Sự Nổi Dậy Của Trùng Tộc Thời Tận Thế

Chương 49



“Chào cậu, tôi là thị quân của Hắc Vũ quân thượng, rất vui được gặp cậu…” – Bạch Vũ tưởng nhầm người trước mặt là Nhạc Tử Mặc, khiêm tốn lễ phép chìa tay ra. Arnold đứng nhìn, ôm cánh tay, ánh mắt kiêu ngạo, trong con ngươi màu trà đầy vẻ hứng thú.

Arnold không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng nhìn đối phương.

“Nếu cậu đã ra đây rồi, sao không mời tôi vào trong ngồi một chút?” – Bạch Vũ cười mỉm, chẳng thèm để ý đến thái độ dửng dưng của Arnold. Ở trong mắt hắn, có rất nhiều nhân loại vì được trở thành bạn lữ của quân thượng trùng tộc mà trở nên kiêu ngạo khinh người, hắn gặp nhiều, đã quen.

Không nhận được bất cứ câu trả lời nào, thấy chính mình cứ như đang tự độc thoại, cho dù Bạch Vũ có mặt dày tới đâu cũng cảm thấy xấu hổ, hắn nói: “Tuy rằng cậu là quân thượng phu nhân, nhưng cứ để khách đứng ở ngoài như vậy có chút không đúng, hơn nữa, dù sao tôi cũng là thị quân của Hắc Vũ quân thượng, tuy rằng địa vị không bằng cậu nhưng cũng không thể đối xử với tôi như vậy…”

Arnold lạnh lùng nói: “Ngại quá, khiến ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bạn đời của một trùng nhân bình thường, là chân sai vặt, cố ý tới đây xem thử kẻ đang ở ngoài này kêu gào nhảy nhót đến lợi hại là người phương nào mà thôi. Đến nơi trông thấy rồi, quả nhiên khiến tôi được mở mang tầm mắt.”

“Cậu!” – Bạch Vũ khó thở, có điều khả năng nhẫn nhịn của hắn tốt, mặc dù bị vả mặt nhưng vẫn bày ra dáng vẻ như không có gì, pha trò cười ha hả cho qua.

“Hóa ra là như vậy, vậy là tôi nhìn lầm rồi, nếu vậy, cậu có thể giúp tôi báo lại một chút không…” – Tính tình Bạch Vũ ấy vậy mà lại rất tốt, bị Arnold làm cho mất mặt nhưng vẫn tiếp tục giữ thái độ ôn hòa.

“Đừng! Đừng!” – Arnold liên tục cự tuyệt, trên mặt ngoại trừ châm chọc rõ ràng còn mang theo vẻ ghét bỏ: “Đến giờ phút này ngài còn chưa rõ? Ngài cũng mặt dày quá nhỉ, bị người ta ba lần bảy lượt từ chối mà vẫn liều mạng dính vào, chẳng lẽ ngài không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào sao?”

Arnold vươn ngón tay thật dài, chỉ chỉ trỏ trỏ quở trách: “Con người ấy mà, quý ở chỗ phải biết mình biết ta, bằng không sẽ chọc người khác phật lòng, khiến người chán ghét. Hơn nữa hiện tại ngài cũng chỉ là thị quân, quân thượng phu nhân cao quý hơn ngài rất nhiều, đừng có ở chỗ này bày ra cái vẻ đáng kinh tởm đó nữa, tôi đây không dễ bị dọa thế đâu, muốn tiếp tục thị uy thì cứ cút đi chỗ khác!!!”

Lớp ngụy trang tươi cười trên mặt Bạch Vũ lập tức biến mất, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người dám khiêu chiến mình như vậy.

Trước kia, mỗi khi hắn lấy tên Hắc Vũ ra làm lá chắn, đám người kia nhất định phải nhường hắn ba phần, đối xử với hắn cực kỳ lễ phép. Người thanh niên này, chẳng những không trúng cổ hoặc của hắn lại còn làm hắn mất mặt.

“Đủ rồi! Ở đây không có chỗ cho mày lên tiếng, coi chừng tao nói Hắc Vũ lấy cái mạng nhỏ của nam nhân nhà mày!” – Nếu chỉ là một tên chạy vặt nho nhỏ, Bạch Vũ cũng chẳng cần phải ngụy trang làm gì nữa, lãng phí tâm trạng của hắn.

