Nữ Phụ Văn: Mệnh Sát Cô Tinh

Chương 25: Đồng mệnh



Sáng sớm, Tích Phong cựa mình ôm Lam Kì vào lòng, sờ thấy một thứ nước nhầy nhầy, sền sền dính trên chăn. Vốn không để ý lắm nhưng bị ánh sáng chiếu vào mắt nên miễn cưỡng mở ra. Đập vào mắt hắn là một chất lỏng màu đen thấm vào chăn, không có mùi gì, giống máu chỉ khác là nó màu đen. Lam Kì đang quay lưng lại với hắn, từ từ quay người lại, tay lần mò tìm cơ thể hắn mà ôm chặt. 


Tích Phong khó hiểu nhìn thứ trên tay rồi lại liếc sang Lam Kì tưởng ả thức giấc.


"A A A A A A A A A A A A A A"


Tích Phong sợ hãi hét lớn, một tay đẩy Lam Kì đập mạnh vào tường, vội vã mặc quần áo đứng một góc.


Lam Kì nghe thấy tiếng Tích Phong hét lớn liền choàng tỉnh dậy nhưng đột nhiên bị một lực mạnh đẩy vào tường. Lồm cồm bò dậy, đưa tay dụi mắt mấy lần nhằm lấy cái thứ dính chặt mắt mình ra. Rất nhanh chóng Lam Kì mở mắt nhưng.......trước mặt ả là một màu đen vô tận, không đáy.


Hoảng sợ sờ tay lên mặt mình, có một thứ gì đó dính quanh mắt, ả nhanh tay cạy đi, nhanh chóng đưa tay sờ lên mắt mình.


Không có....


không có......


KHÔNG CÓ......................


Mắt ả trống rỗng, không có con mắt, chỉ là một hõm sâu với thứ dịch gì đó nhớp nháp.


Lam Kì la hét thất thanh, đưa tay sờ sâu vào bên trong , vừa chạm vào đã đau đớn tột cùng, mọi giây thần khinh căng cứng. Cả cơ thể sợ hãi run bần bật, Lam Kì từ từ bò lại thành giường, cua tay loạn sạ, giọng nói yếu ớt pha lẫn khinh sợ không giấu diếm.


"Tích Phong....chàng đâu rồi......chàng ở đâu....thiếp không thấy gì hết...........mắt thiếp..........mắt của thiếp...............không thể nào.............TÍCH PHONG............chàng ở đâu......lên tiếng đi..............thiếp sợ quá...hức hức Tích Phong......"


Nước mắt vừa trào ra, Lam Kì liền vục đầu vào chăn, lau hết ,ngăn không cho nước mắt chảy. Nước mắt xuất hiện là mắt nàng như bị đổ dầu vào, đau đớn, bỏng rát không thôi.


Tích Phong đứng ở đầu giường, chấn động nhìn bộ dạng và mọi hành động của Lam Kì, lúc ả ta mở mắt ra, hắn trợn tròn mắt nhìn, rồi quay mặt đi không dám nhìn thẳng. 


Ả ta quá đáng sợ, không có mắt, trên gương mặt chỉ có 2 cái lỗ sâu hoắm, cái thứ chất lỏng đó khô lại, bám vào quanh mắt, như yêu ma từ địa ngục bò lên, đáng sợ đến nỗi hắn không dám lại gần. Bất động không cử động được đứng im một chỗ, không phát ra tiếng, thở cũng vô cùng nhẹ nhàng như sợ Lam Kì nghe thấy mà bò qua bên này. 


Nhưng nghe tiếng cầu cứu, cùng tiếng khóc hắn lại động lòng, đó là người con gái hắn yêu nhất, là người hắn dành trọn cuộc đời để bảo vệ mà bây giờ hắn lại đang làm gì vậy? 


Bỏ mặc cô ấy đau đớn, chật vật, xa lánh và sợ hãi chỉ vì cô ấy bị người ta hãm hại, và có bộ dạng khinh dị.


Nẵm chặt tay, hạ quyết tâm, Tích Phong tiến lại nhẹ nhàng ôm lam Kì từ sau lưng, ả ta nhanh chóng xoay người lại, tay ôm chặt lưng hắn, miệng không ngừng lắp bắp.


"Tích Phong...chàng đây rồi.........thiếp sợ quá.........thiếp không thấy gì hết......"


Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Lam Kì, an ủi.


"Đừng lo, có ta ở đây, muội sẽ bình phục nhanh thôi, được rồi bình tĩnh........"


Lam Kì rất muốn khóc nhưng không dám, sợ cái cảm giác đau tận xương tủy khi khóc đó, muốn khóc mà không thể, ả chợt nhận ra cảm giác kìm nén này sao.........giống với Nhược Vũ trước đây quá.


Tích Phong bảo Lam Kì nhắm mắt lại tịnh dưỡng, sai nha hoàn dọn sạch đống bừa bộn, tất cả thứ gì dính phải chất màu đen đó đều được đem ra ngoài cung đốt hết. Có 2 nha hoàn thay đồ, tắm rửa cho Lam Kì, ả không dám mở mắt ra, chính ả tưởng tượng còn sợ dáng vẻ của mình nên không muốn cho người khác nhìn thấy. 


Tích Phong bế ả về phòng, chưa lúc nào ả dám mở mắt, ả được đặt xuống giường, hắn lấy một tấm vải trắng ôn nhu bịt mắt ả lại, Lam Kì tất nhiên không phản kháng.


