Quân Kỹ

Chương 11



10

Thân ta đang trôi nổi trong bóng tối, rồi ta làm rất nhiều giấc mộng mang màu sắc sặc sỡ. Đâu đó có chất lỏng lạnh lẽo nhỏ giọt xuống cần cổ mình, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp đang nỉ non khóc rên của Thẩm Lăng phong:

"Diệu Diệu, ta sai rồi... Diệu Diệu..."

"Diệu Diệu của ta..."

Ta chậm rãi mở mắt ra, hình ảnh vừa đập vào là ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Lăng Phong. Thấy ta tỉnh dậy, hắn nở một nụ cười miễn cưỡng, rồi hắn bưng mâm xứ tinh xảo muốn đút cho ta một miếng bánh ngọt.

"Diệu Diệu, ngự y nói em té xỉu bởi vì tâm tư bị tích tụ, tới đây, em ăn chút đồ ngọt đi, đừng ưu buồn nữa."

Ta nâng tay hất văng chén, bánh ngọt bị ném thẳng vào mặt hắn.

"Cút đi!"

"Diệu Diệu..." Thẩm Lăng Phong bó tay rồi, hắn chỉ có thể ôm ta vào lồ ng n.g.ự.c mình, nghẹn ngào nói: "Diệu Diệu, em muốn ta đi chet sao? Ta cầu xin em được không, ăn một chút thôi có được không?"

Thấy hắn phản ứng như thế này, ta chỉ cười. Lần trả thù cuối cùng của ta tới rồi.

"Thân thể này đã là đèn cạn dầu, ăn cái gì cũng vô dụng thôi." Đúng rồi, Cát Tường lựa chọn đụng đầu chet vì em biết y thuật. Vào ngày mà em bắt mạch cho ta, em đã phát hiện ra m.ạ.n.g ta không thể kéo dài nữa.

Em hiểu rõ vì sao ta lại lựa chọn cách thức báo thù cực đoan như vậy.

Bởi vì ta không còn nhiều thời gian, mà cách này là cách nhanh nhất để ta đạt được mục đích của mình.

"Thẩm Lăng Phong, cuối cùng ta cũng có thể chet rồi, suốt cuộc đời này ta phải dây dưa với ngươi, chỉ mong cầu kiếp sau sẽ không còn thấy ngươi nữa."

Ta chet, cũng là một phần trong kế hoạch trả thù. Hôm chân tướng được phát hiện ấy, chính ta đã trả thù Thẩm Lăng Phong, ta muốn hắn biết sự thật nhưng không còn đường để xám hối, không còn cách để đền bù.

Đây mới là sự trả thù lớn nhất của Thẩm Lăng Phong. Ta muốn hắn trông nom giang sơn này, đạp lên oan hồn của cả nhà ta, cái gì cũng không có được.

"Không, Diệu Diệu, trẫm sẽ cứu em, trẫm là con trời, mọi thứ trên thiên hạ này đều thuộc về trẫm, trẫm sẽ tìm được những thần dược tốt nhất để cứu em..."

"Diệu Diệu, coi như trẫm cầu xin em, mong em tiếp tục chống đỡ, ta sẽ đối tốt với em, cả đời này sẽ đối tốt với em..."

Thẩm Lăng Phong khóc rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc. Nước mắt đong đầy khuôn mặt góc cạnh của hắn. Người đàn ông ngồi trên ngôi cao, luôn giữ bình tĩnh kia giờ đây lại như một đứa trẻ, ôm ta khóc lóc không ngừng.

Hắn liên tục cầu xin ta, hãy ăn nhiều hơn, hãy cố gắng chịu đựng hơn, hãy đừng nghĩ về cái chet.

"Ta sai rồi, ta sai rồi Diệu Diệu à, ta biết lỗi rồi mà, cầu xin em thương ta, chớ nên buông bỏ ta mà..."

"Xin em ăn chút gì đi, van cầu em ăn một ít thôi..."

Từng tiếng cầu khẩn vang lên, từng câu chữ khóc lóc đau thương. Ta giật mình, có lẽ ta đã đánh giá thấp tình cảm của Thẩm Lăng Phong đối với mình.

Có lẽ những năm nay hắn đã động lòng với ta, nhưng mà Thẩm Lăng Phong à, thâm tình đến muộn còn rẻ mạt hơn cả cỏ rác. Ngăn cách giữa đôi ta là quá nhiều m.ạ.n.g người, là vô số việc đau đớn tâm can, đâu chỉ mấy câu xin lỗi là có thể bổ lấp đâu?

Khổ sở thống hối ngày hôm nay của ngươi cũng chỉ làm ta cảm thấy sung sướng hả hê mà thôi.

Những ngày sau đó, có lẽ do chấp niệm đã buông lỏng nên bệnh tật cứ thế kéo tới. Ta đần độn vô tri cả ngày, lúc tỉnh thì ói m.á.u, lúc ngủ thì như bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vô cùng đau đớn.

Thẩm Lăng Phong canh giữ trước giường ta, hắn cầu khẩn thần phật hãy cứu cái m.ạ.n.g này của ta, vất vả đến nỗi mất đi dáng vẻ tuấn tú vốn có.

“Diệu Diệu, ta biết lỗi rồi. Thật ra thì ta đã sớm động lòng với em, nhưng lúc ấy ta đã quá hận, hận ta yêu phải con gái của kẻ thù, nên ta mới ép mình đưa em vào quân doanh… Đây là quả báo của ta, Diệu Diệu, cầu xin em đừng không cần ta…”