Phàm Nhân Xuyên Không

Chương 11



Hoả Diệm Sơn ngoài khu vực hang động

Chứng kiến Vũ Luân Vạn Nhất Kiếm trước mắt, cả thảy đám người đều toát ra vẻ kinh hoàng nhìn về phía Viên Thuận, không hổ là lão quái vật ở Trúc Mi Sơn, đại trận pháp trứ danh một thời được Viên Thuận thi triển lại quá thật quá mức ngoài tượng tượng.

Nhờ trợ lực hùng hậu từ kiếm ý, cái vỏ của đại trận bây giờ đã kiên cố hơn trước rất nhiều. Còn không mỏng manh quy luỵ một thân tàn ảnh nữa, thay vào đó khí thế ngập trời tung hoàng. Ngang dọc bổ xuống đầu Củ Hành

Chỉ thấy trước sát ý hung bạo dội ngược về trước, Củ Hành hắn làm một cái động tác uy nghiêm chưa từng triển lộ ra ngoài. Một tay giữ chặt huyền trượng, tay còn lại chạm vào đỉnh đầu hung sắc không giận tự uy. Miệng hắn tụng niệm một loại kinh kệ kì quái :

“Cốt Tinh Thuẫn” Từng hàng trận văn ngạo nghễ phất phới mà bay hoá thành những chiếc xương người , thoáng trên từng đốt đều khắc một ký tự kì lạ khó mà đoán được, từ đoạn cốt này hình thành một quả cầu gai sắt nhọn màu xám tro bao bọc về phía hắn.

Ầm !! Ầm !! Ầm!!

Từng kiếm ý sắt nhọn hung bạo chém tới, hai bên giằng co kịch liệt. Cự kiếm vẫn cuồng ngạo quét ngang dọc đập kình kình lên Cốt Tinh Thuẫn, khí thế chấn trời cao cao tại thượng.

Cốt Tinh Thuẫn cũng không thể chịu thua kém, xung lực phản chấn ươn ngạnh cật lực chống đỡ từng cú nện như trời giáng từ cự kiếm, gây ra những tràn âm thanh đinh tai nhức óc, run rẫy cả một góc trời, không bên nào chịu thua bên nào.

Đùng!! Đùng !!


Chỉ thấy Cốt Tinh Thuẫn từ Củ Hành có dấu hiệu rạn nứt, từ trong vỏ bọc. Từng giọt máu tươi xanh lè chảy dài ra từng tia mắt. Đủ biết trận pháp này mạnh như thế nào? Một vũ kĩ nhỏ nhoi thì không thể nào so sánh được với Vũ Luân Vạn Nhất Kiếm trận pháp.

“Quái…vật..” Hết thảy cả đám người một mặt biến sắc, chứng kiến cảnh tượng vũ hoá Cốt Tinh Thuẫn chỉ là một kỹ năng phòng ngự đơn lẻ, thế mà chịu được lực lượng cự đại từ trận kiếm pháp của Viên Thuận, ai mà không sợ? Chân cẳng co ro dường như còn nghe được những tiếng xương va đập vào nhau, có người sợ quá còn ngã khuỵ xuống đất hô hấp thở không ra hơi vì dư âm công kích từ trận pháp toát ra.

Viên Thuận từ đầu đang tĩnh toạ xếp bằng, chứng kiến toàn cảnh trận đồ thi triển trận pháp tối cao của hắn đang hừng hùng sát ý công phạt quỷ dữ, ấy thế mà sâu trong mắt hắn lại có một tia bất an, lo lắng. Hắn thở một ngụm nhỏ nhẹ xoay người hướng mắt về phía đại ca hắn, chỉ thấy xung khí hạo nhiên từ trong cõi lòng Viên Tịch Cửu bừng bừng lên từng tia chiến ý ngập trời. Sát khí càng ngày càng đậm, lần đầu tiên có người chống chọi được Vũ Luân Vạn Nhất Kiếm pháp đồ, hỏi sao lại không tức giận?

Phải biết đối với một kỹ năng hay công pháp, đều cần phải có một thời gian kết ấn xong rồi mới có thể tuỳ thời thi triển ra ngoài.

Còn trận pháp thì khác hoàn toàn, nếu nói kỹ năng và công pháp là đơn lẻ dành cho một người thi triển, thì trận pháp lại dành cho 10 người thì triển, thậm chí phải cần có cả 100 người, hàng 1000 người , tuyệt đối không nói đùa.

Vì trận pháp đặt ra cần tốn rất nhiều thời gian chuẩn bị, tiên lực tiêu hao so với vũ kỹ công pháp hơn gấp mấy chục lần, đương nhiên uy lực nó mang lại cũng cực kì mạnh mẽ.

Trận pháp tế ra thường dùng để toàn diện công kích một thành trì, một tông môn. Thảm sát số lượng lớn ngoại địch, hoặc dùng để phòng thủ trước sự công kích từ tông phái khác. Há lại đi giết một người duy nhất? Mà còn giết không nỗi hắn? Đủ biết trước mặt đám người, nhân vật này kinh khủng tới như thế nào.

Lại nói, Củ Hành cũng dùng Cốt Tinh Thuẫn tuy có hơi yếu thế, nhưng cái cốt duy nhất là vũ kỹ hắn thuộc dạng đệ nhất thần thông cũng không phải dạng vừa. Đủ biết chênh lệch với đám người này như thế nào rồi. Bất quá đối với những người quan chiến còn sợ hãi, nhưng riêng huynh đệ họ Viên kia thì chưa hề có cảm giác nao núng phân tâm.

“Aaaa, đáng ghét! Lũ khốn các ngươi” – Củ hành nghe thấy từng mãnh kiếm xào xạt đâm thẳng vào người, hai tay vẫn giơ ra đỡ đón uy lực từ cự kiếm điên cuồng trảm tới nát Cốt Thuẫn, miệng vẫn không quên lẩm bẩm từng câu thoại ngắn ngủi. “Huyết Kế Giới Hạn – Ngạ Quỷ Thôn Thiên”


“Phá cho ta!” Nghe từng âm thanh lách cách như vỡ nát từng đốt xương sống, hắn hận đám người này một. Lại hận Khương Ly và Tần Mộng Chi tới mười. Khí thế phai dần trên quyền trượng, Từng thoả cầu năng lượng tím nồng đậm nay đã nhạt đi trông thấy vì đã cố chịu đừng vạn kiếm truy sát, lấp ló trong quả cầu gai đã lòi lỏm những vết tích nhỏ xíu, đủ chừa một vài cái lỗ đâm vào trong thân người hắn

Phập! Phập! – Thánh kiếm từng đợt vẫn đâm vào tận xương tuỷ khiến máu tươi từ các lỗ chân lông phun trào ra từng trận rớt xuống đất, nhưng từ một hơi thở này rơi xuống đất

Chỉ thấy sắc trời mờ mịt, vùng đất lòi lõm đầy Hoả Diễm Chi Tinh xảy ra từ vạn trận chiến trước vốn nứt nẻ một phần, hôm nay lại chịu một uy lực từ một vụ nổ lớn. Từ sâu bên trong đã có dấu hiệu vỡ tan thành từng mãnh, Hoả Diễm dường như cảm nhận được sự tự do, lã lướt tung bay mà ra từ sâu trong những cái lỗ nhỏ li ti từ dư âm vạn kiếp trận của Viên Thuận.

Đùng! Đùng! – Dư ba công kích oanh thủng thiên địa, vũ bão gào thét hận, nhìn chầm chầm vào đám người trước mắt, từng đoạn xác thịt rối rửa tuôn trào từ trong thân tâm Củ Hành đi ra.

“Graooo!!”

