Phong Nguyệt Bất Lương Quan

Chương 18: Cáo mượn oai hùm



Nói gì được nàng đây? Mắng nàng cũng không đứng đắn, thời khắc mấu chốt thế nhưng còn biết giúp hắn chắn mũi tên. Muốn khen nàng anh dũng không sợ đi, lúc này đang có ý chơi xấu với hắn.

"Hai cây trâm phải không?" Hắn từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ta đền cho ngươi."

"Cây trâm nói thì dễ nghe, ngài còn phải bồi thường trái tim nhỏ bé nhảy bùm bùm của nô gia nữa!" Phong Nguyệt mếu máo, chớp đôi mắt, duỗi tay chọc ngực mình: "Hù chết nô gia rồi ~"

Không biết có phải gió đêm quá lạnh hay không, Ân Qua Chỉ run lập cập, cả người đều nổi lên da gà.

Trên nóc nhà, tiểu yêu tinh cũng không cảm thấy cảm thấy thẹn chút nào, vẻ mặt lã chã chực khóc, rất có vẻ "Ngươi không đền ta liền khóc cho ngươi xem, khóc ra nước mũi!".

Ân Qua Chỉ thả lỏng cơ mặt, đi qua, hơi khom lưng, bế nàng lên, che ở trong ngực, theo đường cũ chạy về phía Mộng Hồi Lâu.

Ân Qua Chỉ cũng không phải người tốt, trên người mùi máu tươi cũng nồng nặc, nhưng lúc dùng hai tay ôm người kia, cái ôm lại đặc biệt kiên định, kiên định đến mức thiếu chút nữa Phong Nguyệt ngủ thiếp đi.

Ân Qua Chỉ nhét người vào trong chăn, xoay người đem thi thể trong phòng ném xuống lầu, đóng cửa sổ lại rồi khóa cửa, sau đó thay quần áo lên giường.

"Ngươi nghĩ muốn cái gì thì ngày mai đi mua, coi như là ta bồi thường." Nhìn bóng dáng Phong Nguyệt, Ân Qua Chỉ xụ mặt nói một câu.

Phong Nguyệt mơ hồ đáp, tiếp theo đó không còn nghe thấy tiếng nào nữa.

Vốn tưởng người này muốn đi ngủ luôn, ai ngờ sau lưng lại nóng lên, toàn bộ phần lưng đều bị dán chặt không một kẽ hở. Ân Qua Chỉ cao tám thước, cứ như vậy cuốn nàng, thực dễ khiến Phong Nguyệt nghĩ tới món thịt cuốn cuối phố Chiêu Diêu—— hắn là lớp da bên ngoài, nàng là miếng thịt bên trong, bao chặt lấy nhau.

Dưới thân như bị thứ gì đè lên, Phong Nguyệt làm bộ không phát hiện, người sau lưng cũng thật sự không nhúc nhích, nói xong câu đó liền nhắm mắt ngủ.

Hắn thở dài, hô hấp nóng rực bên tai nàng, nàng đột nhiên cảm thấy nơi này không phải nhà thổ, mà là một tòa chính thất an tĩnh, đôi thần tiên quyến lữ hai người ôm nhau ngủ, yên ấm tốt đẹp.

Nhưng mà nhà thổ chính là nhà thổ, đã vốn phải bị người đánh vỡ sự yên lặng. Sáng sớm, Phong Nguyệt bị âm thanh phía dưới đánh thức, một giọng nói đàn ông hiếm có.

"Chốn thanh lâu không phải cứ đem bạc là chuộc được người sao, dựa vào cái gì ta muốn chuộc người thì không được? Ức hiếp người sao?"

"Vị công tử này." Kim mama nhỏ giọng cười làm lành: "Phong Nguyệt có khách rồi."

"Trời đã sáng rồi, có khách thì cũng đã hầu hạ xong!" Tôn Lực dùng hết sức đập bàn: "Các người dám giở trò gì, ta đập cái tòa lầu này của các người!"

