Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 69



Tiêu Cảnh Tịch là người từng trải, nghe xong cẩn thận suy nghĩ liền hiểu Văn Trúc ám chỉ điều gì, khó trách vui đến quên trời quên đất, còn muốn tự mình đến thỉnh.

"Vậy ngươi đi gọi nàng dậy đi." Tiêu Cảnh Tịch cũng sợ chờ cả một buổi sáng, cho nên thay đổi chủ ý để Văn Trúc đi gọi Tiêu Cửu Thành dậy.

"Nô tỳ liền đi thỉnh nương nương." Văn Trúc lĩnh mệnh đi gõ cửa.

Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành đang ở trong mộng đẹp, bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, có chút rời giường khí Thiên Nhã nhíu mày.

"Chuyện gì?" Thiên Nhã có chút không vui hỏi.

"Hộ Quốc công phu nhân bên ngoài chờ đã lâu." Văn Trúc thành thật trả lời.

Hộ Quốc công phu nhân, trong khoảng thời gian ngắn Thiên Nhã không thể nhớ tới đây là nhân vật nào.

Tiêu Cửu Thành vốn đang mệt rã rời vừa nghe xong lập tức thanh tỉnh lại.

"Tỷ tỷ tới." Tiêu Cửu Thành nới với Thiên Nhã.

Thiên Nhã phản ứng lại, Hộ Quốc công phu nhân không phải là Tiêu Cảnh Tịch sao? Xem ra trong kinh thành cuối cùng vẫn có người tới tìm Tiêu Cửu Thành.

"Chúng ta dậy rồi." Tiêu Cửu Thành nói với Văn Trúc, rồi nàng đứng dậy mặc quần áo, giờ phút này nàng không một mảnh vải che thân, còn lưu lại dấu vết hoan hảo đêm qua.

Thiên Nhã ôm lấy Tiêu Cửu Thành, cũng đem mặt dán trước ngực Tiêu Cửu Thành cọ cọ, tựa hồ không muốn cho Tiêu Cửu Thành rời đi.

"Ngoan, tỷ tỷ còn đang chờ ở bên ngoài!" Tiêu Cửu Thành vuốt tóc Thiên Nhã, dùng lời nhỏ nhẹ mà dỗ dành, giờ phút này Thiên Nhã dính người như một chút chó săn nhỏ, chính là trong lòng bất an! Cái đồ ngốc này, mặc kệ tình huống như thế nào, nàng đều sẽ đặt Thiên Nhã ở vị trí thứ nhất, những thứ khác đều không ảnh hưởng đến các nàng.
"Mặc kệ." Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành, người khác nàng mặc kệ, Tiêu Cửu Thành là của nàng, ai đều không được phép cùng nàng đoạt.

"Giống như tiểu hài tử a, ngươi có phải luyến tiếc ta hay không?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi.

"Ngươi là của ta." Thiên Nhã bá đạo nói, cũng không phủ nhận Tiêu Cửu Thành vấn đề.

"Ân, ta là của ngươi, ngươi cũng là của ta. Bất quá, nàng là tỷ tỷ của ta, từ ngàn dặm xa xôi đến đây, để nàng chờ lâu thì không tốt lắm. Lại nói, ngươi là tân muội tế của tỷ tỷ, có phải cũng nên gặp tỷ tỷ của ta không?"

Muội tế hai chữ thành công chạm đến điểm thẹn thùng của Thiên Nhã, muội tế cái gì, vì cái gì cảm giác này làm người xấu hổ đâu? Bất quá lần này nàng lại ngoan ngoãn buông Tiêu Cửu Thành ra, đối với việc chút nữa gặp Tiêu Cảnh Tịch, nội tâm nàng cự tuyệt, luôn cảm thấy thật ngượng ngùng.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã đã lâm vào biệt nữu, nhịn không được ý cười nơi khóe miệng.

Văn Trúc cùng Thuận tẩu bưng nước ở bên ngoài chờ, lại đợi một khắc thời gian, Tiêu Cửu Thành mới đem cửa mở ra.

