Sau Khi Xuyên Thành Đá Lót Đường Tôi Chỉ Muốn Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 24



  Tần Hành Hàn đã sớm không nhớ rõ bọn họ, nghe tên xong cũng không nhớ.

  Lâm Kha hỏi: "Ngài có muốn gặp họ không?"

  Tần Hành Hàn: "Lái xe."

  Lâm Kha nghe vậy, khởi động xe một lần nữa, muốn đạp chân ga, đối phương đại khái cũng biết bọn họ muốn đi, bỗng nhiên trực tiếp nhào vào mui xe, gắt gao bám lấy, tư thế kia cực kỳ không sợ chết.

  Lâm Kha "..."

  "Tần tổng, tôi xuống xe đuổi bọn họ đi?" Y quay đầu lại dò hỏi.

  Tần Hành Hàn liếc nhìn người đàn ông trung niên nằm trên mui xe, ánh mắt chuyển hướng, rơi vào người thanh niên đội mũ đeo khẩu trang đứng bên cạnh gã, trang phục này, làm cho hắn nhớ đến Úc Vi Tinh ngụy trang sáng nay, đột nhiên hỏi: "Bọn họ là ai?"

  Lâm Kha mới phát hiện ông chủ nhà mình căn bản không nhớ rõ bọn họ, y nhanh chóng đem thân phận và những chuyện họ từng làm nói một lần, bao gồm tin đồn nhằm vào Úc Vi Tinh, bắt nạt nghệ sĩ cùng công ty, nhằm vào nữ diễn viên đối thủ... Quá nhiều.

  "...... Ngài cảm thấy phẩm tính của anh ta không tốt, sau đó đình chỉ hợp tác với quản lý Vệ Tồn, còn rút vốn một bộ phim có Vệ Tồn tham gia, công ty Vệ Tồn biết anh ta đắc tội ngài, vì tỏ thái độ, đem anh ta giấu đi."

  Nghe xong, cuối cùng Tần Hành Hàn cũng từ trong góc lột ra ký ức liên quan đến bọn họ, nhưng một nghệ sĩ quá khích bị tuyết tàng thêm người quản lý, làm sao có thể biết địa chỉ của hắn?

  "Tôi gặp bọn họ." Tần Hành Hàn nói.

  Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tần Hành Hàn cũng không xuống xe, chỉ mở cửa sổ xe xuống, Lâm Kha hiểu rõ, xuống xe nhắc nhở người đàn ông còn đang kiên trì bám mui xe.

  "Tần tổng bảo các người qua nói chuyện."

  Vương Hàn vừa nghe, nhanh chóng bò dậy, nhanh chóng chỉnh đốn lại hình tượng, dẫn Vệ Tồn đi đến bên cửa xe, treo nụ cười nịnh nọt, "Tần tổng, chúng tôi đến xin lỗi, xin ngài cho chúng tôi vài phút là được rồi..."

  Tần Hành Hàn ngắt lời gã, hỏi: "Ai nói cho các người chỗ này?"

  Vương Hàn không dám nói ra tên đối phương, tròng mắt đảo qua, nói dối rất rõ ràng: "Tôi tra được địa chỉ của ngài trên mạng."

  Tần Hành Hàn quay mặt lại, cười như không cười, "Trên mạng?"

  Vương Hàn chần chờ một giây, cuối cùng đáp án vẫn không thay đổi: "Đúng vậy."

  "Lâm Kha" Tần Hành Hàn lạnh lùng phân phó, "Báo nguy, mời cảnh sát đến."

  Vương Hàn giật mình, sao lại phải báo cảnh sát, nếu được đưa đến cục cảnh sát, Vệ Tồn thật sự không còn cách nào xoay người nữa, vội vàng mở miệng thẳng thắn: "Là Trần Thiếu Sính."

  Tần Hành Hàn nghe được tên, bỗng nhiên cười, ánh mắt lại hoàn toàn trầm xuống, đen nhánh lạnh băng.