“Tao chờ.” – Arnold không hề sợ hãi: “Tao cứ nghĩ mày bản lĩnh thế nào cơ, vòng đi vòng lại hóa ra cũng chỉ là dựa vào dị tộc, xùy!”

Bạch Vũ cảm thấy hôm nay quả thật đen đủi, hắn đã muốn đi đến khu dân cư của Liêm để kết bạn với Nhạc Tử Mặc từ sớm, đáng tiếc, nam nhân nhà hắn lại phòng bị hắn, Hắc Vũ tạm thời không muốn ra tay với đối phương. Vất vả lắm mới nắm bắt được một cơ hội, nửa đường lại lòi ta một tên tiện nhân như thế!

Toàn bộ trùng nhân ở Thác Trạch Mộc này đều biết, hôm nay ở đấu trường cực kỳ náo nhiệt, bởi vì ngày hôm nay ở nơi đó sẽ có hai vị quân thượng vì tranh đoạt quyền phối ngẫu với một nhân loại mà quyết đấu, đại đa số trùng nhân sẽ qua đó xem trận quyết đấu này.

Ngoại trừ ngày hôm nay ra, không còn cơ hội nào thích hợp hơn được nữa, Bạch Vũ cảm thấy mình không thể để lỡ. Hắn chẳng thèm quan tâm đến thái độ của Arnold, chỉ muốn đạt được mục đích của mình trong thời gian ngắn nhất.

“Tốt nhất là mày dẫn tao đến gặp chủ nhân nơi này, nếu như để lỡ chuyện lớn của tao thì mày gánh không nổi hậu quả đâu!” – Hắn tiếp tục sử dụng dị năng của mình, đáng tiếc, Arnold ở đối diện vẫn thờ ơ, nhìn hắn như thể nhìn một tên hề đang nhảy nhót vậy.

Bạch Vũ sợ hãi, ánh mắt hơi lóe, rất nhanh đã ngộ ra, kinh hô: “Mày, mày cũng là dị năng giả!”

Arnold hừ hừ, kiêu căng ôm tay hếch cằm nói: “Mày biết rồi thì tốt, đừng diễn kịch trước mặt tao nữa, nhìn ghê tởm lắm, trừ việc đối phó đồng loại của mình ra, mày còn làm được gì nữa không?”

Bạch Vũ mím môi, không nói.

Dị năng của hắn là gì ngay cả Hắc Vũ cũng không biết, thế mà người trước mắt này vừa nhìn thấy hắn đã biết được, trong lòng Bạch Vũ có chút lo sợ bất an.

Khi hắn sử dụng dị năng với nhân loại và trùng tộc, đại đa số trùng tộc không bị mê hoặc, còn nhân loại, nhất định sẽ trúng chiêu, nhưng chỉ qua một khoảng thời gian, tác dụng của dị năng lên người bọn họ sẽ dần dần biến mất.

Ánh mắt Arnold vô cùng lạnh lẽo, hắn nhìn Bạch Vũ như đang nhìn một đống rác rưởi, sắc bén, hung dữ, không hề che dấu phần u ám nhất trong nội tâm.

Tràn ngập huyết tinh, khiến người trở tay không kịp.

“Mày biết không? Ở nơi này, cho dù nhân loại có được dị năng, bọn họ cũng sẽ không xuống tay với đồng loại của mình. Trong mắt của tao, một tên nhân loại như mày, so với dị tộc còn đáng ghét hơn.”

Bạch Vũ gắt gao cắn chặt môi, ánh mắt bình tĩnh khóa lại trên ngũ quan đẹp đẽ của người kia, như thể muốn khắc sâu nó vào trong đầu: “Mày là lứa người tiến hóa mới đúng không? Đời thứ ba à?”

Arnold hơi ngừng một chút khiến Bạch Vũ lập tức biết được suy nghĩ của mình là đúng.

