Tận Thế Xuyên

Chương 1: Hệ thống



Chương 1: Hệ thống

Phương Thành trong mơ hồ tỉnh lại, hắn từ từ mở mắt. Trong tầm mắt chỉ là một vùng tăm tối cùng một cơ thể hơi ê ẩm.

“Ta xuyên qua?” hắn vô ý thức mở miệng.

Một vài vụn vặt hình ảnh hiện lên trong đầu của hắn, chính là trí nhớ của cơ thể này. Đột nhiên một một số hình ảnh đáng sợ xuất hiện làm hắn cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.

Trong đầu của hắn hiện lên một tràng cảnh đáng sợ. Con người biến thành zombie, rồi zombie lại quay qua ăn người.

Tuy là ký ức trước đó không hoàn chỉnh, nhưng những hình ảnh cuối cùng về zombie này lại hết sức rõ ràng sinh động. m thanh của tiếng xé thịt, hay xương cốt vỡ nát hết sức rõ ràng.

Có thể do những ký ức này quá trùng kích nên đã khắc sâu vào trong trí nhớ kẻ này. Nhưng hiện tại nó lại làm cho kẻ mới xuyên qua Phương Thành này cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

‘Thế giới này đang dị biến’ đây là những suy nghĩ có thể hiện lên trong đầu hắn lúc này.

Kiếp trước hắn cũng chỉ làm một kẻ làm công ăn lương bình thường, sống cuộc sống bình thường. Cũng có lúc hắn muốn thay đổi, nhưng đến cuối đời cũng không thay đổi được gì.

‘Ta bị t·ai n·ạn xe trong lúc đi làm về. Có thể lúc đó ta đ·ã c·hết, sau đó xuyên qua trên người này. Hiện tại ta là Cổ Nguyệt Sinh’

Nhưng hiện tại không phải lúc lo nghĩ vấn đề này, hiện tại trời đã tối xua tay không thấy năm ngón. Hắn cần một chút ánh sáng để xua tan đi những ký ức đáng sợ mà đời này chủ nhân đã để lại cho bản thân.

Tuy là đ·ã c·hết một lần, nhưng những hình ảnh cắn xé đó cũng để lại cho hắn một tầng bóng mờ.

Qua một hồi trái va phải vấp, hắn cũng đến được công tắc đèn. Đưa tay nhấn công tắc, thế giới xung quanh bỗng sáng lên, mọi thứ cũng rõ ràng.

Nhưng bởi vì ánh sáng đột ngột làm mắt hắn không kịp thích nghi, nên đã đưa tay phải lên chắn trước mặt. Sau một hồi thích nghi, hắn mới bỏ tay xuống.

Nhìn xung quanh một đống lộn xộn, cùng rác thải sinh hoạt, Nguyệt Sinh trầm mặc.

Tuy không phải ưa sạch sẽ, nhưng sống chung cùng đống rác thải sinh hoạt này làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái.



Nhưng cũng không thể trách quá nhiều chủ nhân cơ thể này, hiện tại bên ngoài rất loạn, người biến thành zombie, xung quanh còn có một loại hồng vụ quanh quẩn không tan. Hắn không dám ra ngoài cũng rất bình thường.

Nhìn một chút đống lộn xộn, hắn quyết định tìm một chút đồ ăn trước. Bởi vì cơ thể này quá yếu, cần bổ sung năng lượng.

Đi trước vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh. Nhìn một chút trống không tủ lạnh, tâm tình hắn trầm xuống.

Quay người mở ra tủ đồ khô ở phía sau, thật may còn một chút giống mì tôm loại hình còn nằm trong đó.

‘7 gói’ hắn đếm đếm.

Vất vả pha một gói mì, hắn ngồi giữa đống hỗn loạn bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong, cũng không có bắt đầu dọn dẹp mà hắn bắt đầu suy nghĩ lên: ‘một thế này ta là Cổ Nguyệt Sinh, 32 tuổi, là một nhân viên bình thường, bố mẹ đã mất chỉ còn một mình hắn. Phòng này thuê cùng 2 người nữa, nhưng lúc zombie bạo phát, bọn họ đang đi làm nên không có ở đây. Zombie bạo phát là ngày 15’. Nghĩ tới đây, hắn quay người cầm lên điện thoại ấn mở nút nguồn.

“Bây giờ là ngày 30, vậy là hơn đã hơn 2 tuần từ khi zombie bạo phát”. hắn lẩm bẩm.

Đã 2 tuần nhưng chính phủ cũng không đưa ra bất kỳ thông tin gì về thông tin của tai họa lần này, chỉ đưa ra những lời khuyên đại loại như ‘hạn chế ra ngoài’ hay ‘bảo tồn lương thực chờ cứu viện’. Đây là những thông tin mà Nguyệt Sinh biết qua ti vi cũng như trên điện thoại.

“Có thể vì thiếu lương thực, cũng như mọi thứ quá không hy vọng nên chủ nhân đời trước của cơ thể này đã buông bỏ nhân gian. Nhưng đến bây giờ, mạng lưới điện vẫn còn có thể hoạt động, cho thấy mọi thứ cũng chưa đến mức quá xấu” nguyệt Sinh nghĩ thầm lấy. Tuy hắn không quá trông chờ vào việc cứu viện, nhưng hắn cũng không thể từ bỏ quá sớm.

Đã c·hết một lần, hắn không muốn phải c·hết thêm lần nữa.

“Nhưng bây giờ lương thực đã hết, mà bên ngoài thì zombie đang…”. Nghĩ đến đây, hắn cảm giác rất bế tắc.

Trước cửa phòng rất có thể có zombie, bởi vì trong trí nhớ những hình ảnh đáng sợ kia chính là xuất hiện tại trước cửa phòng của hắn.

Đang trong lúc suy nghĩ, phía trước hắn đột nhiên lóe lên một tấm bảng màu xanh hiện lên thông tin của hắn.

Tính danh: Cổ Nguyệt Sinh

Tổng hợp thể lực: 6 (Nam tử trưởng thành trung bình 10)



Tuổi thọ: 32/75

Có thể tiêu hao thọ mệnh để mạnh thêm

Nhìn vào bảng, Nguyệt Sinh trầm mặc một lúc sau đó thốt lên: “Hệ thống”

Tuy không có bất kì trả lời, nhưng hắn cũng không thất vọng. Từ nhưng thông tin hiện lên trên bảng có thể để cho hắn biết bây giờ phải làm gì.

“Tiêu hao thọ mệnh để mạnh lên, chỉ cần mạnh lên sau đó ra ngoài tìm thức ăn là có thể sống sót”.

“Như vậy, mất một chút thọ mệnh cũng không sao, chỉ là không biết có cách nào có thể bù lại thọ mệnh đã mất không” hắn lẩm bẩm. Bởi vì bây giờ thức ăn chỉ còn một chút, nên Nguyệt Sinh không rõ ràng có thể trụ được mấy ngày chứ đừng nói sống đến 75 tuổi.

“Phía dưới còn một thanh tiến độ trống rỗng” Nguyệt Sinh để ý dưới cùng bảng còn có một thanh công cụ trống rỗng.

“Chắc là còn có thêm chức năng? nhưng bây giờ cần mạnh lên đã” hiện tại cơ thể yếu ớt này làm hắn không có cảm giác an toàn nào.

Vì không có dấu cộng gì trên bảng nên hắn thử dùng ý niệm trừ đi 1 năm tuổi thọ xem thử.

Sau đó bảng bắt đầu biến hóa, tuổi thọ tối đa của hắn giảm còn 74, tổng hợp thể lực tăng lên 7.

Cảm nhận một hồi cơ thể, Nguyệt Sinh mới lên tiếng: “Không còn cảm giác đói bụng, sinh lực cũng tăng lên một chút, ngoài ra không còn gì”

Hắn cảm thấy 1 điểm tuổi thọ cho 1 điểm tổng hợp thể lực không lời, nhưng hiện tại không còn cách nào khác.