“Không!!! Không…” – Từng giọng nói thét gào như oán hận thế giới la hét trong tuyện vọng bỗng hoá thành hư vô theo từng phiến công kích như quỷ hồn đoạt mạng, gã mặt mày bậm trợn dũng mãnh một thời, khi đứng trước Hoả Diễm uy nghi tráng lệ, chưa kịp chạy đã bị thiêu thành bụi cát, ngay cả tro cốt cũng không thấy.

Chưa dừng lại ở đó, từng con Lệ Quỷ dần hình thành trong màn sương mù dày đặc, miệng há dài tới nữa hông, ốm o gầy trơ xương nhìn không khác gì xác sống. Không còn tuỷ sống hay sinh mệnh, từng đoạn chân tay từ thân thể bỗng chốc trồi ra, nhìn kinh dị vô cùng.

“Giết!” Cốt Tinh Thuẫn dần tán đi nhưng ngự kiếm vẫn còn đó, hai con Lệ Quỷ đầu lĩnh xung phong chắn giữa đỡ lấy từng đòn công kích từ cự kiếm hung hăng nện xuống.

Oành ! Oành!

Mạc Uy Vũ thân thể đã chấn thương lúc trước, trận này chỉ có thể ngó nhìn từ xa cầu mong phép màu sắp tới, đối diện hắn là Tuyết Y Xuân vẫn đang một tay kết ấn chữa trị. Một tay hỗ trợ Viên Thuận và Viên Tịch Cửu ổn định tu vi. Sắc mặt tương đối mệt mỏi, thoáng có nét mỹ lệ ướt át nhìn về Mạc Uy Vũ

Trước khung cảnh quan chiến của đám người còn sống. Từ lúc triển lộ giao đấu với hung thú vừa nãy, thua thiệt không ít nhân mạng. Giờ đây ngoài Viên Thuận và Viên Tịch Cửu ra, tầm năm mươi lăm người đã chết, nếu như Tục Mệnh Đăng của Mạc Uy Vũ dò xét đúng. Lục Thập Mệnh Tử sẽ còn thiếu năm ngươi nữa là sẽ hình thành Kết Tinh Mệnh Tử, chỉ có điều mọi việc lại không đơn giản như vậy.

Viên Tịch Cửu nhẹ nhàng gật đầu, từng sợi râu bạc ung dung tự tại, thoáng cái đã biến mất trong không gian, dường như vừa thấy trong tay

Vì trước khi Mạc Uy Vũ kết thúc đối hoái, đã có nói rằng. Tất cả đám người ở đây sẽ chết

“Chỉ mong là Mạc công dự liệu có sai sót” Viên Thuận nghiền ngẫm một lời, khí chất tiên phong đạo cốt uy vũ. Tà áo tung bay uyển chuyện động đậy, vụt một cái đã đứng giữa không trung, chỉ thấy trên bầu trời hai thân ảnh hai mắt nhìn nhau. Tương đồng ý thuật, tế ra một món pháp bảo

Từ khoảng cách xa xăm, âm thanh dần dần vang lên từng hồi, tựa như tiếng chuông kêu đinh tai nhức óc. Củ Hành một mực tiêu hao toàn bộ Ma Lực, sinh khí từ phép thuật đã không còn bao nhiêu. Nay lại tế ra Huyết Kế Giới Hạn – Ngạ Quỷ Thôn Thiên vốn là dành cho hai người kia nhưng bất đắc dĩ lần này phải sử dụng ra khiến tâm thần hắn cũng không vui vẻ gì , năm con quỷ mỗi đầu mỗi sắc thái u hờn ám ảnh tự ra mà mất đi một nữa cái mạng, hiện giờ hắn đang trong trạng thái yếu nhất rồi.

Thoáng trong không trung, thân ảnh hai lão đầu. Đứng hai bên, ý niệm một chỗ. Từ khoả bàn tay cùng đưa ra phía trước. Như hai mà một, đầu tóc hai người trên không trung tự do bay lã xoã trên thượng đình.