“Quả nhiên, thì ra chúng ta chính là đồng loại, tao còn tưởng mày là đời sau của dị tộc trong căn cứ này, xem ra tao không cần phải đi tìm chủ nhân của nơi này nữa, tìm mày là được rồi.” – Trên mặt Bạch Vũ lập tức lại lộ ra nụ cười tươi sáng như cũ.

Đó là một loại tự đắc khi đã đạt được mục đích.

Arnold khẽ giật mình, không ngờ chỉ mới mấy câu như vậy mà đối phương đã đoán được bí mật mà mình muốn che giấu.

Xem ra hắn đã quá coi thường người này.

“Tìm tao cũng vô dụng thôi, tao sẽ không tin mày, vả lại, tao cũng không phải đồng loại của mày, tao sẽ không xuống tay với nhân loại.” – Arnold lập tức bác bỏ: “Bây giờ, mày có thể cút khỏi đây được rồi, tao biết lý do mày đến đây là gì, chẳng phải là nhìn chằm chằm quả trứng trong bụng phu nhân hay sao?”

Bạch Vũ không hiểu cho lắm, cực kỳ nghi hoặc: “Ý của mày là gì?”

Arnold nhún vai, thấy đối phương giả ngu như thế, hắn cảm thấy vô cùng khinh thường: “Vẫn còn giả vờ sao? Tất cả trùng nhân ở đây đều biết Bạch Vũ mày thích nhất là ngược sát trẻ con trùng tộc làm vui, đừng tưởng rằng lẩn trốn mười năm là có thể chôn vùi toàn bộ hành động của mình trong quá khứ.”

“Chuyện này… Những chuyện này đều đã là quá khứ, khi đó tôi còn nhỏ tuổi, không phân biệt được tốt xấu, không hiểu thiện ác, nhất thời bốc đồng, bị người khác mê hoặc mới có thể phạm phải sai lầm như vậy. Đã qua nhiều năm như thế rồi, tôi cũng đã từ từ sửa chữa…” – dáng vẻ Bạch Vũ tràn đầy áy náy: “Lại nói, làm gì có người nào mà không phạm phải sai lầm, hiện tại tôi đã rất hối hận rồi, cảm thấy vô cùng tự trách vì bản thân đã làm ra những chuyện như vậy…” – Trên mặt Bạch Vũ đã không còn nụ cười, cả người như chìm vào bi thương hối hận.

Arnold đã nhìn thấu Bạch Vũ, người này diễn kịch còn giỏi hơn cả hắn.

“Thật sao? Mày thực sự hối hận, nguyện ý sửa sai?” – Arnold lạnh giọng chất vấn.

Bạch Vũ không hề nghi ngờ, yên lặng gật đầu: “Mấy năm nay tôi vẫn luôn cảm thấy hối hận vì hành động vô tri lỗ mãng của mình năm đó, rất muốn làm một chút chuyện để bù đắp lại…”

“Thế thì tốt, nếu như mày đã muốn đền bù như vậy, vậy cho mày chút gợi ý nhé?” – Arnold bày ra dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn mà giải thích: “Chẳng phải lần trước mày đến là vì muốn có được nước thánh sao? Bây giờ tao sẽ giúp mày xin nước thánh, sau khi sinh con ra, mày chỉ cần ở trước mặt mọi người đối xử với nó như đối xử với con của những nhân loại khác là được, mày cảm thấy thế nào?”

Khuôn mặt bi thương của Bạch Vũ nháy mắt trở nên vặn vẹo, dữ tợn tựa như ma quỷ vừa mới bò ra khỏi địa ngục.

Trong miệng Arnold phát ra một nụ cười cực chói tai.

“Cái vẻ mặt giả nhân giả nghĩa này của mày nhìn vui thật đấy, sắp khiến tao phải trợn mắt há miệng mà nhìn rồi.” – Arnold ôm bụng cười lớn.

Hai mắt Bạch Vũ đỏ ngầu, nhìn chòng chọc đối phương, phẫn nộ tới mức thở hổn hển.

“Mày là tên phản đồ! Mày đã quên mệnh lệnh năm đó tiến sĩ giao cho rồi sao?!” – Thanh âm của Bạch Vũ khàn khàn, rống lớn.