  Vương Hàn bị hắn bộc phát ra âm lãnh dọa sợ, hàn ý từ đuôi thoát ra, dạ dày nặng trịch rơi xuống đất, da gà nổi lên bò đầy cánh tay, "Tần, Tần tổng?"

  Cuối cùng Tần Hành Hàn nhìn thẳng vào gã, "Mang nghệ sĩ của anh rời đi, làm sai chuyện, dù sao cũng phải trả giá đắt."

  Biểu cảm Vương Hàn biến đổi, vội vội vàng vàng bám cửa xe nói: "Ngài Tần, là bọn tôi sai, bọn tôi không nên nhằm vào Úc Vi Tinh, xin ngài cho bọn tôi một cơ hội."

  Gã lại túm lấy Vệ Tồn, kéo khẩu trang của gã xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm tinh xảo, "Cậu cũng mau xin lỗi!"

  Giọng Vệ Tồn mềm mại, điềm đạm đáng thương nói: "Tần tổng, tôi sai rồi, ngài muốn tôi xin lỗi thế nào cũng được, chỉ cầu ngài cho tôi một con đường sống, mẹ tôi sinh bệnh, ba chỉ là công nhân bình thường, tôi rất cần tiền, cầu xin ngài."

  Lâm Kha ở một bên nghe: "..."

  Đây đâu phải xin lỗi, muốn làm cái gì nữa.

  Lời xin lỗi nào mà tự kể khổ?

  Thiếu niên, tôi khuyên anh không nên nghĩ đến chuyện bò giường, nhiều năm như vậy cũng không có một người nào thành công, hơn nữa có mấy người còn trực tiếp bị đưa vào cục cảnh sát, tiếp nhận quyền giáo dục cần thiết.

  Mặt Tần Hành Hàn không chút thay đổi nhìn anh ta, "Nghèo?"

  Sóng mắt Vệ Tồn lưu chuyển, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, muốn rơi cũng không được, phối hợp với mặt anh ta, nhìn rất đáng thương, đáng tiếc anh ta đáng thương cũng đem mị nhãn vứt nhầm người.

  Tần Hành Hàn thu lại tầm mắt, giọng điệu rất lạnh nhạt, "Nếu anh nói nhà anh rất nghèo, vậy như anh mong muốn."

  Không để ý đến bọn họ nữa, Tần Hành Hàn khép lại cửa sổ xe.

  Lâm Kha trào phúng nhìn Vệ Tồn, nghĩ thầm anh đúng là không biết đủ, không biết ba mẹ anh biết bọn họ phá sản là do anh, có thể đem anh đuổi ra ngoài không.

  Hắc, cơ mà thủ đoạn của ông chủ nhà mình đối với người cố gắng leo giường lại thăng cấp, lần này biến thành "trời lạnh rồi cho Vệ thị phá sản đi".

  Ừm, cuối cùng cũng phù hợp với thiết lập tổng tài bá đạo.

  Lâm Kha ở trong lòng tự mình xướng xong vở tuồng, cảm thấy mỹ mãn, một lần nữa trở lại xe.

  Vệ Tồn nghe xong lời Tần Hành Hàn nói không kịp phản ứng, sững sờ hồi lâu, thẳng đến khi xe khởi động, anh ta mới chợt hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tần Hành Hàn, kinh hãi biến sắc, cất bước liều mạng đuổi theo xe.

  Nhưng mà anh ta làm sao có thể đuổi theo lên xe, không chạy được bao xa, đã bị bỏ lại phía sau.

  Sắc mặt anh ta trắng bệch, môi run rẩy, nghĩ đến chuyện gia đình sẽ bởi vì mình mà gặp tai ương, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

  Vương Hàn nâng một bụng thịt mỡ, chạy đến thở hồng hộc, gã đưa tay muốn đỡ Vệ Tồn, lại bị Vệ Tồn đánh rớt, Vệ Tồn bụm mặt, khóc thật, "Xong rồi..."

  ......

