Phàm Nhân Xuyên Không

Chương 2



Một vài hơi thở cuối cùng vỏn vẹn hao dần, Khương Ly đã cảm nhận được cái chết gần kề khi những thớ thịt, không thẹn mà va đập vào nhau, dày xéo lên tinh thần nhỏ nhoi vụn vỡ của hắn

***~Hoá ra cạp đất ăn là như vậy...~***

"Là nơi này, mau tới giúp hắn"

"Mau cứu người"

***~Giờ còn cứu, lũ khốn các ngươi~ ***

"Đại phu, thân thể hắn chảy máu quá nhiều. Sợ không còn cầm cự được bao lâu"

***~Ồn ào quá đi, im hết đi~***

"Hơn mười vết thủng, thật không thể tin được hắn vẫn còn kiên cường chiến đấu tới như vậy"

***~Ta xxx mẹ các ngươi, có im đi hay không?~***

Phốc!

"..."

"Hắn chết rồi"

Sắc mặt đại phu có phần vô vọng nhìn về phía Khương Ly. Lắc đầu ngao ngán

"..."

“Hộc hộc..” Trước khung cảnh màu nhiệm, đập vào mắt hắn là một căn phòng nhỏ chừng hai mươi hai mét vuông, bề mặt tường được tráng một lớp sơn màu thuỷ tinh trong suốt

“Đây là đâu?” – Khương Ly thất thần nhìn cảnh vật xung quanh, một ngôi nhà gần giống như với thời hiện đại, ở mặt trong nền gỗ thêu gọt màu gỗ tươi đơn điệu, nhưng cũng bằng phẳng màu nâu sền sệt

Có bàn có ghế xung quanh tươm tắt, mới tinh

“…”

“Oẹ.. thật kinh khủng” Người dân xôn xao nhìn cảnh tượng trước mắt

Ngay tại thời điểm này, xác hắn đang được người dân đưa đi hoả thiêu, năm cái xác của năm tên nô bộc và tên công tử Từ Ngạo Công

Chỉ thấy đằng nơi xa xưa, khuôn mặt nhệch nhạt của một thiếu nữ đứng như trời tròng nhìn về phía xác Khương Ly, dường như nàng đã hiểu ra được điều gì đó, hàm răng ngọc ngà vô thức cắn chặt lấy dưới môi đến ứa máu, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao hắn lại vứt bỏ nàng như thế. Chẳng phải là muốn cứu nàng hay sao?

“…”

Ánh đèn treo lơ lửng to tròn chính giữa, thắp sáng cả một căn phòng.

“Thêm một người nữa kìa” – Ánh mắt từ một vị thiếu niên trẻ tuổi, mái tóc được cột búi lên đỉnh đầu, thân mặc trường bào màu tím trắng kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng này

Hắn cũng không ngờ được rằng, ngay tại bên trong căn phòng này lại còn có người, không những một mà tới hàng đống người đang hiện diện ở đây.

Ngước nhìn xung quanh, giơ vội hai tay sờ soạng khắp cơ thể. Một thân áo trắng rách nát từ hồi nào bấy giờ đã chỉnh tề như mới tinh, vết thương từ hàng loạt vũ khí đâm vào trong cơ thể, ngay cả vết máu cũng biến đi đâu mất.

“Có phải ngươi vừa mới chết đúng không?” – Xoe đôi bàn tay mở rộng cánh quạt hướng về phía Khương Ly

“Ngươi dù sống cũng không thể thoát ra được đâu” – Đằng sau tên thanh niên, một lão già chừng 50 tuổi khoanh chân dựa vào góc tường, nhắm hờ đôi mắt nỉ non, tóc đã bạt đi hơn nữa đầu nhưng vẫn giữ cho mình được một khí thế tiên phong đạo cốt

“Đây chính là thượng giới, tất cả chúng ta đều đã chết. Ha ha” Nói xong lão bồi hồi nhìn về thân thể của mình

“Quả nhiên, Cửu Hoả từ Tam Thế Tôn đã biến mất, haha. Suốt mấy ngàn năm rồi ta đã đi biết bao nhiêu cái hạ giới, vẫn không thể tìm được phương thức chữa bệnh, ngay khi vào đây đã khỏi” – Lão vừa vuốt râu vừa cười khoái chí

“Các người này là ai? Mình đã chết rồi mà?”

“Không, tim mình vẫn còn đang đập. Mình chưa chết?” – Bán tính, bán nghi, hắn sờ vào bên trong lòng ngực, nhận thấy trái tim ngày nào vẫn còn đang không chịu yếu thế đập thình thịch trong tâm can

Trước ánh mắt ngơ ngác của Khương Ly, hắn dường như tâm tình vẫn chưa thể hoàng hồn sau lần này.