Arnold cũng hung thần ác sát gào lên: “Là chúng mày vứt bỏ tao trước! Bọn mày đem tao ném cho những nhân loại kia! Mày thì biết cái gì? Mày căn bản chẳng biết cái thá gì cả, mấy đồng bạn kia của tao đều bị nhân loại xẻ thịt ăn đến không còn một mảnh, đối đãi với chúng tao chẳng khác gì thức ăn, dựa vào cái gì mà tao phải tuân theo cái sứ mệnh vốn không thuộc về tao, hả?!”

Ánh mắt của Bạch Vũ khóa chặt lại trên người Arnold tựa như nhìn một con thú bị nhốt trong lồng, trên khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia lãnh ý.

“Mày chính là kẻ phản bội!”

Các trùng nhân đứng chờ ở hai bên bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nổi hai người này đang tranh cãi cái gì, vốn dĩ vẫn đang rất tốt, sao đột nhiên lại trở mặt, từ tỉnh táo biến thành táo bạo thế này.

Arnold giận tới nỗi hai mắt đỏ ngầu, cực lực phản bác: “Tao không phải! Là chúng mày vứt bỏ tao trước!”

“Mày phải!” – Bạch Vũ một mực khẳng định

“Tao không phải! Tao không phải!!!” – Chỉ trong nháy mắt, bao nhiêu tỉnh táo, khinh thường, mỉa mai được ngụy trang hoàn hảo đã vỡ vụn thành vô số mảnh, Arnold đã hoàn toàn bị đối phương chọc giận, không còn chút lý trí, cực độ phẫn nộ. Mỗi một lần Bạch Vũ mở miệng nói đều giống như chạm phải điểm mẫn cảm nhất trong hắn khiến nội tâm hắn mãnh liệt dậy sóng.

Có lẽ không có bất cứ người nào lại tưởng tượng được chuyện sẽ chuyển biến đến một bước này.

“Mày ra đây với tao, tao có chuyện muốn nói với mày.” – Chờ đến khi Arnold triệt để mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng mà phản bác lại, Bạch Vũ nhẹ nhàng thả ra một câu. Arnold giống như một cái xác không hồn, kéo theo thân thể nặng nề, chết lặng theo sau Bạch Vũ.

Tô vẫn luôn đứng ở gần đó len lén quan sát, vốn là nó đã quay trở lại, nhưng sau đó Nhạc Tử Mặc lại bảo sợ Arnold bị khi dễ, bảo nó đi xem xét, nếu như có gì không đúng phải nhanh chóng báo lại.

Lúc mới bắt đầu, Arnold phát uy, bôi đen đối phương đến mức á khẩu không nói được gì khiến nó sửng sôt vô cùng. Tô đã gặp qua rất nhiều loại người nhưng vẫn cảm thấy Arnold thực sự rất lợi hại, rất ghê gớm. Có điều, đến cuối cùng, Arnold lại trở nên thất hồn lạc phách, giống như đã bị rút mất hồn phách, ngoan ngoãn đi theo đối phương. Này là chuyện gì vậy?

Hình như có biến rồi, Arnold thế mà lại tự nguyện đi theo đối phương, nó có cần phải quay về bẩm báo hay không đây?

Lúc đi đến khu vực cách xa khu dân cư vài trăm mét, Arnold bỗng dừng lại, lên tiếng hỏi Bạch Vũ vẫn còn đang đi phía trước.

“Mày muốn đưa tao đi đâu? Nếu có gì muốn nói thì cứ nói luôn ở đây đi.” – Khi vừa ra khỏi khu dân cư, Arnold đã khôi phục lại một chút thần trí, lúc nhận ra mình đơn thân độc mã theo tên kia đi ra ngoài, đã thế lại không dẫn theo bất cứ trùng nhân nào, hắn khẽ giật mình, không tiếp tục đi theo nữa.

Bạch Vũ dừng bước, nhìn Arnold từ trên xuống dưới, cười ha hả: “Ồ, sao lại đề phòng kỹ thế, chẳng lẽ sợ tao giết mày à? Lúc nãy ở trong khu dân cư, mày lớn gan lắm, hống hách lắm mà…”

Arnold mặt vô biểu tình nói: “Tao không muốn nói nhảm với mày, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, tao biết tỏng mày là loại người gì, đừng có giả bộ nữa, mày không thấy tởm à?”

