nhúng tay, đây là pháp tắc mà các thú nhân cần phải tuân thủ."

Khôn dựa theo hơi thở của Chu lập tức liền chạy về phía Tây Nam, hắn không nhanh chóng chạy nhanh, mà là giữ tốc độ đều đều cẩn thận chú ý khí vị và tình huống xung quanh. Vì thế khoảng 20 phút sau, hắn liền cảm giác được một cỗ huyết tinh dày đặc.

Giống đực đối với khí vị đặc biệt mẫn cảm, Đinh Tiếu là lúc gần tiếp cận Chu mới ngửi thấy được mùi máu tươi.

Kỳ thật đối với chu, Đinh Tiếu căn bản không có khả năng có cảm tình gì đáng nói. Chỉ là một người đang êm đẹp tự dưng xảy ra chuyện, này cũng không thể khiến người an tâm.

"Chu? Ngươi không sao chứ?" Con gấu đen trước mắt này thật là đồ sộ đến không chịu được, tuy đã ngã xuống nhưng chỉ như vậy cũng đã cao hơn cái chiều cao gần một mét chín này của mình. Lấy dáng người của Chu một mình đánh bại được con gấu đen cường tráng như vậy, thật là...lợi hại nha!

Đầu vai trái và đùi phải của Chu bị lợi trảo của hào hùng trảo bị thương, tuy miệng vết thương rất lớn, nhưng vừa rồi hắn đã tự mình nhai thảo dược cầm máu đắp lên vết thương. Khiến hắn không thể hoạt động trong phạm vi lớn là vì vừa rồi khi vật lộn với hào hùng bị đâm bay hai lần, hơn nữa còn xui xẻo chính là hai lần ấy đều bị đụng phải thân cây phía sau lưng, hiện tại sau lưng đau đến không chịu được. Tuy hắn biết xương cốt không bị gãy, nhưng nhanh nhất cũng phải một ngày mới có thể hoạt động bình thường.

Đương nhiên hắn cũng không quên ước định với Khôn và Đinh Tiếu, hơn nữa con mồi hôm nay cũng đã chuẩn bị tốt. Chỉ là vì đột nhiên có tung tích của hào hùng, hắn không muốn lỡ mất cơ hội, lúc này mới lựa chọn bắt giết hào hùng trước đã rồi tính sau. Hắn nghĩ tới sẽ bị thương, nhưng lại không nghĩ rằng thương thế còn nặng hơn so với mình đoán trước một chút như vậy. Đương nhiên hắn càng không nghĩ tới chính là hai vị trí giả sẽ đi tìm mình, này chẳng những khiến hắn ngoài ý muốn, còn rất cảm động.

"Ta không có việc gì. Bị chút thương tích nhỏ, rất là xin lỗi vì chưa kịp đưa con mồi cho các vị.""

Nhìn hình thú của Chu có không ít máu, Đinh Tiếu nhíu mày, nhưng Khôn nói rồi, đây là thời điểm giống đực cần phải tự mình xử lý, hơn nữa nghe Chu nói chuyện tự tin, hẳn là không có gì lớn.

"Việc trao đổi không quan trọng, thương thế của ngươi không sao là tốt rồi, hào hùng này đúng là lớn! Một mình ngươi giết chết được nó, đúng là lợi hại!"

Tuy trên người bị thương, nhưng đối với việc săn giết được một đầu hào hùng là việc Chu khá tự hào, lại được trí giả khen như vậy, đau đớn trên người lập tức giảm bớt.

"Nếu các vị có thể đi tới thôn Thanh Phong của chúng ta ở một thời gian thì tốt, chờ ta đem hào hùng mang về, thịt của nó rất thơm, ăn rất ngon!"

Thứ cho Đinh Tiếu thật sự chưa từng ăn qua thịt gấu, nghĩ tới tay gấu lớn như vậy, cậu đột nhiên có loại hắc tuyến 3000 mét. Nhưng hẳn là phi thường mê người nhỉ!

"Chúng ta có tính toán đi tới thôn Thanh Phong. Nếu có thể, không biết ta có vinh hạnh được chế biến thịt gấu này cho mọi người nhấm nháp không"". Đương nhiên ta sẽ không nói cho ngươi ta ngay cả ăn cũng chưa ăn qua đâu!

Chu nghe xong lập tức vui vẻ: "Đương nhiên là được! Không có gì tốt hơn điều này!" 

Đối với tình cảnh của Chu, hai người đều không hỏi thêm gì nhiều nữa, nhưng con mồi cho bọn họ hôm nay Khôn vẫn rất phúc hậu không lấy đi. Lấy sức ăn của tộc Ngân Lang, đầu dê lông dài kia cũng đủ cho hắn ăn một ngày rưỡi. Hiện tại đối với Chu mà nói, có thể lực là việc quan trọng nhất, mà con dê kia vốn dĩ là Chu săn được, tự nhiên cũng không coi là phạm quy.