Một lúc sau, có tiếng người bước vào, Lam Kì không biết là ai, bèn nằm bất động giả vờ ngủ. Tích Phong lúc nào cũng ở bên ả, bước đên bên cạnh chào hỏi vị kia rồi đưa đến bên cạnh Lam Kì. 


Lay Lam Kì dậy, Tích Phong nhẹ nhàng giới thiệu với nàng, mong nàng không hoảng sợ mà làm hỏng chuyện.


"Kì Nhi đây là vị thần y ta mời về giúp muội, ông ấy nhất định sẽ chữa được cho muội, muội đừng sợ, có ta luôn bên cạnh muội. Muội......mở mắt ra cho ông ấy xem được không!?"


Lam Kì lúc đầu có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, Lam Kì biết ả như vậy Tích Phong đã không yêu ả như trước nữa, chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời để hắn không phiền lòng mới kéo lại được tình yêu của hắn


Lam Kì miễn cưỡng mở mắt ra, rất nhanh vị thần y đã bảo ả nhắm mắt lại. Dựa vào Tích Phong, tim ả đập ngày càng nhanh, nỗi hoang mang, lo sợ dần chiếm lấy đầu óc.


Vị thần y có chút khinh ngạc khi nhìn vào mắt ả, trán xuất hiện cái nhíu mày, ánh mắt có gì đó khó nói nên lời, nhàn nhát nói.


"Hoàng hậu nương nương bị trúng độc rồi, còn là gì thì thần không biết."


Điều Lam Kì sợ nhất đã đến rồi, như vậy không phải vô phương cứu chữa sao!?
Tích Phong vẫn kiên nhẫn hỏi lại thần y.


"Có cách chữa không?"


"Phải mất rất nhiều thời gian, thận sợ nương nương không chịu được lâu."


Tích Phong nhăn mày, nhìn Lam Kì trong lòng, bất giác hỏi một câu.


"Muội có từng nghĩ là ai hạ độc không? Là loại độc gì?"


"Muội....không biết."


Lam Kì tất nhiên biết hết, biết cả cách giải độc nhưng ả không dám nghĩ tới, ả không muốn chịu nỗi đau khủng khiếp đó thêm lần nào nữa.


Lam Kì căn chặt môi, muốn nói những không nói thành lời, ủy khuất đến rơi nước mắt nhưng lại đau đớn gục đầu vào chăn ngăn dòng nước mắt chảy ra, trong lòng tràn trề thất vọng, như rơi xuống biển sâu bất lực nhưng vừa nghe thấy lời của thần y , ả đã ngẩng đầu lên, có một tia hy vọng bé nhỏ.


"Bệ hạ, thần từng nghe về một loại độc, khi trúng biểu hiện cũng tương tự như vậy, không có cách chữa, chỉ có thể khắc phục .....nhưng một mình thần không làm được. Cầu bệ hạ cho thần thêm người trợ giúp!"


"Là ai cũng được, ngươi nói đi?" - Hắn gấp gáp đáp.


"Là quốc sư đại nhân..."


Tích Phong trầm mặc, đáy mắt ánh lên vẻ khó chịu, nhìn sang Lam Kì đang nắm chặt tay hắn, nhắm nghiền mắt, hướng mặt về hắn với bộ dạng vô tư, thuần khiết. Tích Phong miễn cưỡng nói.


"Có thể là người khác không?"


"Không thể"


"Vì sao?"


"Thần cần tìm được người mệnh không tương khắc với nương nương, như vậy mới có thể hoàn toàn giúp người được."


Tích Phong nghe vậy đành miễn cưỡng hạ lệnh truyền quốc sư. Hắn không muốn tên đó dính líu quan hệ tới Lam kì lần nữa vì tên đó chính là người mà Lam Kì nói chuyện dưới gốc hoa đào, lại còn cãi lại lời của hắn mà bảo vệ tên đó. Tích Phong từ đó đã chán ghét tên đó.


Quốc sư đại nhân tên Vô Lục Mãn, bối cảnh không hề nhỏ, tổ tiên của hắn là người bạn thân thiết của Hoàng đế Đại Thuận đời đầu, là Quốc sư đầu tiên của Đại Thuận.


Từ khi Vô lục Mãn bước vào đã nhìn chằm chằm vào Tống Lam Kì, ánh mắt vô cùng ôn nhu, trìu mến xen lẫn bất đắc dĩ, làm cho Tích Phong tức giận kéo ả vào lòng mình, ôm chặt. Nhanh chóng, thần y nói với Vô Lục Mãn độc của Lam Kì, 2 người thảo luận một lúc rồi đi vào bẩm báo với Tích Phong. Vị thần y mở lời.


"Thần có cách để nương nương nhìn thấy lại rồi. Chỉ cần lấy mắt của người sinh ra có mệnh hỏa cách thủy giống nương nương thay vào là được, nhưng hiệu quả nhất phải là cùng tháng sinh, cùng tuổi, cách nhau quá lâu, tác dụng sẽ ngày càng giảm và cơ hội thành công ngày càng thấp......"


Vô Lục Mãn tiếp lời.


"Thần đã tính toán ra và tìm thấy người trong cung đủ điều kiện để thay thế cho nương nương, người đó sinh cùng giờ cùng tháng cùng năm với nương nương, lại là mệnh hỏa cách thủy nhưng thân phận người này có chút đặc thù. Cần bệ hạ xem xét!"


Vô Lục Mãn dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tích Phong. Trong nháy mắt, Tích Phong chợt nhớ ra người mà quốc sư nói là người nào. 2 bọn họ đồng thanh.


"Hàn Nhược Vũ."