Bạch Vũ nghe thấy thế thì ngưng cười, phất phất tay ra hiệu cho những trùng nhân phía sau mình lùi ra xa một chút, hắn đi đến cạnh Arnold, hỏi: “Nói cho tao biết, dị năng của mày là gì.”

Arnold trợn trắng mắt, thật sự bị loại giọng điệu không biết xấu hổ này của Bạch Vũ chọc cho bật cười: “Dựa vào đâu mà tao phải nói cho mày?”

“…Được, cho dù mày không nói, tao cũng có thể tra ra được dị năng của mày.” – Bạch Vũ không tiếp tục truy cứu nữa. Thấy vậy, Arnold cũng yên lặng thở phào.

“Tao đã tụ tập được không ít dị năng giả, bọn họ bao gồm cả người bình thường và bạn lữ của những trùng nhân cấp cao. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, lúc đó sẽ bắt đầu tiến hành kế hoạch mà tiến sĩ đã giao. Mày đã từng là một trong số tân nhân loại, gánh vác trên mình sứ mệnh gian khổ là phục hưng nhân loại, cho nên một khi tao cần gì, mày nhất định phải tích cực phối hợp, cùng tao hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi này…”

Arnold chết lặng nói: “Tao không phải chúng mày, tao đã bị vứt bỏ…”

“Không, cậu phải.” – Bạch Vũ nhìn thẳng vào hai mắt đang muốn lảng tránh của Arnold, dùng giọng điệu khẳng định nói: “Cậu phải, bắt đầu từ lúc tiến sĩ tạo ra chúng ta, giao sinh mệnh cho chúng ta, vào thời khắc ấy, chúng ta đã phải gánh vác sứ mệnh này, dùng tất cả nỗ lực để hoàn thành nó, thậm chí là đánh đổi cả tính mạng cũng không thể tiếc. Cậu không thể trốn tránh, cậu phải phối hợp với tôi. Nhân loại thực sự cần cậu, cậu không được quên, cậu chính là một con người…”

Arnold giật mình, lắp bắp nói: “Tao… là một… con người…”

Bạch Vũ gật gật đầu khẳng định: “Đúng, cậu là một con người, từ khi sinh mới sinh ra, tiến sĩ đã nói với chúng ta, cho dù trên người chúng ta có gen của dị tộc thì chúng ta cũng vẫn là con người như cũ, bởi vì chúng ta chảy cùng một dòng máu.”

“Bất cứ kẻ nào cũng có thể tự đọa lạc, trầm mê, nhưng chúng ta thì không, bởi vì chúng ta là con người.”

“Đây chính là sứ mệnh mà chúng ta được ban cho từ khi mới sinh ra, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, tập trung lực lượng. Chỉ có như vậy nhân loại mới có thể có tương lai, cậu có đồng ý trợ giúp tôi không?”

————-

Tô chạy về, đem tất thảy những gì mình nhìn thấy, nghe được kể hết cho Nhạc Tử Mặc nghe, đương nhiên đây chỉ là những việc nó đã nhìn thấy bên trong khu dân cư, còn những truyện xảy ra ở bên ngoài, Bạch Vũ đã tận lực tránh né, căn bản không muốn để bất kỳ kẻ nào nghe được.

Chờ đến khi Arnold quay về, anh ta đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng giống như ngày thường.

Trong khoảng thời gian này, Trương Trạch Giai và Nhạc Tử Mặc đã đạt thành mối quan hệ hợp tác cùng có lợi.

Nguy hiểm có thể khiến con người ta cách xa nhau, cũng có thể khiến bọn họ tụ lại cùng một chỗ, mối quan hệ giữa người với người vi diệu như thế đó.

Nhạc Tử Mặc và Trương Trạch Giai đều rất tò mò không biết Bạch Vũ và Arnold đã nói gì với nhau, đặc biệt là ba chữ “kẻ phản bội”, nó cứ xoay vòng trong đầu bọn họ mãi không thôi.