  Lâm Kha nhìn ông chủ nhà mình từ gương chiếu hậu, "Chuyện này là do Trần Thiếu Sính tự làm, hay là Tần Dương bảo anh ta làm?"

  Tần Dương là con trai thứ hai của Tần Hướng Lan, Trần Thiếu Sính là cậu út của hắn ta.

  "Đều như nhau."

  "Vậy..." Lâm Kha vừa nói một chữ, đã nghe thấy Tần Hành Hàn nói: "Xem ra vẫn để bọn họ sống quá tốt."

  Tần Hành Hàn rũ mắt, đè đốt ngón tay, nhẹ nhàng bâng quơ tiếp tục: "Đã như vậy, đưa bọn họ đến đoàn tụ với mẹ con, anh chị em của bọn họ đi."

  Lâm Kha nuốt xuống lời muốn nói, đáp một tiếng, "Vâng."

  Xem ra tư liệu trong tay hắn vẫn còn tác dụng.

  —

  Úc Vi Tinh nghỉ ngơi hai ngày ở nhà, Chu Lẫm liền mang công việc tìm đến cửa.

  "Đại ngôn? Thật hay giả?" Úc Vi Tinh kinh ngạc không thôi. Thanh danh hiện tại của cậu, thế mà sẽ có công ty tìm cậu làm đại ngôn sản phẩm?

  "Đúng, đại ngôn."

  Chu Lẫm nhìn cậu, có chút chần chờ.

  Thấy gã muốn nói lại thôi, Úc Vi Tinh hỏi: "Làm sao vậy?" Dừng một chút, "Không phải hàng giả hàng nhái đấy chứ?"

  Chu Lẫm không nói gì, liếc cậu một cái, "Cậu xem anh giống đầu bị cửa kẹp sao?"

  Úc Vi Tinh Tử cẩn thận nghiên cứu đầu gã một lượt, cảm khái nói: "Lúc anh còn bé, chắc chắn người nhà của anh giúp anh điều chỉnh tư thế ngủ rất vất vả."

  Có thể đem đầu ngủ tròn như vậy, người nhà tuyệt đối không thể không có công.

  Chu Lẫm: "..."

  "Bàn chính sự, cậu đứng đắn một chút cho anh!"

  Úc Vi Tinh cười tủm tỉm bưng nước trà uống một ngụm, "Được, anh nói xem."

  "Đối phương làm kẹo nội địa hai mươi mấy năm, 2 năm nay người mua càng ngày càng ít, đã sắp thâm hụt tiền, ông chủ muốn chặt dây chuyền sản xuất, con gái không muốn, muốn cứu vãn một chút, liền nghĩ đến chuyện mời cậu phát ngôn, nhưng cô ấy không có tiền."

  Úc Vi Tinh hiểu rồi, cậu tiện nghi.

  "Kẹo thương hiệu gì?"

  "Thường Hoan Hỉ."

  Úc Vi Tinh ngẩn người, thương hiệu này thế giới thật cũng có, nhưng mà, mấy năm trước họ không làm kẹo nữa.

  Bánh kẹo của thương hiệu này là hồi ức thơ ấu của cậu. Khi còn nhỏ, mỗi lần tết đến, ông chủ của thương hiệu này lại tặng bánh kẹo, đồ chơi miễn phí cho viện phúc lợi.

  Sau này biết ông chủ bởi vì lỗ vốn cắt dây chuyền sản xuất kẹo, cậu cực kỳ tiếc nuối.

  Chu Lẫm thấy cậu bỗng nhiên ngẩn người, giơ tay vươn đến trước mặt cậu lắc lắc, "Ngẩn người làm gì?"

  Úc Vi Tinh lấy lại tinh thần, "Không có gì."

  Cậu nói thêm: "Đại ngôn này em nhận."

  Chu Lẫm thở ra một hơi, cười rộ lên, "Được, anh đi thông báo cho Lâm tiểu thư."

  Úc Vi Tinh thấy vẻ mặt của gã có chút không đúng, nhướng mày, gọi gã lại, "Chờ một chút, anh vui vẻ như vậy, anh và Lâm tiểu thư có quen biết?"