“Khoan đã, nhìn kìa” – Một cô gái tóc nâu, xoã ngang vai. Môi nhỏ chúm chím hô to kinh khạc, chỉ tay về hướng ngoài cửa sổ

“Đó là Cung điện của Loạn Chiến Thần Tông, một tông phái nổi danh nhất ở Vực Đạo Giới”

Phải, Loạn Chiến Thần Tông , chủ tu thiên về lực lượng. Nghe đồn mỗi để tử khi đích thân gia nhập vào môn phái phải trải qua vô vàn thách thức, rèn luyện nhục thể tới cực hạn, sau đó lại bị đánh tới chết đi sống lại rồi lại vứt vào không gian Lưu Vực

Tiếp tục đúc thân thể thành bất hoại nên việc chết đi sống lại nhiều lần trải qua vô số năm tháng, mỗi người đều có thể lấy ít địch nhiều. Ở hạ giới chẳng ai dám đụng đến môn phái này.

“Dường như đây chỉ là một căn phòng bình thường, không thể nào là thiên đường hay thượng giới mà lão khổ đầu kia nói được”

“Khoan! Đám người này làm gì ở đây? Tại sao lại không thoát ra ngoài?”

“Quả cầu khổng lồ màu đen ở chính giữa đó là gì?” – Hắn nghĩ trong lòng một hồi lâu, đưa mắt nhìn về chính giữa chánh điện, một quả cầu đen ngầu trước mắt nằm im bằng phẳng


“Không mở được” – Hắn cố gắng phá tan cánh cửa, đẩy cửa, làm đủ mọi động tác để thoát ra như không thành

Dường như bắt được suy nghĩ của hắn, tên thanh niên thích múa quạt cười trừ, hắn phất tay kết ấn

Từ trong thân tay, lấy điểm mi tâm làm lực đẩy, phóng ra một chưởng nhắm thẳng về phía cửa sổ.

“Băng Liệt” – Toả băng kết thằng hình hài một quả cầu, xoay tròn ở giữa hư không, kết thành những đoá gai nhọn đang giận dữ lao về phía khung cửa sổ

Đùng!

Mọi thứ vẫn như cũ, cánh cửa , khung cảnh vẫn y nguyên cả trường trầm tư một hồi lâu, dường như đã biết trước được kết quả. Cũng không ai nói gì

Vì trước đó họ cũng đã thử qua rồi, không thể nào phá tan nơi này mà đi ra được

“Nay cả Phù Dịch Chuyển của ta còn không thể làm được gì, lệnh bài về tông môn. Nhẫn trữ vật, pháp bảo đều vô hiệu hoá. Ngươi đừng cố sức nữa, chính ta cũng không biết đây là đâu”

“Mình phải bình tĩnh, thật bình tĩnh” – Hắn tự cố trấn an bản thân, liếc đôi mắt vẫn đục vì mệt mỏi xung quanh cảnh vật, dường như đang muốn suy tính cái gì đó, ngồi xuống dưới đất.


[Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến : Chết]

“Hệ thống??” – Hàm răng nhe lên đến hết cỡ, lần đầu tiên triển lộ ra bộ mặt hưng phấn đến cực điểm, mắt hắn trợn to ra nhìn lên phía trước, trái tim nhỏ nhoi thế mà giờ này đập liên tục.


[Đạt được thành tựu: Kẻ Xuyên Không Từ Thế Giới khác]

[Mở ra tính năng : Công thức chế tác đồ từ thế giới khác]

[Mở ra nguyên lý cơ bản – Đã có thể tấn cấp]

[+ 1000 Sợi tơ kinh nghiệm]

[Thông tin ký chủ]
[Tên : Khương Ly]
[Cảnh Giới : Không Có]
[Level : 1]
[Thể chất : 3]
[Khéo Léo : 7]
[Tinh thần : 3]
[Chức nghiệp : Phàm Nhân (chưa thăng cấp)]
[Kỹ năng : không có]
[Bí thuật : không có]
[Nội tại : Cảm Tâm Thuật]
[Danh hiệu : Ngươi về từ cõi chết]

Hàng loạt thông tin như hoá phép thành những con đom đóm, ngoe ngoảy lất phất trước mặt Khương Ly, bỗng chốc lấy hắn làm điểm đầu hướng đến, như một lực đẩy bay thẳng vào mi tâm

“Ha ha, chúng ta tuy lạ mà quen. Đã rơi vào đây rồi, thì cùng nhau cố gắng”