Chẳng qua, chuyện này Arnold không kể, cho dù có cạy miệng thì đối phương cũng không đồng ý tiết lộ nửa lời.

“Sao rồi?” – Nhạc Tử Mặc không chờ nổi vội hỏi.

Trương Trạch Giai cũng vểnh tai lên nghe.

Dáng vẻ Arnold có chút không yên, lỡ đãng nói: “Không có gì, tên Bạch Vũ kia đến là có mục đích, có lẽ hắn thực sự cảm thấy hứng thú với quả trứng trong bụng cậu.”

Nhạc Tử Mặc theo bản năng che lại bụng.

Cái cảm giác mỗi phút mỗi giây đều bị người ta nhòm ngó quả trứng trong bụng này quả thực không dễ chịu.

“Còn gì nữa không?” – Nhạc Tử Mặc truy vấn.

Thực ra Trương Trạch Giai cũng muốn hỏi một chút, thế nhưng anh ta cũng tự hiểu được rằng bản thân mình và Arnold chẳng có chút giao tình nào, vô duyên vô cớ đi hỏi thăm chuyện của một người xa lạ sẽ chỉ khiến họ trở nên chán ghét mình hơn thôi.

Vả lại, anh ta nhìn ra được, giọng điệu của Arnold có chút ấp úng.

Dường như hắn chỉ đang ứng phó cho xong chuyện.

“À, tên Bạch Vũ kia có dị năng, tôi đoán dị năng của hắn thuộc vào loại âm thanh, có thể là loại có thể mê hoặc lòng người, nếu như cậu đối mặt nói chuyện với hắn, có thể trong vô thức bị hắn mê hoặc, sẽ bị hắn tẩy não, hắn nói gì cậu sẽ nghe nấy.”

Arnold nghĩ nghĩ, nể mặt nước thánh, vẫn nhắc nhở một chút: “Đừng xem thường loại dị năng này, đây là dị năng rút ra được từ trên người dị tộc người cá, trời sinh đã mang theo năng lực mị hoặc, một khi đối phương sử dụng, bản thân cậu sẽ không có cách nào chống cự lại được, ngay cả một vài trùng nhân cũng sẽ bị quấy nhiễu, tôi mong là sau này cậu sẽ không gặp hắn.”

Nhạc Tử Mặc và Trương Trạch Giai đều sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ được rằng đối phương lại có loại dị năng này.

Cái này có khác gì gian lận đâu.

“Vì sao Bạch Vũ lại dùng dị năng này đối phó với anh?”- Nhạc Tử Mặc nghĩ lại mà sợ, hiện tại hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không cho đối phương vào đây.

Bằng không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Hắn sẽ triệt để trở thành một con rối không thể khống chế được suy nghĩ của bản thân, đúng là không dám nghĩ đến cảnh đó.

Trương Trạch Giai cau mày, suy nghĩ một hồi, buồn bực không thôi: “Thế nhưng, vì sao Bạch Vũ lại không sử dụng dị năng đó với tôi?”

Arnold vuốt vuốt tay: “Dị năng không phải là sự tồn tại vô địch, nhất định có lỗ hổng, nhất định là Bạch Vũ đã dùng dị năng với anh nhưng không đạt được đến loại trình độ đó mà thôi.”

Trương Trạch Giai gật gật đầu.

“Còn gì nữa không?” – Nhạc Tử Mặc hỏi tiếp.

“Ờm, không còn.” – Arnold lắc đầu, có vẻ hơi mệt mỏi: “Không hiểu sao hôm nay cứ cảm thấy mệt, tôi về trước đây, ngày mai lại tới.” – Hắn cũng chẳng thèm chờ Nhạc Tử Mặc và Trương Trạch Giai phản ứng lại đã nhíu mày đi ra ngoài.

Bước ra khỏi cửa phòng, biểu tình của Arnold trở nên cực kỳ nghiêm trọng, hắn nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia đến ngây người, trong một khoảnh khắc, trong đầu hắn trống rỗng.

Làm như thế có đúng không?

Arnold tự hỏi.

Đáng tiếc, hắn lại chẳng nhận được đáp án nào.

Tay hắn chậm rãi, nhẹ nhàng lại trân trọng sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, yên lặng nhắm mắt lại, sau đó dứt khoát quay người bước ra khỏi hành lang, quay trở về chỗ ở của mình.