Kim mama nhíu mày, hơi có chút khó chịu, thời buổi này kẻ nào dám ồn ào nói hủy tòa lâu này của bà, càng là kẻ không bản lĩnh thì càng gào to, kẻ này vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt gì rồi, có tiền bà cũng không cho gã chuộc Phong Nguyệt!

Lầu 3 bên kia, mấy cô nương dậy sớm cười tủm tỉm xem náo nhiệt, nhìn Tôn Lực phía dưới, Đoạn Huyền tấm tắc nói: "Hai ngày nay việc làm ăn của Phong Nguyệt tốt quá nhỉ, còn có người sẵn sàng chuộc thân cho nàng ta, đúng là may mắn."

"Xem cô nói gì kìa" Vi Vân lắc đầu: "Kẻ phía dưới nhìn dáng vẻ đã không bằng thân phân của khách nhân 2 ngày nay Phong Nguyệt tiếp rồi, có tình chuộc thì có gì là may mắn?"

"Lời này sao có thể nói như vậy, chúng ta làm nghề này, có người nguyện ý chuộc thân cho là tốt rồi, còn kén cá chọn canh gì nữa?" Đoạn Huyền hừ nói: "Có muốn từ chối kẻ kia chuộc thân, vậy còn muốn nịnh nọt ai? Về sau ai muốn tới chuộc cô ta nữa?"

Nghĩ đi nghĩ lại nghe cũng có lý, nữ tử thanh lâu cũng muốn thanh danh, càng là thanh lâu cao nhã càng chú ý khí tiết, thật nếu bị truyền ra cái tiếng "thấy cao đạp thấp" thì cũng bị coi như cả đời hủy hoại.

Tiếng la hét ầm ĩ không dứt bên tai, Ân Qua Chỉ mở mắt, khuôn mặt đen đến khó coi.

Phong Nguyệt nhìn, lập tức lăn xuống giường, nhanh như chớp lăn đến vách ngăn cách phía sau trốn tránh, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là nô gia cãi ngài đâu, ở phía dưới làm loạn."

Bị người đánh thức, Ân Qua Chỉ luôn cáu kỉnh, đứng dậy, mắt cũng chưa mở, trực tiếp cầm chiếc bàn tròn chạm trổ sơn mài ở phòng ngoài, mở cửa ném xuống!

"Loảng xoảng!" Bàn đập vào giữa đại sảnh, sợ tới mức nháy mắt Tôn Lực im bặt.

Yên tĩnh, Ân Đại hoàng tử thả lòng mày, tiếp tục trở về ngủ.

Phong Nguyệt mặc quần áo, xách Linh Thù đi vào búi tóc chải đầu cho mình, chờ đến khi ở dưới lại vang lên âm thanh lần nữa, lúc này mới rón ra rón rén ra cửa, nhanh như chớp chạy xuống lầu xem tình huống.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Bên cạnh chiếc bàn gỗ đổ nát vụn, Kim mama bình tĩnh mỉm cười, chỉ Tôn Lực mặt đang tái nhợt: "Vị công tử này muốn chuộc thân cho ngươi."

"A, chuộc thân sao?" Nhìn tên Tôn Lực kia, Phong Nguyệt nhéo khăn cười: "Nhận được hậu ái của công tử, Mộng Hồi Lâu chúng ta đây, khách nhân muốn chuộc thân cho các cô nương, nhưng nếu cô nương không muốn, ngài cũng không mang người đi được."

"Ngươi không muốn?" Tôn Lực híp mắt nhìn nàng, trên mặt lại mang theo địch ý, giống như lưu manh phố phường, có chút uy hiếp.

Cái khí thế này, đương nhiên chẳng có thể làm Phong Nguyệt sợ, tiểu yêu tinh nháy mắt nói: "Không muốn đâu."

