Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 482



Chương 482

Người ở đầu bên kia điện thoại nghe máy rất nhanh: “Là tôi, Thẩm Thanh Ngọc.”

Thẩm Thanh Ngọc khẽ chậc một tiếng: “Cậu hai Bạc thật là khiến người ta được yêu thương mà lo sợ, không ngờ số điện thoại của tôi cũng có một vị trí ở trong danh bạ của anh cơ đấy.”

Bạc Minh Thành nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của Thẩm, nhưng anh ta không muốn tranh chấp với cô: “Em gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?”

Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn nói nhảm với anh ta: “Chắc là ông nội anh đã nói với anh rồi, về chuyện chúng ta tái hôn, tôi đã cân nhắc xong, chúng ta có thể tổ chức đám cưới trước, còn giấy đăng ký kết hôn để sau hãy nói.”

“Em nghiêm túc thật không, Thẩm Thanh Ngọc?”

“Anh cũng có thể coi như tôi đang nói đùa.”

Vì sao?”

Bàn tay cầm di động của Bạc Minh Thành hơi siết chặt, đối với đáp án của câu hỏi này, anh ta có mấy phần chờ mong nhưng cũng có mấy phần sợ sệt.

Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy câu hỏi này của Bạc Minh Thành thì không khỏi bật cười, cô nhếch môi, vừa nghiêm túc lại tùy ý: “Đương nhiên là bởi vì, tôi muốn trả thù anh chứ sao.”

Bạc Minh Thành cảm thấy chắc là Thẩm Thanh Ngọc đang mạnh miệng, rõ ràng cô thích anh ta như vậy, cho dù đã ly hôn cũng chẳng qua là giả vờ không yêu anh ta mà thôi.

Cô muốn trả thù anh ta?

Nếu như tái hôn với anh ta là kế hoạch trả thù của cô, vậy anh ta cũng có chút mỏi mắt mong chờ kế hoạch trả thù của cô.

“Tôi biết rồi.”

Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn không biết Bạc Minh Thành biết cái gì, nhưng bây giờ cô cũng không có lòng tò mò để đi tìm hiểu xem Bạc Minh Thành đang suy nghĩ gì.

Lời mà cô muốn nói đã nói xong, còn những chuyện khác, Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói thêm nữa: “Không có việc gì thì tôi cúp trước đây.”

Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc bèn cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc nghĩ một lát rồi đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, tìm tới Phó Ngọc Lam: “Thư ký Phó, đặt giúp chị một tấm vé máy bay trở về Nam Thành vào ngày mai đi.”

Phó Ngọc Lam sửng sốt: “Cô Thẩm, có phải bên Nam Thành xảy ra chuyện gì rồi không?”

Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười lắc đầu: “Không phải, chỉ là hơi nhớ bố mẹ thôi.”

“Vậy em lập tức đi đặt vé máy bay!”

Phó Ngọc Lam nghe xong lời này bèn vội vàng đi tìm người sắp xếp.

Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng, xoay người trở lại phòng làm việc thu dọn đồ đạc tan làm.

Cửa thang máy kêu một tiếng rồi mở ra, Thẩm Thanh Ngọc từ chối lời mời hẹn cô buổi tối ra ngoài chơi của Trần Ánh Nguyệt.

Nghe thấy tiếng kêu, Thẩm Thanh Ngọc vội vàng cất điện thoại di động, nhấc chân bước ra khỏi thang máy.

Vừa ra khỏi thang máy không bao lâu, Thẩm Thanh Ngọc đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người đàn ông mặc đồ vest đi giày da, trên tay còn ôm một cái gối ôm hình cá heo nhỏ, vừa không hài hòa lại còn buồn cười.