“Tôi cảm thấy anh ta vẫn còn che giấu một số chuyện gì đó.”

“Đúng, những chuyện chúng ta muốn nghe, anh ta chưa từng đề cập tới, có điều, anh ta có thể nhắc nhở cậu chứng minh là anh ta vẫn còn đứng về phe chúng ta, chí ít là không có ý hại cậu.” – Trương Trạch Giai nói.

Lúc Arnold bị Bạch Vũ dẫn đi, nhất định đã nói một chút chuyện gì đó, nhưng sau khi Arnold quay trở lại lại vờ nhưng không có chuyện này, vả lại trông như thể không muốn để bọn họ biết được.

Nhạc Tử Mặc trầm ngâm một hồi, những lời này của Trương Trạch Giai không phải là không có lý, nếu như Arnold có ý muốn hại hắn thì sẽ không nói cho hắn biết bất kỳ thông tin gì về dị năng của Bạch Vũ, không biết trong đầu anh ta đang suy tính những gì.

“Ừm, tôi cũng hiểu được điều này, chỉ hi vọng Arnold không trở thành đồng minh với Bạch Vũ, nếu không…” – Nếu không mọi hành động của hắn đều sẽ bị đối phương giám sát, thực sự rất đáng sợ.

Trương Trạch Giai lắc đầu: “không đâu, tôi cảm thấy cái người tên Arnold kia là một người có đầu óc, có thể phân rõ được chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, sẽ không tự chui đầu vào chỗ chết. Người đàn ông của hắn chính là thuộc hạ của quân thượng nhà cậu, hắn sẽ không quên điều đó.”

“Hi vọng là như thế.” – Hắn cũng hi vọng mọi chuyện có thể diễn ra đúng như lời Trương Trạch Giai nói, chỉ có điều lòng người là thứ khó đoán nhất, không ai có thể nhìn rõ được tiếp theo mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào.

“Đúng rồi, A Trạch, vì sao anh lại cho rằng Hắc Vũ và Liêm sẽ phân cao thấp? Trong thập quân vẫn còn những vị quân thượng khác, vả lại anh cũng thấy đó, vì chuyện của tôi mà hôm nay Liêm còn đến đấu trường quyết đấu với một vị quân thượng, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói rõ được…” – Đã vậy tên kia còn đồng ý lời khiêu chiến của đối phương ngay tắp lự, đơn giản chính là đâm đầu vào chỗ chết.

Nhạc Tử Mặc lại cười khổ nói: “Có lẽ ngay giây sau thôi tôi sẽ biến thành vật sở hữu của một tên trùng nhân khác, ngay cả đứa bé cũng được đổi cha luôn…” –  Nghĩ kiểu gì thì trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ không muốn.

Không có một chút năng lực phản kháng nào, ngay cả quyền từ chối cũng không có.

Đây chính là tình cảnh hiện tại của nhân loại.

Trương Trạch Giai đang cẩn thận đút đồ ăn cho Man Tây, phân ra một chút tâm tư nói chuyện phiếm với Nhạc Tử Mặc, nghe được những lời xui xẻo này của Nhạc Tử Mặc thì không khỏi buồn cười.

“Những lời này của cậu đúng là đề cao sĩ khí người khác mà diệt đi uy phong của chính mình, Liêm quân thượng chính là quân thượng duy nhất trong thập quân của Thác Trạch Mộc này chưa từng bị thay đổi, cũng là người tại vị lâu dài nhất, có rất nhiều trùng nhân và người thủ hộ không dám khiêu chiến ngài ấy. Trước kia Man Mục cũng đã từng nói, trong thập quân của trùng tộc, có lẽ người có năng lực mạnh nhất chính là Liêm.” – Trong giọng nói của Trương Trạch Giai mang theo sùng bái cùng kính ngưỡng: “Dù sao, tôi đã đến Thác Trạch Mộc này mấy chục năm rồi, vẫn luôn nghe được đại danh của của chồng cậu…”

Nhạc Tử Mặc cười khẽ: “Là vô năng, không sinh được trứng?”