“Ta tên Mạc Uy Vũ, thiếu tử của Ngân Huyền Đế Quốc, chủ tu công pháp hệ Băng, ta cũng như các ngươi. Đều đã chết, bản thân ta không quan trọng chuyện tranh đoạt quyền lực nhưng vẫn bị các anh em ta hãm hại kết quả bị dồn vào đường cùng trong mật thất Băng Nha, lĩnh hội được Băng Liệt Thuỷ Tề nhưng trước khi ra ngoài thì bị tiểu muội muội ám toán. Chết không nhắm mắt” – Mạc Uy Vũ hất tay ra sau lưng, đưa đôi mắt nhìn về phía nơi xa xăm, từng tia mắt ánh lên vẻ đau khổ ngoài ý muốn. Thở dài một hồi, lại đưa quạt phất tay xoẻ ra trên không trung

Đối với lời nói của Mạc Uy Vũ, dường như cũng không hề gây hứng thú với mấy người trong căn phòng này, chẳng ai thèm chịu lên tiếng để đáp lại lời hắn

Ngay cả Khương Ly cũng vậy, việc hắn cần làm nhất bây giờ là suy nghĩ làm cách nào để thoát ra ngoài, trở về thực tại. Vì hắn nghĩ bên trong này là một một thực tại nào đó không phải thế giới mà hắn vừa xuyên không nên nghĩ như thế cũng đúng. Nếu có là người khác vừa xuyên không qua liền chết rồi lại sống lại thì cũng sẽ cùng ý nghĩ như vậy

“Được rồi đến phiên ngươi, mau nói đi. Tại sao lại chết?” – Vì hắn biết sau lời nói tự giới thiệu về bản thân, không có ai hồi đáp lại. Trong lòng đã có chút bực mình, lại thấy Khương Ly khờ khạo nên muốn giận cá chém thớt

[Nhiệm vụ phụ tuyến : Bảo vệ Tường Mộng Chi rời khõi nơi đây]

“Hả? Cái quái gì?”

Thanh âm vang vọng vừa lên tiếng trong đầu hắn nhất thời chưa lâu

Chỉ là lúc này vừa nói xong, Khương Ly đột nhiên thấy lạnh xương sống. Một đôi bàn tay đang từ từ xé rách từ họng hư không đưa lên thân vai hắn

“Aaaa” – Hắn sợ hãi lui lại về từ phía sau nhưng không được, ở một bên tay từ hư không. Lấy lực từ móng vuốt bóp mạnh vào bên vai hắn, một thân ảnh dần dần hiện ra trước mắt Khương Ly

“Là.. nàng?” – Hắn trố mắt nhìn về phía trước, vốn không tin được những gì đang hiển hoá cạnh bên, giờ đây đập vào mắt lại là một vị thiếu nữ. Nàng ấy là Tần Mộng Chi

Nhưng vấn đề ở đây là bên cổ nàng có một vết cắt khá sâu, dường như có ai đó đã chém? Hoặc không lẽ nàng tự sát?

Vết cắt trên cổ Tần Mộng Chi rỉ ra từng hồi, nhưng khi từ từ ổn định bên trong căn phòng, từng vết máu dần biến mất. Thớ thịt bóng láng bên cổ dần khép lại trong rất thần kỳ

“Ực” – Cả trường xung quanh nhìn chằm chằm vào hai thân thể, đôi mắt tà dâm tới cực điểm

Vì nàng đang khoả thân.

“Ta đang ở đâu” Cố đưa môi hé lên nói một tiếng, nàng cảm nhận được một luồng hơi ấm sâu trong người, Khương Ly đang ôm nàng, vội cởi lấy chiếc áo bên ngoài khoác lên

“Haha, nữ nhân này ta nhìn trúng trước. Các ngươi tránh ra” – Một tên đô con bậm trợn, gương mặt đầy những vết thẹo, cao to hai mét đang tiến tới gần Khương Ly

“Tránh ra cho lão tử” Tên đô con này đẩy mạnh Khương Ly vào tường


Thì đúng lúc này, một thanh âm dễ thương cực kì hồn nhiên phát ra, mang theo hướng bên mắt đổ dồn vào chính giữa, quả cầu đen tuyền u ám lần đầu tiên cử động.

Cả trường tĩnh lặng quan sát, lòng sợ hãi nhìn về phía hướng chính điện

“Quả cầu.. nó đang mở ra..” Lão già nói nhiều, lên tiếng.

“Cô dạy em, tập thể dục buổi sáng”

“Một, hai , ba , bốn hít thở , hít thở, hít thở”

“Tay giơ cao lên trời”

“Oh yeah”

Keng!

Từng hàng chữ, màu đỏ tươi như máu của ngạ quỷ hiện lên trên quả cầu hắc ám

**“CÁC NGƯƠI ĐÃ CHẾT , SỬ DỤNG MẠNG SỐNG MỚI CỦA CÁC NGƯƠI RA SAO LÀ PHỤ THUỘC VÀO TA”**

truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên