Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 14: 14




"Cổ giáo sư, đã đào ra lối vào lăng mộ."
Công tác khai quật tiến hành đâu vào đấy, ba ngày sau, lúc Hướng Linh Băng đang tức giận khi cái tên bụng phệ kia cứ quấy rầy Hách Liên Tiểu Bạch, một nhân viên đào móc chạy tới báo cáo tiến triển mới nhất.
"Thật sao?" Cổ Kỳ Xương hưng phấn bắt lấy nhân viên đào móc, mắt sáng lên, "Tôi đi xem!" Vừa nói xong liền muốn chạy đi vị trí đào móc, nhưng bởi vì thân thể già nua lắc lư một cái suýt chút nữa là té trên mặt đất, Ngô Ngã đứng ở một bên vội vàng đỡ ông đứng vững, "Cổ gia gia, để con đỡ ông qua."
"Được, được..." Cổ Kỳ Xương nắm lấy cánh tay Ngô Ngã, thở dốc một hơi, đi đến vị trí lăng mộ.

Hướng Linh Băng liếc người đàn ông một cái, vượt qua một bước kéo tay Hách Liên Tiểu Bạch nói, "Tiểu Bạch, chúng ta cũng đi xem."
"Ừm." Hách Liên Tiểu Bạch gật gật đầu, mà người đàn ông kia đuổi kịp bước chân của hai người, làm cô không khỏi nhíu mày lại.
"Giống tỷ tỷ, người đó thật phiền a, em muốn đánh ông ta." Đi đến một nửa, Hướng Linh Băng chợt nghe được Hách Liên Tiểu Bạch không hề cố kỵ nói ra những lời này, quay đầu liếc nhìn người đàn ông sau lưng một cái, thấy hắn không phản ứng, không khỏi sửng sốt.

"Hắc hắc, chỉ có chị mới nghe được thôi." Giọng nói của Hách Liên Tiểu Bạch có vẻ rất đắc ý, làm Hướng Linh Băng nhịn không được mỉm cười, nhu mì liếc cô một cái.
"Em có thể đánh ông ta không?" Hách Liên Tiểu Bạch lại tiếp tục nói, "Ông ta thật đáng ghét..." Ngữ khí gần như nũng nịu làm Hướng Linh Băng mềm lòng, nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch thật chặt, dứt khoát khoác lên cánh tay cô, thấp giọng nói, "Nếu như có thể để cho ông ta không biết là em đánh thì được."
"Được." Hách Liên Tiểu Bạch cười tủm tỉm trả lời, cánh tay không bị nắm làm kiếm quyết hướng về đằng sau.

"Ai da!"
"Rầm!" Hai thanh âm đồng thời vang lên, Hướng Linh Băng nghiêng đầu nhìn thì thấy người đàn ông té lăn trên đất, hơn nữa là tư thế cẩu gặm bùn quỳ rạp trên mặt đất.

"Trần tổng!"
"Trần tổng, ngài không có sao chứ?"
"Trần tổng, ngài thế nào rồi?" Một ít người xung quanh đều chạy tới nâng người đàn ông được gọi là Trần tổng dậy, mồm năm miệng mười quan tâm hỏi thăm.

Hướng Linh Băng nghiêng đầu nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, vẻ mặt kinh ngạc.

Hách Liên Tiểu Bạch cười hì hì, đưa ngón út tay phải ra, "Thiếu Xung kiếm."
Ơ? Hướng Linh Băng ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới nói, "Lục Mạch Thần Kiếm?"
"Đúng vậy, em nghiên cứu được đó." Hách Liên Tiểu Bạch nhe răng cười, "Thật ra chỉ là đem chân khí trong cơ thể phóng ra ngoài mà thôi..."
"Em..." Hướng Linh Băng dừng bước, trầm mặt, "Sao em lại làm chuyện nguy hiểm như vậy!" Võ công là có thể nghiên cứu như vậy sao? Ngộ nhỡ tẩu hỏa nhập ma giống trong TV thì làm sao bây giờ?
"A?" Hách Liên Tiểu Bạch lần đầu tiên thấy biểu tình của nàng như vậy, ngẩn ngơ, có chút lắp bắp mở miệng nói, "Em...!Em chỉ là...!Thử xem..."
"Loại vật này có thể thử như vậy sao? Vạn nhất...!Vạn nhất..." Hướng Linh Băng đã không có biện pháp nói hết lời, dậm chân hất tay của cô đi thẳng tới chỗ Cổ Kỳ Xương.
"Giống tỷ tỷ!" Hách Liên Tiểu Bạch bước nhanh hơn, "Em biết sai rồi, chị đừng tức giận được không?" Hướng Linh Băng liếc cô một cái, mím môi không để ý tới cô.
"Giống tỷ tỷ..." Hách Liên Tiểu Bạch kéo tay nàng, bị ném ra, lại kéo, "Em thật sự biết sai rồi." Biểu tình trên mặt Hướng Linh Băng vẫn lạnh lùng, nhưng cũng không hất tay cô ra nữa.
"Tiểu Ngã, ông muốn đi xuống!" Âm thanh của Cổ Kỳ Xương từ xa truyền tới, vui vẻ hoa quơ chân múa tay với Ngô Ngã làm nàng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Cổ gia gia, chờ xác định an toàn rồi hãy đi." Hách Liên Tiểu Bạch đáng thương kéo tay Hướng Linh Băng, sợ nàng lại ném ra, bĩu môi vẻ mặt ủy khuất sợ hãi.

"Sau này còn dám làm ẩu nữa không?" Thật ra thì Hướng Linh Băng cũng đã sớm mềm lòng, nhưng mà nghĩ đến Hách Liên Tiểu Bạch luôn mê võ nghệ, nghĩ đến sau này nhìn thấy mấy võ công khác trong tivi nhất định sẽ lại làm ẩu, vẫn là cảm thấy sợ hãi.
"..."
Hách Liên Tiểu Bạch do dự một chút, không có trả lời.

Mấy võ công đó cô đều cảm thấy rất hứng thú a, giống như cái Cửu Âm Chân Kinh gì đó, Thiên Chi Đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ...
"Hừ!" Lạnh lùng hừ một tiếng, Hướng Linh Băng hất tay của cô ra, không hề để ý tới cô nữa.

Cứ một hai muốn làm chuyện nguy hiểm như vậy sao? Không có bất kỳ bảo đảm, không có bất kỳ người nào xác định luyện võ như vậy có xảy ra chuyện gì không, cứ tự mình nghiên cứu như vậy, không để ý tới tính mạng của mình.

Trong lòng Hướng Linh Băng từng đợt nổi nóng, vẻ mặt cũng càng thêm lạnh băng.

Hách Liên Tiểu Bạch tự biết mình chọc giận nàng, đi ở sau lưng nàng, không dám nói câu nào.
"Làm sao vậy?" Ngô Ngã cà lơ phất phơ vứt tiền xu thấy hai người đi tới, có chút kinh ngạc hỏi, "Hai người làm sao vậy?"
Hướng băng sơn tức giận? Hướng Linh Băng thản nhiên nói, "Không có gì." Nói xong, đi về phía trước vài bước, nhìn cái hố lớn ở cách đó không xa, nói, "Tôi đi xuống xem." Cổ Kỳ Xương vội vàng nói, "Tôi cũng đi." Xoay người vẻ mặt lạnh lùng, Hướng Linh Băng không vì Cổ Kỳ Xương là trưởng bối mà dịu mặt đi, "Cổ gia gia bây giờ ở phía trên đi, chờ con xác định không có nguy hiểm rồi lại xuống." Cổ Kỳ Xương bị nàng vừa nhìn như vậy, mở miệng muốn nói cái gì, lại khép lại, gật gật đầu.


Hướng Linh Băng lúc này, ông cũng không dám chọc.

Hách Liên Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe đã có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, không quan tâm hướng Hướng Linh Băng mặt lạnh, gắt gao đi theo bước chân của nàng.
Chậc chậc...Ngô Ngã nhìn bóng lưng của hai người, lại cảm khái lần nữa.

Dây thần kinh cảm giác lạnh của Hách Liên Tiểu Bạch là trời sinh có vấn đề sao? Lại có thể làm lơ giá lạnh của Hướng băng sơn, quả nhiên là trời sinh một đôi a.