“Đã làm thì làm tới” hắn quyết định một hơi cộng 10 điểm xem thế nào.

Bảng bắt đầu biến hóa, thể lực từ 7 tăng lên mười bảy, tuổi thọ tối đa giảm còn 64.



Không chỉ bảng bắt đầu biến hóa, cơ thể của hắn cũng bắt đầu biến hóa theo.

Cơ bắp bắt đầu bành trướng, xương cốt lạo xạo. Hắn cũng cảm nhận được cơn đau đớn khủng kh·iếp đang chạy toàn thân.

Tuy thời gian không lâu, nhưng đối với hắn 1 giây bây giờ không khác gì 1 năm cả.

Sau khi biến hóa hoàn tất, hắn hít sâu một hơi sau đó cảm nhận được cơ thể tràn đầy lực lượng này, hắn mỉm cười.

Hắn cảm giác được mình bây giờ một quyền có thể đ·ánh c·hết voi, có thể đây chính là lực lượng tăng nhanh gây ra ảo giác nhưng điều này vẫn làm cho bản thân hắn thỏa mãn.

Đi đến trước gương, nhìn vào một khuôn mặt bình thường không có gì lạ. Nhưng bên dưới cơ thể tràn đầy cơ bắp đường cong làm hắn thỏa mãn. Đối với hắn, đàn ông không có gì sánh bằng lực lượng bản thân cả.

Nhưng khi nhìn lại trên đầu, một sợi tóc bạc lóe lên gây nên chú ý của hắn. Bởi vì thể lực tổng hợp tăng lên làm hắn cũng nhìn rõ hơn nhiều thứ, nên hắn thấy sợi tóc bạc chen lẫn giữa đám tóc đen thật sự quá bắt mắt.

Nhưng cũng không quan tâm quá nhiều, mọi thứ cần có đồng giá trao đổi, hắn muốn có sức mạnh thì cần tuổi thọ đi đổi.

Hắn tin vào hệ thống, đã hệ thống xuất hiện muốn hắn đem tuổi thọ ra trao đổi, nhất định có cách để tăng thêm tuổi thọ của hắn.

Nhìn lại tuổi thọ của mình còn 64, hắn quyết định tăng thêm một đợt.

Mặt bảng thay đổi, lực lượng tăng lên 21, tuổi thọ tối đa giảm xuống 60.

“A...”

Hắn đột nhiên đau khổ rên rỉ, mồ hôi như mưa chảy xuôi cơ thể. Khi lấy lại tỉnh táo, hắn phát mình đang quỳ trên sàn nhà, hai tay ôm ngực.

Nghĩ đến cơn đau lúc nãy, hắn mồ hôi lạnh chảy ròng. Không biết tại sao, lần này chỉ tăng thêm 4 điểm, nhưng so với 10 điểm đau không biết bao nhiêu lần.

Tuy vậy, nhưng khi cảm nhận được lực lượng đang chảy xuôi toàn thân. Hắn thấy rất đáng.

Nhìn vào gương, cơ bắp không còn tính bạo tạc như lúc nãy, nhưng làn da lại chuyển sang hơi hơi tối màu. Thử dùng ngón trỏ tay phải gõ gõ lên tay trái, chỉ nghe được tiếng cách cách vang lên.

“Thật là kì diệu, như sinh mệnh đột biến vậy” hắn nhịn không được lẩm bẩm.

Khi nhìn vào tuổi thọ còn 60, hắn nuốt nuốt nước bọt. Sự hấp dẫn từ sức mạnh mang đến làm cho hắn rất muốn tiếp tục dùng tuổi thọ đổi lấy sức mạnh.

Nhưng lý trí giữ hắn bình tĩnh trở lại, đến khi tìm được cách bù đắp tuổi thọ hắn cần giữ tuổi thọ của mình ở mức an toàn.