Văn Trúc và Thuận tẩu hầu hạ các nàng rửa mặt xong liền trang điểm cho các nàng.

Chờ đến khi Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã đi ra thì Tiêu Cảnh Tịch đã uống xong 3 ly trà, đợi cũng nửa canh giờ.

"Tỷ tỷ." Tiêu Cửu Thành thấy Tiêu Cảnh Tịch, lập tức bước nhanh đến nghênh đón.

"Cửu Thành là vui đến quên cả trời đất, đều luyến tiếc trở về đi." Tiêu Cảnh Tịch nhìn Tiêu Cửu Thành, mỉm cười sủng nịch nói. Nàng cảm thấy muội muội mình mới hơn ba tháng không gặp, bây giờ nhìn rực rỡ hơn hẳn, tựa hồ trẻ đi rất nhiều, không còn nửa điểm tối tăm, mặt mày hàm xuân, càng là phong tình vạn chủng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra kiều mị cùng nhu tình đặc thù của nữ tử, hạnh phúc trong mắt tựa hồ muốn tràn ra ngoài. Không thể nghi ngờ, tất cả đều là bởi vì Độc Cô Thiên Nhã, Tiêu Cảnh Tịch nhìn về phía Thiên Nhã.
Thiên Nhã tựa hồ cũng càng thêm mỹ diễm tuổi trẻ, mỹ mạo hơn người kia càng thêm bắt mắt và chói lóa, so với bộ dáng ghen tị ác độc trước đây thì khác nhau như hai người. Tiêu Cảnh Tịch nghĩ thầm, quả nhiên là tâm sinh tướng, tâm lý không giống nhau, dung mạo cũng sẽ theo đó mà thay đổi. Trước đây Tiêu Cảnh Tịch không có hảo cảm với Độc Cô Thiên Nhã, nhưng hiện giờ nữ nhân này có thể cho cấp Tiêu Cửu Thành hạnh phúc, chính mình cũng nguyện ý yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cảnh Tịch cùng Tiêu Cửu Thành cùng một chỗ nắm tay, làm nàng cảm thấy như vật mình âu yếm bị người khác xâm phạm, trong lòng không hề dễ chịu, nhưng nàng phải chịu đựng, liều mạng tự nhủ người ta là thân tỷ muội, nắm tay cũng không có gì to tát.

"Thiên Nhã, đã lâu không gặp." Tiêu Cảnh Tịch chủ động chào hỏi Thiên Nhã, ôn nhu vô cùng, dung nhan còn có vài phần tương tự Tiêu Cửu Thành, để Thiên Nhã vốn cảm thấy chán ghét giờ phút này không chán ghét nổi.
"Ân, đã lâu không gặp." Thiên Nhã căng thẳng đáp lại.

"Nếu như không chê, về sau Thiên Nhã theo Tiêu Cửu Thành gọi một tiếng tỷ tỷ đi, ta sẽ thật cao hứng nhiều thêm một muội muội," Tiêu Cảnh Tịch nắm tay Thiên Nhã nói.

Thiên Nhã nghe vậy, lại cảm thấy thẹn thùng, cái gọi là muội muội, kỳ thật ám chỉ chính là muội tế.

"Tỷ tỷ..." Thiên Nhã biệt nữu gọi một tiếng tỷ tỷ, nội tâm cảm thấy thẹn cảm muốn đạt tới đỉnh điểm.

"Tỷ tỷ như thế nào tới?" Tiêu Cửu Thành biết rõ còncố hỏi nói, kỳ thật là vì Thiên Nhã biệt nữu giải vây.

"Nếu tỷ không tới, có phải muội không tính toán trở về hay không?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi, Cửu Thành ra cùng quá lâu, không sớm quay về thì sớm muộn cũng xảy ra sai lầm.

"Thật ra muội cũng không nghĩ trở về, nhưng tỷ tỷ đã đến thì nguyện vọng này của muội cũng tan biến rồi." Tiêu Cửu Thành vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Muội không nghĩ trở về, Tuấn nhi làm sao bây giờ?" Tiêu Cảnh Tịch nhíu mày hỏi.

