Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 66



Tiêu Cửu Thành cảm giác thời gian không sai biệt lắm, cần phải trở về, nếu vẫn không về thì đố phụ (vợ ghennnn) trong nhà sợ là ngồi không yên rồi.

"Ngưng Tuyết, ta cần phải trở về, ngày khác lại đến xem ngươi." Tiêu Cửu Thành từ phía sau đặt tay lên vai Lục Ngưng Tuyết, dáng vẻ thập phần thân mật.

Lục Ngưng Tuyết là người thích nữ sắc, bị hành động thân mật đột ngột của Tiêu Cửu Thành làm cho vô cùng luống cuống, thậm chí đỏ mặt tía tai, thập phần ngượng ngùng.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết bộ dáng thẹn thùng, lại nhìn Tiêu Cửu Thành đối với Lục Ngưng Tuyết ý tứ thân mật không hề che giấu, còn nghĩ đến Lục Ngưng Tuyết cùng Tiêu Cửu Thành nhốt trong phòng xem mấy bức họa xấu hổ đó, trong lòng nàng không biết vì sao thập phần không thoải mái, Tô Thanh Trầm cảm thấy mình chưa từng chân chính hiểu qua Lục Ngưng Tuyết, người làm bạn cùng mình mười mấy năm.

Nhắc đến Thiên Nhã một người ở nhà, vô luận làm cái gì đều thất thần, tâm nàng đã sớm đặt trên người Tiêu Cửu Thành, hiện giờ Tiêu Cửu Thành không ở thì nàng như bị rút đi một hồn một phách. Đợi một canh giờ vẫn không thấy Tiêu Cửu Thành trở về, rốt cuộc nàng không chịu nổi nữa liền đi Thanh Phong Quan tìm Tiêu Cửu Thành.

Nhập Thanh Phong Quan, nghe ngóng một chút liền biết Tiêu Cửu Thành lại đi tìm Lục Ngưng Tuyết. Lúc đầu khi biết Tiêu Cửu Thành tới Thanh Phong Quan là tìm Lục Ngưng Tuyết, nàng trong lòng thập phần không thoải mái. Nhưng khi nàng tới phòng Lục Ngưng Tuyết, cửa phòng vừa mở thế là vô xảo bất thành thư* vừa lúc nhìn thấy Tiêu Cửu Thành thân mật ôm lấy hai vai Lục Ngưng Tuyết, nàng liền ghen đến muốn điên rồi, nàng nắm chặt nắm đấm, cố gắng áp xuống xúc động muốn bóp chết Tiêu Cửu Thành cùng Lục Ngưng Tuyết, một đôi cẩu nữ nữ này.

*Vô xảo bất thành thư: chỉ sự trùng hợp một cách kỳ lạ.

Tiêu Cửu Thành ôm lấy hai vai Lục Ngưng Tuyết vừa nói xong, ngẩng đầu lên liền thấy Thiên Nhã xuất hiện ở cửa, trong mắt nổi lên lòng đố kị, tâm run lên, nghĩ thầm, đã hiểu, lần này muốn mạng!

"Ngươi nghe giải thích......" Tiêu Cửu Thành lập tức buông Lục Ngưng Tuyết ra, bước nhanh đến bên Thiên Nhã.

Đây không phải lần đầu tiên Thiên Nhã nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tiêu Cửu Thành cùng Lục Ngưng Tuyết, căn bản không muốn nghe Tiêu Cửu Thành giải thích bất cứ điều gì, giờ phút này trong lòng nàng Tiêu Cửu Thành chính là một nữ nhân xấu xa, tam tâm nhị ý.

Tô Thanh Trầm nhìn một màn này, ấn tượng với tiêu Cửu thành cũng thật không tốt, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành rõ ràng đã qua lại với Độc Cô Thiên Nhã, vẫn còn tới trêu chọc Lục Ngưng Tuyết đơn thuần, thập phần không phúc hậu.

Thiên Nhã rời đi, Tiêu Cửu Thành đuổi theo, chỉ còn lại Tô Thanh Trầm cùng Lục Ngưng Tuyết.