  "Không có không có, anh không biết cô ấy."

  Úc Vi Tinh mỉm cười, ôm cánh tay chờ gã nói tiếp.

  Chu Lẫm ho một tiếng, thành thật khai báo, "Anh có chút tư tâm, bạn gái anh rất thích kẹo thương hiệu này, là hồi ức thơ ấu của cô ấy, nếu dây chuyền sản xuất bị cắt bỏ, cô ấy nhất định sẽ đau khổ."

  Gã ngẩng đầu lên, nghiêm túc biểu hiện: "Nhưng anh đảm bảo, kẹo thương hiệu này ngon, an toàn thực phẩm cũng không phải lo lắng, nhiều năm như vậy, mỗi lần kiểm tra đều không có vấn đề."

  Không bán được, là bởi vì trên thị trường có quá nhiều bánh kẹo để lựa chọn, ông chủ lại không tiêu tiền marketing, bao bì vẫn là thẩm mỹ hai mươi mấy năm trước, dáng vẻ quê mùa, hương vị cũng không thích ứng với thời đại mới, nên dần dần bị đào thải."

  Điều này Úc Vi Tinh biết, bằng không cậu cũng sẽ không đồng ý.

  Nhưng cậu vẫn tò mò, "Là cô ấy chủ động tìm em?"

  "Đúng, nhưng người cô ấy nghĩ đến đầu tiên không phải cậu." Chu Lẫm không giấu, "Trước khi Lâm tiểu thư đến tìm anh, thật ra đã tìm không ít người, nhưng không phải cảm thấy chi phí cô ấy đưa ra quá thấp, thì ghét bỏ thương hiệu quá thấp, sẽ kéo thấp đẳng cấp bản thân, cô ấy không có biện pháp, mới tìm đến đây, dù sao cậu đóng vai chính《Thiên hạ vô song》đầu năm sau sẽ phát sóng, mặc kệ tốt xấu, cậu nhất định sẽ hot lên, còn có thể cắm quảng cáo vào đầu phim hoặc cuối phim."

  Phương thức phát sóng của《Thiên Hạ Vô Song》không giống với các bộ phim khác của Ngự Phong, chọn vừa quay vừa phát sóng, ấn định kỳ nghỉ đông tháng 2 năm sau, mỗi tuần phát sóng 4 tập.

  Chọn thời gian này để phát sóng, một là vì nhiệt độ, nghỉ đông học sinh nghỉ, lúc sau lại là Tết Âm Lịch; hai là Ngự Phong tính lấy nó xông giải, mà giải thưởng Hoa Tinh quy định tất cả tác phẩm báo danh đều phải phát sóng trước ngày 20 tháng 5.

  Úc Vi Tinh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, liền gật đầu.

  "Khi nào quay phim với quảng cáo?" Cậu hỏi.

  Chu Lẫm nói: "Ngày mốt quay phim."

  Úc Vi Tinh làm ra động tác "ok", "Được."

  Úc Vi Tinh đồng ý quá nhanh, một chút do dự cũng không có, Chu Lẫm cũng tò mò, "Vì sao cậu lại đồng ý? Mặc dù cậu không hỏi giá cả, nhưng ngay từ đầu anh đã nói họ không có nhiều ngân sách."

  Cho nên không có khả năng bởi vì tiền.

  Mặt mày Úc Vi Tinh cong cong, "Bởi vì hồi ức vô giá"

  Cậu đang nói chính cậu, Chu Lẫm lại tưởng đang nói về bạn gái của gã, lúc này cảm động không thôi, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Úc Vi Tinh.

  Úc Vi Tinh: "..."

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  Tần Hướng Lan: Chương 2 đề cập đến hung thủ giết chết ba mẹ và anh trai Tần Hành Hàn.

  Vệ Tồn: Chương 8, Chương 13 xuất hiện, muốn lợi dụng dư luận để cướp vai.

  Hẹn gặp lại vào ngày mai, bắn tim ~

  —