"Ngươi!" Tôn Lực tức giận đập bàn: "Ta chịu muốn ngươi cũng đã tốt lắm lắm rồi, ngươi còn muốn như nào nữa? Khinh thường ta?"

"Vị công tử này." Phong Nguyệt cười nói: "Người muốn người khác kính trọng mình, đầu tiên tự mình phải kính trọng bản thân mình đã. Ngài há mồm ngậm miệng đều cảm thấy Mộng Hồi Lâu chúng ta khinh thường ngài, không cho ngài chuộc thân, thật sự là do ngài quá mức tự ti."

"Ta tự ti?" Tôn Lực hừ cười, lau mặt vuông vức của mình, đôi mắt híp lộ ra vẻ khinh thường: "Ta làm công cho người, tiền làm ra từng đồng đều sạch sẽ, so với các ngươi giang chân kiếm tiền không biết còn tốt hơn gấp mấy, ngươi còn mặt mũi nói ta tự ti?"

Lời nói quá mức khó nghe, Kim mama trầm mặt: "Vị công tử này, tự trọng."

"Ngài cảm thấy cô nương chúng ta ở nơi này không sạch sẽ, vậy ngài mang bạc mỏi mắt ngóng tới đây chuộc thân cho nô gia làm gì?" Phong Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, từng bước đi tới hướng đó, cả người chẳng thiếu phần kiều diễm, lại không hiểu sao khiến người ta cảm giác ngột ngạt.

"Trong miệng mắng chúng ta đê tiện, tự mình thì tiện đến mức vội lấy tiền muốn chúng ta đê tiện, công tử, rốt cuộc là các ngươi tiện, hay các cô nương tiện vậy? Một nam nhân, nhìn cũng đến tuổi tam thập nhi lập, lời trong miệng còn không sạch sẽ như vậy, quý phủ có phải từ nhỏ không quá coi trọng dạy dỗ lễ nghi hay không?"

Nói một câu lại tới gần hắn thêm một bước, Phong Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng nàng mặc tay áo lụa hồng sa, lại phảng phất như cầm đao cưỡi ngựa, ép Tôn Lực không ngừng nghiêng người, thiếu chút nữa ngã lăn ra mặt đất.

"Ta......"

"Ngươi cái gì?" Phong Nguyệt híp mắt: "Muốn chuộc thân cho ta? Được, giá chuộc đều là các cô nương và Kim mama thương lượng, ta định giá cho mình 1 vạn lượng hoàng kim, ngài nói được không?"

"Được!" Kim mama không hề nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.

Tôn Lực mặt mũi đỏ bừng, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, đến khi phản ứng lại thì đã bị một kỹ nữ dọa thành như vậy, vừa cuống vừa thẹn, đứng dậy liền đẩy Phong Nguyệt ra: "Nghĩ ta dễ bắt nạt như vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, người này là Đại tiểu thư phủ tướng quân muốn nô tài tới chuộc, các ngươi nhục mạ ta chính là nhục mạ phủ tướng quân! Cái gì Mộng Hồi Lâu chứ, ta nhổ! Ngày mai cho các ngươi không mở được cửa làm ăn!"

Kim mama sửng sốt, mấy cô nương cũng đều bị hoảng sợ. Trên lầu, đám Đoạn Huyền đều chạy xuống dưới, sốt ruột nói: "Phủ Tướng quân là nơi chúng ta có thể đắc tội được sao? Mama à, người cũng vậy à, cũng đi theo Phong Nguyệt làm bậy làm cái gì vậy?"

Vi Vân nhìn Phong Nguyệt liền nói: "Chúng ta không thể chỉ vì cô mà hủy toàn bộ Mộng Hồi Lâu được! Cô mau đi xin lỗi vị công tử này đi, biết ăn nói một chút, bảo hắn chuộc thân."

"Đúng vậy, chuyện của cô, dựa vào đâu liên lụy đến chúng ta?"