Chu thực ngại ngùng nhờ Khôn và Đinh Tiếu có thể mang tương thịt nướng về thông giúp hắn hay không. Hắn sẽ về thôn sau đó dùng con mồi báo đáp hai vị trí giả, đương nhiên cũng sẽ bù đủ con mồi hôm nay.

Đinh Tiếu chắc chắn không có ý kiến, nhưng vẫn đề nghị: "Con gấu này nhiều thịt như vậy, chia cho chúng ta một chút được không? Không cần dùng con mồi khác làm gì." Dù sao ngoại trừ da thú và xương thú, con mồi thí luyện mang về đều là giống đực tự mình phân phối. Con gấu này trọng lượng khả quan như vậy, chia cho mình tám mươi một trăm cân cũng không vấn đề gì nhỉ!

Chu quả nhiên hào phóng gật đầu: "Đương nhiên không thành vấn đề! Nhưng có thể đừng nói chuyện ta bị thương cho thôn dân được không?" Như vậy nếu bị Mạt biết, mình sẽ rất mất mặt.

Đinh Tiếu còn tưởng là Chu sợ thôn dân và người nhà lo lắng, tự nhiên gật đầu. Đương nhiên nếu cậu biết tiểu tử này là vì không muốn bị giảm mặt mũi trước mặt người trong lòng, Tiếu Tiếu nhất định sẽ trợn trắng mà khinh thường hắn.

"Được, nhưng ngươi sau khi trở về vẫn là bị phát hiện đi? Miệng vết thương của ngươi còn rất lớn."

Chu lắc lắc cái đầu lang: "Chờ lúc ta trở về, liền tương đối ổn rồi."

Đây là cái dạng năng lực khôi phục kiểu gì! Nhưng tới khi Khôn mang theo mình trở lại sơn động, Đinh Tiếu mới biết, giống đực tộc Ngân Lang không phải vì năng lực khôi phục mạnh mẽ hơn tộc Dực Hổ bọn họ, Chu nói khi trở về miệng vết thương đã khôi phục tương đối, là vì hào hùng quá nặng, giống đực tộc Ngân Lang cần phải...mất nhiều ngày mới có thể mang về được.

Không thể không nói, điều này khiến cho Tiếu Tiếu có chút thất vọng, nhưng lại nhịn không được nở nụ cười, mình đúng là nghĩ nhiều rồi ( --)

Rời đi sơn động, hai người theo hướng Chu chỉ chạy thẳng tới thôn Thanh Phong.

Lúc trước Chu nói lấy tốc độ của tộc Dực Hổ phải mất sáu bảy ngày mới có thể tới thôn, nhưng trên thực tế hai người phải mất càng lâu một chút.

Ngoại trừ tinh thần đi ngang đi dọc tuyệt đối không bỏ qua thứ gì ra, không quen thuộc tình hình giao thông và không quen thuộc động vật cũng khiến cho bọn họ cần phải đi chậm lại bước chân.

Rời đi sơn động một ngày, hai người liền gặp phải một con báo tập kích. Đại khái là vì con báo này vẫn luôn sinh sống ở Bạc Sa không biết sự lợi hại của dực hổ, tự nhiên đối với hơi thở của dực hổ không có nhiều sợ hãi, hơn nữa lúc ấy Đinh Tiếu đang nướng thịt, có lẽ là mùi hương dẫn con báo này tới.

May mà lúc ấy Khôn cũng đang ở bên người Tiếu Tiếu, khi con báo kia tới gần trăm mét đã bị hắn phát hiện, đối với năng lực đi săn của Khôn, Đinh Tiếu 120 vạn phần tin tưởng, cho nên như cũ thản nhiên mà một bên nướng thịt một bên nhìn nồi cháo đang nấu bên cạnh. Đương nhiên hai mắt cũng không quên lưu ý tới con báo ngốc đang có ý đồ đánh lén nhưng lại lầm đối tượng kia.

Sau mười năm, số lần Đinh Tiếu tận mắt nhìn thấy Khôn đi săn cũng hữu hạn, ở Thanh Sâm, đại khái là tất cả động vật đều biết khí vị của dực hổ, cho nên ngoại trừ những loại mãnh thú hung mãnh nhất có thể coi thú nhân giống đực trở thành đồ ăn ra, những động vật khác đều là giống đực phải đuổi theo mới có thể bắt giết. Loại con mồi đưa tới cửa như bây giờ, thật đúng là có một loại cảm giác thật nhẹ nhàng.

Dáng người của con báo này cũng chỉ là kích thước bình thường, kích cỡ không khác mấy với con báo mà Đinh Tiếu nhìn thấy trên tivi đời trước. Chính vì như vậy, khi Khôn biến thành hình thú, thể trạng chênh lệch quá lớn, con báo kia bị đuổi theo vài bước liền bị ấn dưới vuốt hổ, Đinh Tiếu thật sự thương thay cho con báo kia. Ừm, may mà hàng này chỉ thích hôn hôn!

"Anh được rồi đấy! Giết thì giết đi, đừng có tùy tiện chơi đùa thi thể con mồi như thế!" Cư nhiên còn dùng đại móng vuốt lật tới lật lui. Thật là đủ rồi!