Hướng Linh Băng sau khi đi xuống hố liền đi đến đường hầm đã được đả thông, cho đến khi đi tới cửa động, không có nửa điểm do dự liền bước vào trong, còn chưa đi được hai bước thì liền bị Hách Liên Tiểu Bạch giữ chặt.
"Làm gì vậy?" Vẫn là ngữ khí lạnh băng, làm Hách Liên Tiểu Bạch một trận khó chịu.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, Giống tỷ tỷ chưa từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, cô không vui.

Hách Liên Tiểu Bạch phồng miệng, "Bên trong nguy hiểm."
"Nguy hiểm thì sao?" Nỗ lực muốn hất tay cô ra, lại không có hất, Hướng Linh Băng chợt phát hiện chính mình có tính trẻ con như vậy."Nguy hiểm thì không được đi!" Hách Liên Tiểu Bạch bá đạo nói, nắm tay nàng thật chặt không chịu buông ra.
"Tại sao chị phải nghe em?" Cả người Hướng Linh Băng tản ra khí lạnh làm Hách Liên Tiểu Bạch không vui, "Chị cũng nói em không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, em cũng không nghe, tại sao chị phải nghe em chứ?"
Hách Liên Tiểu Bạch ngẩn người, sau đó ngây ngốc mở miệng nói, "Tỷ tỷ của em nói, chính mình không muốn, đừng đẩy cho người khác, là ý này sao?"
Hướng Linh Băng thở dài, "Cũng gần giống nhau."
"Nhưng mà, em không muốn chị gặp nguy hiểm." Hách Liên Tiểu Bạch vẻ mặt nghiêm túc, "Thà rằng Tiểu Bạch gặp nguy hiểm, cũng không muốn chị gặp nguy hiểm."

"Chị cũng có suy nghĩ giống như vậy." Bởi vì câu nói kia của cô làm nàng không thể lạnh lùng được nữa, Hướng Linh Băng không thèm để ý tới xung quanh còn có rất nhiều người, ôm lấy Hách Liên Tiểu Bạch, "Chị biết em thích luyện võ, nhưng mà, chị vẫn không muốn em gặp nguy hiểm."
"Em..." Hách Liên Tiểu Bạch mặc nàng ôm, cúi đầu nhìn về phía sàn nhà, qua hồi lâu nhẹ giọng nói, "Sau này nếu không phải em nắm chắc, sẽ không thử loạn, có được không?"
"Ừm." Hai tay ôm eo cô, Hướng Linh Băng dựa vào trong lòng cô một hồi, lúc ngẩng đầu lên thì trên mặt mang theo ý cười, "Được rồi, chúng ta đi vào thôi."
"Ách? Có nguy hiểm..." Hách Liên Tiểu Bạch chớp chớp mắt, "Em chấp nhận với chị là không làm ẩu, chị cũng không thể..." Đắc ý cười cười, Hướng Linh Băng chọt mũi cô, "Ai nói với em đường hầm này sẽ có nguy hiểm?"
"Nhưng mà...!Vừa rồi..."
"Hì hì, đường hầm này là người của chúng ta đào ra, bọn họ ở bên trong mấy ngày cũng không có việc gì, em nói xem có nguy hiểm không?"
"Chị...!Chị..." Nhìn nụ cười trên mặt nàng, Hách Liên Tiểu Bạch lúc này mới biết mình vừa mới bị gài, nhưng mà cũng còn cách nào nữa đâu?Nếu không nói như vậy, Giống tỷ tỷ sẽ tức giận a.

Vào lúc này Hách Liên Tiểu Bạch bỗng dưng ý thức được một chuyện, đó chính là, ở trong lòng cô, địa vị của Hướng Linh Băng đã sớm vượt qua võ công cô vẫn luôn si mê.

Đúng rồi, tỷ tỷ nói qua, tập võ chẳng qua là để bảo vệ người quan trọng nhất mà thôi.

Cho nên, nếu so sánh võ công và Giống tỷ tỷ vui vẻ, vẫn là Giống tỷ tỷ vui vẻ tương đối quan trọng a.

Hách Liên Tiểu Bạch nghĩ như vậy, bộ dáng như đang suy nghĩ làm Hướng Linh Băng nhịn không được nhíu mày, "Làm gì vậy, có ý kiến gì với chị sao?"
"Không, đương nhiên không." Hách Liên Tiểu Bạch vui vẻ nói, "Giống tỷ tỷ nói cái gì, chính là cái đó."
====================.