Phía Nam Biên Giới

Chương 5



“Dạo này mày thân với giáo viên phết nhỉ, quay đầu rồi à?” Norton chạy ra từ sân bóng, đập vào lưng Naib khiến cậu suýt phun chỗ nước trong miệng ra ngoài.

“Eli Clark á?” Naib vặn chai nước lại, phòng việc cậu ta lại có phát ngôn kinh khủng nào nữa. “Anh ta bám lấy tao thì có, phiền chết đi được.”

“Hay mày đẩy cục phiền phức đấy cho Ganji đi, hắn ta có hứng thú phết. Hỏi tao mấy lần rồi.”

Ganji Gupta là tay chơi bời nổi tiếng khắp Thủ đô, chẳng vắng mặt ở bữa tiệc đêm nào. Không bao giờ đi một mình nữa. Naib thấy hơi khó chịu, cậu đổi tư thế, định nói lại.

“Đùa thế thôi, tao biết mày ghét hắn mà. Nhưng em gái tao thích thầy Clark thật, mày sắp xếp một buổi hẹn cho con bé nhé.”

“Tình thầy trò à?” Naib nhếch miệng.

“Thầy trò gì chứ, Eli Clark mới ra trường mấy năm, làm giáo viên dự bị một thời gian thôi.” Norton vỗ vai Naib. “Nhờ mày nhá, người anh em.”

Norton Campbell là một tên chơi bời, đểu cáng nhưng em gái của hắn thì trái ngược hoàn toàn. Maria Campbell kém bọn họ một tuổi, luôn là học sinh tiêu biểu, xinh xắn, thuỳ mị nết na. Không ngờ con bé lại thích Eli Clark. Naib nghe thấy mình ừ một cách khô khốc.

“Đi ăn á? Em đùa à, thầy không làm thế với học sinh đâu.”

Eli đáp nghe vẻ chính trực lắm. Naib cúi đầu nhìn bàn thức ăn trước mặt, rồi nhướn mày nhìn anh. Eli suýt sặc. Anh nuốt khan, hơi cắn đũa. Đây là tật xấu mỗi khi Eli bối rối.

“Thầy bổ túc kiến thức cho em mà, bữa ăn tính là giờ nghỉ ngơi thôi. Mà dạo này điểm của Naib lại tụt rồi đấy, buồn ghê.”

“Đã bảo tôi không muốn học rồi. Anh đi mà bổ túc cho Maria Campbell.”

“Ồ.” Eli trả lời chưng hửng rồi ăn tiếp.

“Anh không…” từ chối à? Những lời ấy vừa định tuôn ra thì Naib tỉnh lại, ngậm chặt miệng. Cậu thấy mình điên rồi, lẽ ra nên thấy mừng vì tống được phiền phức đi xa chứ, cái giọng điệu tị nạnh dỗi hờn này là sao?

Phía đối diện, Eli nghiêng đầu chờ cậu hoàn thành cả câu. Naib quá chột dạ để tiếp tục, tạm biệt qua loa rồi phóng xe đi mất.

Gió tạt qua sườn mặt, cậu thấy mình cần điều này để làm nguội đầu mình. Tất cả là tại Norton, tự dưng lại muốn mai mối em gái mình với Eli Clark làm gì cơ chứ. Giáo viên mới ra trường, nghèo chết đi được, lại còn vụng về, chẳng được gì ngoài khuôn mặt hơi đẹp trai một chút. Hoặc đôi lúc cậu nghe thấy bọn con gái trong lớp nói anh ta dịu dàng.

***

Naib đưa tay che miệng, cố ngăn tiếng ngáp dài. Hôm nay cậu phải đưa Eli đi nhà thờ nên không trốn học được, nhưng đã hết tiết rồi mà hai người vẫn chưa thể xuất phát. Chỉ nghỉ mấy tháng hè thôi, đâu phải chia tay mãi mãi mà bọn con gái đua nhau tặng quà cho Eli, còn có người của lớp khác nữa. Chờ lâu khiến Naib bực bội, tại sao Eli không từ chối hết như cậu hồi trước đi, đâu phải việc bất khả thi chứ.