Phòng chỉ còn lại Đại sư tỷ, Lục Ngưng Tuyết thật lâu không cùng Tô Thanh Trầm một chỗ, lập tức cảm thấy thập phần khẩn trương, đặc biệt là Đại sư tỷ sắc mặt cũng không phải thật tốt, làm Lục Ngưng Tuyết càng không dám hé răng.

"Ngươi cùng nàng trốn phòng, đều đang làm cái gì?" Tô Thanh Trầm không nóng không lạnh chất vấn nói.

"Không có... cái gì..." Lục Ngưng Tuyết có chút chột dạ trả lời.

"Không có gì, ngươi cùng nàng hai người có thể ngẩn ngơ, có thể ngốc đến vài canh giờ?" Tô Thanh Trầm tiếp tục chất vấn nói.

"Ta..." Lục Ngưng Tuyết đối với điều này, cũng thật sự khó có thể mở miệng trả lời.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết trả lời với biểu tình xẩu hổ, trong lòng đột nhiên sinh khí.

"Ngươi nếu yêu thích nữ sắc, chẳng lẽ không nên tránh hiềm nghi hay sao?" Ngữ khí Tô Thanh Trầm nghiêm khắc hơn rất nhiều so với trước đó.

Lục Ngưng Tuyết chưa từng gặp qua Tô Thanh Trầm nghiêm khắc như thế, liền bị dọa đến choáng váng, sắc mặt trắng bệch, vô cùng luống cuống nhìn Tô Thanh Trầm, nàng biết mình đã chọc Đại sư tỷ sinh khí, nhưng nàng không biết phải làm gì mới tốt.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết như muốn khóc thì mới ý thức được giọng điệu mình quá mức nghiêm khắc, trong lòng đối với cảm xúc quá kích này cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng hiểu thành đó là do nàng suy nghĩ cho Lục Ngưng Tuyết, dù sao Lục Ngưng Tuyết quá mức đơn thuần, mà Tiêu Cửu Thành chẳng những quyền cao chức trọng, tâm tư phức tạp, tuyệt đối không phải một người đơn thuần như Lục Ngưng Tuyết có thể ứng phó, nàng nghĩ mình lo lắng cho Lục Ngưng Tuyết, nếu thật cùng Tiêu Cửu Thành có quan hệ gì, sợ Lục Ngưng Tuyết sẽ chịu thiệt thòi.

"Ngươi đừng tham gia vào mối quan hệ loạn thất bát tao của các nàng, ta sợ ngươi thiệt thòi, còn ngốc ngốc không biết vì sao." Tô Thanh Trầm vì ngữ khí nghiêm khắc của mình vừa rồi mà giải thích.

"Quan hệ của các nàng không phải là loạn thất bát tao, ta cùng không có tham gia vào trong đó..." Lục Ngưng Tuyết nhược nhược vì Tiêu Cửu Thành cùng chính mình biện giải.

"Vậy Tiêu Cửu Thành suốt ngày tìm ngươi làm gì?" Tô Thanh Trầm lại lần nữa hỏi.

"Không có gì..." Lục Ngưng Tuyết nào dám cho Đại sư tỷ biết, Tiêu Cửu Thành tới tìm chính mình, là lãnh giáo khuê trung bí sự, quá mức khó xử.

Lục Ngưng Tuyết lại lần nữa phủ nhận, nên Tô Thanh Trầm cũng không tiếp tục nắm không buông, tuy rằng giờ phút này trong lòng nàng thập phần không thoải mái.

"Về sau, phải chú ý tránh hiềm nghi, hơn nữa cùng đừng cả ngày trốn ở trong phòng họa mấy cái lung tung kia nữa!" Tô Thanh Trầm luôn cảm thấy chính mình có nghĩa vụ làm cho Lục Ngưng Tuyết quay về chính đạo, chứ không phải cả này sa đọa như vậy.

Lục Ngưng Tuyết sắc mặt đỏ lên, Đại sư tỷ quả nhiên thấy được.