Phong Nguyệt sau khi nhìn qua một lượt, thở dài, này, mấy cô nương trong lâu này đúng thật chỉ muốn nàng đi ngay.

"Không đi." Nếu là nơi khác, khả năng nàng còn chút do dự, còn đã là phủ Tướng quân, tên Tôn Lực kia, nàng quyết định sẽ không đáp ứng.

Hai chữ kia vừa ném ra, một đám cô nương lập tức nổ tung, "Sao cô ích kỷ như vậy? Chỉ bảo cô đi thôi mà, có phải muốn mạng cô đâu, sao phải liên lụy lụy tới chúng ta?"

"Đúng vậy, Kim mama đối đãi với cô cũng không tệ, ăn ngon uống say cung phụng cô, cô lại không biết tốt xấu như vậy?"

Mặc cho các nàng nói, Phong Nguyệt đứng giữa đại sảnh, lạnh lùng nhìn Tôn Lực, vẫn không nhúc nhích.

Tôn Lực cười nhạo, đắc ý nhìn nàng bị mọi người vây quanh, vắt chân nhìn Kim mama nói "Sao? Giờ đã muốn chuộc thân chưa?"

"KHÔNG CHO!"

Hai chữ lạnh băng từ trên cầu thang trên lầu ném xuống, khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Các cô nương lần lượt nghiêng đầu, liền thấy Ân Qua Chỉ khoác áo ngoài, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ, mặt mày tràn đầy phẫn nộ nhìn bên này.

Phong Nguyệt cả người đang khí thế cứng ngắc, nháy mắt liền mềm, khuôn mặt vô tội nhìn hắn lè lưỡi, nếu sau lưng nàng có một cái đuôi, khẳng định giờ đang ve vẩy vài cái.

Đại ma vương rốt cuộc bị đánh thức rồi!

Ân Qua Chỉ khó chịu nhìn về phía Tôn Lực, chậm rãi đi xuống, mọi người sôi nổi tránh ra tạo thành một đường.

Tôn Lực đương nhiên biết hắn, cười hai tiếng đang muốn lôi kéo làm quen, không nghĩ cổ bỗng bị siết chặt!

Ân Qua Chỉ trực tiếp xách cổ gã lại gần nhìn, hồ nghi hỏi: "Ngươi nói mình là ai phái tới?"

Tôn Lực bị véo đến trắng mặt, giãy giụa vài cái, khó khăn mới thốt lên: "Điện hạ bớt giận...... Nô tài, nô tài là người bên cạnh Dịch Đại tiểu thư, ngài không nhớ rõ sao?"

Dịch đại tiểu thư? Ân Qua Chỉ phản ứng chậm chạp, ném gã ra, mặt không cảm xúc nói: "Cáo mượn oai hùm."

Bị 4 chữ này ném lên mặt, Tôn Lực mặt lúc đỏ lúc trắng, vẫn bò lại gần tới quỳ xuống, căng da đầu nói: "Đúng là đại tiểu thư phân phó, nói là vị cô nương này có ân với nàng, cho nên muốn nô tài chuộc thân cho nàng để sau sống những ngày lành tháng tốt."

"Ta nhổ!" Có Ân Qua Chỉ, Phong Nguyệt nháy mắt liền thêm tự tin, chân chó chạy sau người người ta trốn tránh, vươn đầu hung dữ mắng: "Ngươi cho ta sống những ngày ngày lành tháng tốt? Ở Phủ tướng quân muốn cường bạo ta còn chưa toại, sợ là muốn mua ta về làm ta sống không bằng chết!"

Ân Qua Chỉ thân mình cứng đờ, nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại nhìn Phong Nguyệt liếc mắt một cái: "Ngươi nói cái gì?"

Phong Nguyệt chớp mắt, đột nhiên nhớ tới bản thân mình hôm qua về không nói thật với vị này, lập tức chột dạ cười gượng hai tiếng: "Không có gì."