Eli vẫn đang xua tay bối rối, anh nói gì đó khiến mấy người ở gần đỏ mặt hết cả. Naib đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy ra sau phát ra tiếng kêu chói tai.

“Để sau đi, hôm nay thầy Clark bận rồi.”

“A, đã muộn như vậy rồi ư.” Eli nhìn đồng hồ. “Thầy chỉ lấy thư thôi nhé, còn lại thầy thật sự không thể nhận được mà, cảm ơn mấy đứa nhiều. Chúc các em nghỉ hè vui vẻ, nhớ phải chú ý an toàn đấy.”

Lúc Eli ra khỏi lớp, Naib đã biến mất không dấu tích. Anh nhanh chóng tạm biệt và dặn mọi người về nhà an toàn, đoạn chạy đến nhà xe. Chiếc xe số màu đỏ của Naib vô cùng nổi bật – ngay cả ở Thủ đô, chỉ có những nhà khá giả thật sự mới mua được xe máy, nhưng hôm nay Eli nhìn quanh mấy lần vẫn chưa thấy nó đâu cả. Anh dừng lại thở dốc.

“Tôi có bỏ đi đâu, anh chạy gấp thế làm gì?” Cái giọng cau có của Naib phát ra từ phía sau, Eli nhận chai nước cậu đưa.

“Có lần em hứa đưa thầy đến rạp chiếu phim rồi biến mất đấy thôi.”

Naib mím môi, hình như có chuyện đấy thật. Hồi đầu cậu chuyên hứa suông để đối phó rồi chạy đi chơi bóng với Norton. Cậu không phản bác được, đành giục Eli lên xe để kết thúc chủ đề này.

“Hôm nay đến nhà thờ làm gì? Anh có theo đạo đâu?”

“Thầy nhận lời dạy ở cô nhi viện của nhà thờ mùa hè này, hôm nay đến làm quen trước.”

“Ờ.” Naib lơ đãng nhìn vào gương chiếu hậu. “Eli Clark.”

“Ừ?”

“Hết giờ học rồi, đừng xưng thầy nữa. Anh chỉ hơn tôi năm tuổi thôi, thể hiện gì chứ.”

“Nhưng thầy vẫn là thầy em mà.”

“Anh không đổi là tôi phóng xe đấy.”

“Thôi đừng– á!” Tốc độ tăng đột ngột làm Eli giật mình, anh bấu chặt vào eo Naib. Đã ra khỏi nội thành nên trên đường không nhiều xe, nhưng cảnh vật hai bên lướt qua quá nhanh làm anh chóng mặt. “Được rồi, được rồi.”

Nhờ sự cố phóng xe của Naib nên hai người đến nơi nhanh hơn dự kiến. Sau khi xác nhận mình đã đứng vững vàng trên nền đất, Eli liền nói một mạch về tác hại của việc chạy quá tốc độ, mặc kệ lời của anh có vào tai đối phương hay không.

Naib lấy hai ngón trỏ bịt kín tai quay sang hướng khác, nhưng rồi nụ cười trên khoé môi tắt ngấm khi nhìn thấy kiến trúc quen thuộc. Cậu nhìn quanh một vòng để xác nhận bản thân không nhầm lẫn. Muốn nhầm cũng khó, thậm chí cậu từng bị ám ảnh một thời gian với hình ảnh trong kí ức, cánh cửa nhà thờ khép lại như con quái vật nuốt chửng mẹ cậu và cả cảm xúc của cha. Naib hít vào một hơi, cố nén sự xúc động muốn bỏ về.

“Em không sao chứ?” Eli tiến lên bắt lấy tay áo của cậu, gương mặt anh tỏ rõ sự lo lắng. “Sắc mặt của em kém quá.”

“Không sao, tôi muốn ở một mình.”

“Được thôi.” Vị nữ tu đã đứng chờ ở cửa để đón Eli, anh vẫn ngoái lại nhìn Naib. “Chờ một chút nhé, anh sẽ xong sớm nhất có thể.”