“Ngăn cản! Ngăn cản lại cho ta” – Củ Hành nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm nhận một tia sống chết gần kề, nếu để hai lão đầu này đốt sinh khí mà tế ra pháp bảo. Hắn chỉ có chết

Vừa lúc này, dường như nghe được hiệu lệnh từ Củ Hành, 5 con Lệ Quỳ mặt mày đằng đằng sát khí thét gào lên một tiếng. Từng đoạn ma trơi quỷ hờn xuất hiện ra trong đám mây phũ ập xuống Viên Thuận

Phốc ! – Viên Thuận vẻ mặt không cam tâm bị đẩy về phía sau mười dặm, miệng ói ra một bục máu tươi đỏ thẫm.

“Không! Đệ đệ” Vừa kịp huỷ kết ấn, Viên Tịch Cửu thoáng hay đệ đệ mình bị đánh bay văng ra, tâm trí rối loạn tự kêu không may hắn lại giơ tay kết một ấn khác “Trục Mi Tâm” từng đoạn hoa lá chảy dài như rừng trúc tóm gọn vị đệ đệ mình lại nhưng kết quả hắn cũng bị phản phệ rơi xuống.

“Phốc”

Phải biết, bản thân một khi kết ấn một bí pháp quá giới hạn với thực lực bản thân thì cần phải có thời gian thi triển và phải thiêu đốt tu vi mà ra, nếu thi triển quá lâu mà bị cản trở hoặc tự động ngưng lại thì chắc chắn sẽ bị phản phệ. Do đạo tâm Viên Tịch Cửu chưa ổn, lần này tự động phá huỷ kết ấn. Cũng bị phản phệ.

Hai người nằm sát bên nhau, tình huynh đệ thân thiết không sao kể hết “Đệ đệ, ngươi ổn chứ?” Viên Tịch Cửu bản thân cố gắng nuốt lại từng ngụm máu, giơ khẽ đôi bàn tay chạm tới vị đệ đệ của mình, ánh mắt đầy tang thương. Cũng không còn quan tâm tới 3 con Quỷ Lệ kế bên đang chực chờ muốn chém

Viên Thuận cố nén nước mắt trong lòng, thét gào trong tinh thần một tay ôm vào lòng ngực, tay còn lại đã vỡ nát vì chống đỡ dư ba công kích “Đại ca, ngươi thật ngốc , thật ngốc”

Đáp lại lời nói đau thương từ tiểu đệ, lão đại nhất thời cười cười ngu ngơ “Không ngốc, không ngốc! Chết 1 lần, chết thêm nữa cũng không sao. Nhưng đệ phải an toàn mà rời khõi đây” Chỉ thấy trong khoả tay già nua của Viên Tịch Cửu từ tận sâu trong tiềm thức, đan điền nén lại thành một đoạn nhánh cây. Nhánh cây này có màu xanh lục, không dài không ngắn. Hút hết toàn bộ sinh lực thì Viên Tịch Cửu, hắn dùng toàn bộ sức lực lao tới đảy nhánh cây này tới phía trước Viên Thuận

Trước tình thế như thế này, ai mà lại không cảm thương chứ?

3 tên Quỷ Lệ sừng sững trước mặt Viên Tịch Cửu, lưỡi hái tử thần trên tay một tên. Đinh ba sắc nhọn từ vai tên ở giữa dùng toàn lực đâm thẳng vào trong thân người Viên Tịch Cửu, nhưng lần này Củ Hành một lần nữa hoảng hồn nhìn chằm chằm về ánh mắt Viên Tịch Cửu, chỉ thấy hắn cười sảng khoái như người điên mặc cho thân thể bị đâm phầm phập vào từng thớ da thịt già cõi, máu huyết tung toé phun trào trong sự đau xót của Viên Thuận

“AAAA… không, đại ca” – Hắn khóc rưng rưng như một đứa trẻ, yếu ớt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhưng không thể làm gì.

Chỉ thấy ánh mắt lẫm liệt từ người đại ca mình vậy mà không đau đớn, dùng toàn lực kết một ấn cuối cùng

“Toả Mộc Trận Thiên”


truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)