Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương

Chương 19: Ta nhớ Đông Anh rồi!



Tôi cùng Thuận Tĩnh và Thuận Uy trở về cung Liên Ngọc để chịu phạt ba ngày, hôm nay đã là ngày 13 âm lịch, tôi cũng đã xuyên không về Nam quốc được 2 tuần rồi. Không biết Yên Yên và Đàm Quân có đang lo lắng cho tôi không? Tôi vừa quỳ, vừa nhìn ánh trăng đang treo lơ lửng trên nền trời trong vắt được điểm thêm những cụm mây mờ, sắp đến ngày rằm nên trăng cũng bắt đầu tròn rồi. Ánh mắt của tôi cứ nhìn xa xăm vào khoảng không vô tận trước mặt, bốn bề không gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng côn trùng và tiếng lá cây và vào nhau mỗi đợt gió đến.

Đã hơn bốn ngày nay, tôi không thấy Đông Anh đến cung Liên Ngọc, chắc là y đang bận việc ở thị vệ sở rồi!

- Thiên Du...muội đang nghĩ gì đó? Sao mặt lại ngờ nghệch thế kia? Có phải là mệt rồi không?

- Tam hoàng huynh, muội không mệt, muội chủ đang nghĩ ngợi vài chuyện thôi!

- À...huynh biết rồi...có phải muội đang nhớ nguyên soái không?

- Tứ hoàng huynh...muội không có!

- Muội đừng giấu, bọn huynh biết tỏng muội nghĩ gì! Bọn huynh đều đã có thể tử, dĩ nhiên muội không thể qua mắt được bọn huynh rồi!

Tôi chỉ thở dài một tiếng, lời nói của Thuận Tĩnh như đang vạch trần bí mật mà tôi đang cố che giấu vậy! Cảm giác này là nhớ sao? Hay chỉ là một chút cảm giác trống trãi khi không có cái đuôi đi theo mỗi ngày? Chắc không phải là tương tư chứ?

-Có phải nam nhân các huynh đều thích chuyện tam thê tứ thiếp không?

- Có thể là có...nhưng cũng là không!

- Tứ hoàng huynh, sao huynh lại nói như thế ạ?

- Nếu như ta là một nam tử bình thường, trên vai ta không gánh vác việc triều chính, nơi ta ở không phải là hoàng cung thì người duy nhất ta muốn ở cạnh là phúc tấn của ta. Nhưng mà ta là nam nhân của hoàng tộc, phải phụ giúp hoàng thượng việc nước, cũng phải mang trọng trách khai chi tán diệp cho hoàng tộc nên mới phải có thêm trắc phúc tấn!

- Huynh cảm thấy Đông Anh là người như thế nào?

- Đông Anh sao? Bọn ta thấy hắn là một nam nhân tốt, tuy bề ngoài có hơi ít nói cũng không phải là người giỏi nói lời đường mật nhưng lại yêu ghét rõ ràng! Bọn ta nhớ ngày muội xảy ra chuyện, hắn ta tưởng muội đã chết nên cùng với Lục công công tự xây lăng mộ cho muội...trông hắn khi đó rất đáng thương, suốt ngày nhốt mình ở thị vệ sở. Đến khi hoàng thượng gọi Quốc sư vào cung làm hậu sự cho muội thì mọi người mới hay được tin muội đi lạc...! Bọn ta nghe cũng nửa tin nửa ngờ nhưng hoàng thượng bảo cứ tìm muội theo lời Quốc sư đã, nếu không tìm thấy thì sẽ làm mai táng. Vì thế nên Lục công công mới chờ muội ở khu lăng mộ. Đông Anh khi nghe được tin ấy mỗi ngày đều mong chờ, suốt bao nhiêu năm qua nữ nhân muốn gả cho hắn rất nhiều nhưng hắn đều một lòng chờ muội về! Thiên Du, muội nói xem như vậy có phải là ngốc không?



Từng lời Thuận Tĩnh kể lại càng làm tôi suy nghĩ, tôi cảm thấy khó tin, trong cuộc đời này còn có người chung thủy đến vậy sao? Hay chỉ là ở thời cổ đại mới có? Ở hiện đại, bọn họ yêu nhau khó hiểu quá, rõ ràng có thể chỉ yêu một người nhưng vẫn chọn có thêm người khác...tìm mãi chẳng có ai thật lòng! Tôi im lặng hồi lâu mới cất giọng trả lời

- Đông Anh không ngốc, huynh ấy còn tốt hơn nam nhân trong thiên hạ này rất nhiều! Thế tại sao các huynh lại nghĩ muội nhớ Đông Anh?

- Ánh mắt của muội không biết nói dối đâu mà!

Bọn tôi phì cười rồi tiếp tục quỳ, trời càng về khuya thì sương xuống càng dày làm cả người tôi cứ run lên vì ướt sương. Hôm nay đã là đêm thứ ba chịu phạt, hai ngày qua trừ lúc dùng bữa và tắm gội thì phần lớn thời gian đều là quỳ. Hai gối của tôi cũng đau nhức đến rã rời, cơ thể vì sương lạnh cũng đã muốn trở bệnh. Thế nhưng trong tâm trí tôi cũng có vài lúc thấy nhớ Đông Anh. Tôi cũng không hiểu vì sao lại hỏi về y... Khó hiểu thật!

Trong lúc chúng tôi bị phạt quỳ, bên ngoài cửa cung có một dáng người cao gầy đang nấp bên ngoài nhìn vào, tôi không để ý đến là hoàng thượng hay ai khác nhưng trong lòng tôi thầm mong đó là Đông Anh.

Giữa canh ba tĩnh mịch, hai vị hoàng huynh vẫn còn quỳ vững ở đó không chút lây động, có vẻ họ đã quen với hình phạt này từ bé, chỉ có tôi đang sắp không chịu được mà lảo đảo cơ thể

- Thiên Du...

- Người đâu? Mau mang công chúa vào trong!

Tôi chỉ nghe tiếng gọi của hai vị hoàng huynh, còn lại thì hoàn toàn không còn ý thức nữa. Cả cơ thể khó chịu, chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt, cổ họng khô đi, cứ như đang bị sốt vậy... Tôi chẳng còn cảm giác ở đầu gối nữa, lúc này chỉ muốn ngủ thôi! Muốn ngủ một giấc thật sâu vì những ngày qua thật sự rất mệt... Trong vô thức, tôi mơ hồ gọi tên Đông Anh...

- Đông Anh...chân ta đau quá...không đi được nữa...

Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy Đông Anh đang cõng tôi chạy ra khỏi doanh trại của giặc, khi đó chân tôi cũng không đi được. Dù chỉ là mơ thôi nhưng sao mọi thứ lại cho tôi cảm giác chân thật như vậy? Cảm giác ấm áp, thân thuộc kia cứ đeo bám tôi dai dẳn... Tôi lại nghe được giọng nói của ai đó khe khẽ, thì thầm vào tai mình

- Thiên Du...không sao cả! Chân đau thì ta cõng nàng...nàng đừng lo, ta vẫn ở đây bảo vệ nàng!

Tôi có cảm giác như đang được ai đó ôm lấy mình, vòng tay này vững chãi, quen thuộc và binh yên biết mấy... nhưng lúc này tôi mệt quá, đến nổi không mở mắt ra được...