Naib cai thuốc mấy tháng rồi nhưng trong xe vẫn còn, cậu dễ dàng lục ra một điếu, ngậm trong miệng. Ở đây không được hút, cậu cũng không định châm lửa. Phía sau nhà thờ, cách nơi cậu đứng vài trăm mét là nghĩa trang nơi mẹ cậu nằm lại. Naib chưa từng trở lại suốt mười ba năm qua. Một chuyện hiếm hoi cậu không cố đối nghịch với ý muốn của cha mình, dù đây là thứ duy nhất ông chắc chắn sẽ phản ứng lại. Naib lấy điếu thuốc xuống. Cậu nhận ra tay mình đang run rẩy.

“Naib?”

Tiếng của Eli khiến cậu tỉnh lại. Đầu óc vẫn trắng xóa, Naib ngoảnh sang nhìn anh. Thanh âm của anh dè dặt như sợ cái gì vỡ, và cậu thấy sự lo lắng trong mắt anh. Cậu muốn bật cười, chuyện gì có thể xảy đến với Naib Subedar mà anh phải phản ứng như vậy chứ, nhưng khóe môi cậu không giương lên nổi.

“Nếu em cần thì anh sẵn sàng lắng nghe.”

Kể ra thì khác nào thừa nhận rằng Naib Subedar là một tên yếu đuối, bất hiếu, không thể gượng dậy nổi sau mấy trận đòn. Hơn nữa, việc cậu đưa Eli đến đây vốn là tự nguyện, nhưng chắc hẳn tên ngốc này sẽ nghĩ đó là lỗi của mình. Cần gì phải như vậy chứ? Chuyện diễn ra từ rất lâu rồi, cậu cũng không quá đau buồn nữa. Chỉ là hơi khó chịu. Chẳng ai có thể dễ dàng vượt qua ám ảnh quá khứ cả, hay ít nhất đấy là cái cớ Naib dùng để che đậy sự hèn nhát của mình.

Eli vẫn nhìn cậu chăm chú. Đôi lúc cậu thấy anh kiên trì đến mức bướng bỉnh. Naib đành thở dài, chỉ tay sang phần ghế còn trống để anh ngồi xuống. Hoàng hôn đã đến trong lúc cậu không để ý, những ráng mây nhuốm màu cam nhạt nằm lặng lẽ trên nền trời tím xanh. Đột nhiên Naib thấy hơi lạnh, cậu mượn hơi ấm từ bàn tay Eli, phơi bày bản thân một cách ngắc ngứ.

Ông ngoại cậu từng phục vụ dưới trướng tướng quân Gerald trong cuộc Kháng chiến trước đây. Cuộc chiến kết thúc, nhờ tiền trợ cấp của quân đội, ông cùng con gái chuyển đến Thủ đô sinh sống, bên cạnh nhà một gia đình trí thức khá giả. Tình cảm đơm hoa kết trái giữa cô gái xinh đẹp, dịu dàng và chàng trai khôi ngô, giỏi giang nhà hàng xóm. Mọi người đều châm biếm cô gái trèo cao, nhưng chàng trai không để cho cô chịu thiệt thòi một chút nào, họ nắm tay nhau đi đến tận lễ đường. Naib Subedar là thành quả của cuộc hôn nhân ấy. Cậu từng nghĩ họ là gia đình hạnh phúc nhất thế gian, cho đến khi mẹ cậu bị bắt làm con tin nhằm đe dọa ông ngoại, bọn chúng cho rằng ông giữ bí mật chiến tranh. Hai người ấy chẳng một ai qua khỏi. Cha cậu gần như phát điên. Ông mất đi người duy nhất ông yêu trên đời, lúc cây gậy chống của ông đập liên tiếp vào người mình, Naib đã hiểu ra điều ấy. Mười ba năm trước, tất cả người thân biến mất khỏi cuộc đời của cậu.

Hai người im lặng một lúc, Eli là người mở lời trước. “Lần anh gặp em ở đài tưởng niệm là ngày mất của mẹ em đúng không?”

“Năm nay đi thăm bà ấy với anh nhé, mang một bó hoa thật đẹp.”

Hình ảnh bãi cỏ trước mắt nhòe đi, Naib ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Tay Eli siết chặt vô cùng.

“Em không có lỗi gì cả. Bà ấy chắc hẳn muốn gặp lại em lắm.”