"Không phải còn có tỷ tỷ cùng tỷ phu sao?" Tiêu Cửu Thành không thèm để ý nói.

"Kia chính là nhi tử thân sinh của muội, cũng không phải nhi tử của tỷ, muội mặc kệ còn muốn tỷ quản sao?" Tiêu Cảnh Tịch không nghĩ tới Cửu Thành thế nhưng nghĩ tới bỏ xuống thân sinh nhi tử.

"Các ngươi trò chuyện đi, ta để Văn Trúc chuẩn bị đồ ăn sáng." Thiên Nhã cảm thấy mình không thích hợp tham gia vào đề tài của tỷ muội các nàng, liền tìm cái cớ rời đi, lưu lại Tiêu Cửu Thành cùng Tiêu Cảnh Tịch.

"Là Thiên Nhã không muốn hồi cung sao?" Sau khi Thiên Nhã rời đi, Tiêu Cảnh Tịch hỏi Cửu Thành, Cửu Thành không giống người không trách nhiệm như vậy, cho nên Tiêu Cảnh Tịch cũng không khó đoán là bởi vì Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành không phủ nhận, nàng chậm chạp không chịu hồi cung, xác thật là bởi vì Thiên Nhã.

Tiêu Cảnh Tịch nhìn Tiêu Cửu Thành cam chịu, hơi hơi nhíu mày. Hoàng thành mai táng cả nhà Độc Cô gia, Thiên Nhã không muốn trở lại nơi thương tâm cũng là bình thường, Cửu Thành rõ ràng đem Thiên Nhã đặt trên thân sinh nhi tử, như vậy liền có điểm khó làm.

"Muội định làm như thế nào?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi, nàng hy vọng Cửu Thành thông tuệ có thể nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.

"Muội tính toán xây một tòa hành cung tránh nóng ở phụ cận kinh đô, cũng sẽ tận lực thuyết phục Thiên Nhã cùng muội vào hành cung trụ." Tiêu Cửu Thành trả lời.

"Nếu Thiên Nhã không chịu thì sao?" Tiêu Cảnh Tịch lại hỏi.

"Dời đô." Tiêu Cửu Thành dứt khoát trả lời.

"Thời cổ, quân vương vì thu được nụ cười của nữ nhân, phong hỏa hí yên đài, hiện giờ muội vì hồng nhan mà dời đô, một chút cũng không thua kém, muội quyết tâm đem Thiên Nhã đặt ở vị trí thứ nhất." Tiêu Cảnh Tịch thở dài nói.
"Ân, nàng là vị trí thứ nhất." Tiêu Cửu Thành gật đầu, nàng có thể hạnh phúc hôm nay đều không dễ, bản thân sao lại không quý trọng, mỗi khi nàng nghĩ đến Thiên Nhã có thể chết đi sống lại, còn mất trí nhớ, đều cảm thấy đây là trời cao thương hại mình, cứ như một giấc mộng.

"Muội lòng dạ sắt đá, tỷ cũng không muốn nói nhiều, muội xưa nay làm việc luôn luôn có chừng mực." Tiêu Cảnh Tịch rõ ràng một khi Cửu Thành đã quyết định thì rất khó bị ảnh hưởng từ người khác.

"Hại tỷ tỷ đại thật xa chạy tới, đều là Cửu Thành không tốt." Tiêu Cửu Thành xin lỗi nói.

"Vốn dĩ tỷ thật sự không tán đồng những biện pháp tùy hứng đó, nhưng nhìn dáng vẻ hạnh phúc bây giờ của muội thì tỷ không đành lòng phá hư, bởi vì tỷ tỷ chưa bao giờ gặp qua muội vui vẻ như thế." Tiêu Cảnh Tịch cảm thán nói.
Thiên Nhã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, đang chuẩn bị tới gọi Tiêu Cửu Thành cùng Tiêu Cảnh Tịch qua dùng bữa, thì nghe Tiêu Cửu Thành đem chính mình đặt ở vị trí thứ nhất, những lời này làm nàng cảm thất tất cả đều không quan trọng, chỉ có Tiêu Cửu Thành mới là trọng yếu nhất.