"Ân..." Lục Ngưng Tuyết cảm thấy thẹn cực ứng tiếng nói.

===========

Bên kia, Tiêu Cửu Thành đang cố gắng giải thích cùng lấy lòng Thiên Nhã.

"Thiên Nhã, ta vừa rồi là cố ý thân cận Lục Ngưng Tuyết, Lục Ngưng Tuyết yêu thích chính là Tô Thanh Trầm, Tô Thanh Trầm rõ ràng đối Lục Ngưng Tuyết cũng có ý lại không tự biết, cho nên ta chỉ muốn giúp các nàng một phen..." Tiêu Cửu Thành cũng không biết giải thích bao nhiêu lần, Thiên Nhã vẫn không phản ứng, chính nàng cũng biết, Thiên Nhã lần này dấm ăn đến lớn.

Theo Thiên Nhã, nàng mới mặc kệ Lục Ngưng Tuyết cùng Tô Thanh Trầm có quan hệ gì, các nàng cùng mình một chút cùng không liên quan, mặc kệ có thật hay không thì nàng cũng chỉ nhìn thấy Tiêu Cửu Thành cùng nữ nhân khác thân cận mà thôi. Dù gì thì nàng cũng vô pháp chịu đựng chuyện như vậy phát sinh, cho nên nàng quyết tâm hôm nay không để ý đến Tiêu Cửu Thành.

"Thiên Nhã, về sau mặc kệ là thật hay giả, ngoại trừ ngươi ta tuyệt đối không làm bất cứ hành vi thận mật nào với bất luận kẻ nào..." Tiêu Cửu Thành đã từng là người bị Thiên Nhã ghen tị hại, cho nên Thiên Nhã ghen tị, Tiêu Cửu Thành chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục hống, tuy rằng mặt ngoài thực buồn rầu, bất quá nội tâm lại có chút tiểu vui vẻ, nàng không nghĩ tới Thiên Nhã đã để ý mình như thế, đến nửa ngày thời gian cũng không nhịn được mà đến tìm mình, nghĩ đến, Tiêu Cửu Thành lại cảm thấy thực suиɠ sướиɠ, đương nhiên, nàng sẽ không đem nội tâm suиɠ sướиɠ biểu hiện ra ngoài.

Thiên Nhã tiếp tục không để ý tới Tiêu Cửu Thành, trực tiếp xuống núi về nhà, nàng đi rất nhanh, thực mau bỏ Tiêu Cửu Thành lại phía sau, Tiêu Cửu Thành chỉ có thể nửa đi nửa chạy đuổi theo, truy đến thập phần chật vật cùng vất vả. Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, lần sau mặc kệ chuyện của ai, tuy rằng nội tâm được Thiên Nhã để ý là cao hứng nhưng thân thể nàng chịu không nổi Thiên Nhã giày vò.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành đuổi theo mình, truy đến có chút chật vật, lòng nàng mềm xuống, vẫn có chút không đành lòng, nhưng nàng vẫn không thể kìm nén cơn ghen, cho nên Thiên Nhã chỉ thả chậm một chút chứ không hoàn toàn chậm lại bước chân.

Chờ về tới nhà Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành đã là một thân mồ hôi mỏng, muốn cùng Thiên Nhã tiến vào phòng, lại bị Thiên Nhã ngăn ở cửa.

"Thiên Nhã..." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng gọi tên Thiên Nhã.

"Hôm nay không cho phép bước vào phòng ta, trên người ngươi toàn là tao khí của nữ nhân khác." Thiên Nhã chua lòm nói xong liền đem Tiêu Cửu Thành nhốt ngoài cửa.

Tiêu Cửu Thành nhìn cửa đóng kín, trong lòng khẽ thở dài một cái.

"Nương nương, cần chỉnh lý cho ngài một gian phòng khác sao?" Văn Trúc thấy tiểu thư nhà mình đem Tiêu Cửu Thành nhốt ở ngoài cửa thì thập phần săn sóc chủ động hỏi.

"Không cần." Tiêu Cửu Thành dứt khoát cự tuyệt.