Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 19: Chương 19




"Thư ký Chu, pha một ly cà phê mang vào."
Đặt điện thoại xuống, người phụ nữ trước mắt đi thẳng vào vấn đề.
"Chi tiết về cô, tôi đều đã biết.

Xử lý mấy cái nghiệp vụ kế toán chắc không khó với cô đúng không, mặc dù tôi có thể mở một lối nhỏ cho cô, nhưng mà vẫn nên làm theo quy trình phỏng vấn."
"Thật ra không cần mở lối gì cho tôi đâu, nên phỏng vấn thế nào thì phỏng vấn thế đó đi."
Con người tôi rất sợ thiếu nợ nhân tình, cho nên vì mặt mũi vẫn nói ra lời cần nói.

Cô ấy gật đầu hài lòng.
"Tính tự giác rất cao, nhưng tôi vẫn phải nể mặt cô So.

À, đây là thư phỏng vấn lần thứ hai của cô, còn 40 phút nữa sẽ bắt đầu, cô có cần chuẩn bị không? Lúc cô phỏng vấn cũng có tôi ở đây, cùng với lại trưởng bộ phận, hoặc cũng sẽ có ít người giao lưu với cô.

Cô nhớ biểu hiện tự tin lên nhé."
Tôi hiểu rõ gật đầu, lúc này cô thư ký đi vào đưa cho tôi một tách cà phê.
"Cảm ơn."

Tôi nâng tách cà phê lên, uống một ngụm nhỏ, mẹ nó, đúng là công ty lớn, đồ uống của nhân viên mà cũng ngon thế này, cái phúc lợi này rất đáng để ở lại.

Cho nên vì đánh đổi vị giác cà phê cho nên tôi phải cố gắng thông qua phỏng vấn.
Nói chuyện với giám đốc nhân sự một lúc, tôi mới rời đi.

Dựa theo hướng dẫn của cô ấy, tôi đi đến phòng họp ở tầng 18.

Đi ra khỏi thang máy, tôi hiếu kỳ đi dạo xung quanh.

Lại một lần nữa kinh hô, mẹ nó, đúng là công ty lớn, riêng tầng này chỉ dùng để làm phòng họp, phòng lớn phòng nhỏ không dưới 10 phòng.
Người đến phỏng vấn lần thứ hai không nhiều lắm, nhưng mà người nào cũng chăm lo cho vẻ bề ngoài của mình, có người đứng đó là điệu bộ như ai đó thiếu nợ anh ta hơn 258 vạn vậy.
Tôi dựa vào một góc, không nghĩ gì cả, rất nhanh giám đốc nhân sự đã xuất hiện, cô ấy nhìn tôi cười rồi cầm hồ sơ đi vào bên trong phòng họp.
Chờ những lãnh đạo cấp cao đi vào bên trong đầy đủ, cái cô thư ký lúc nãy mang cà phê cho tôi, đứng ở cửa gọi số.

Tôi nhìn cái thẻ của tôi, số 19, không nhịn được cười, số càng lớn tỷ lệ được nhận càng cao.

Cái giám đốc nhân sự này thật sự có tâm.
Tôi nhìn những người mặt đầy cầu tiến kiêu căng đi vào bên trong, phần lớn đi ra đều thở dài, cảnh này khiến cho tôi bỗng nhiên lo lắng.

Tim cũng đập thình thịch theo.

Khi tôi nghe được thư ký đọc số 19, đứng dậy, vậy mà chân lại có chút mềm.
Hít một hơi thật sâu.

Lúc lướt qua cô thư ký nhỏ, cô ấy còn cười làm tư thế cố lên với tôi.

Đi vào trong phòng họp, một loạt quản lý các bộ phận nhìn tôi.

Mẹ nó, cái thế trận gì thế này, đừng nói tôi, đến cái người bị người ta thiếu nợ 258 vạn có lẽ cũng tè ra quần.
Lúc giám đốc nhân sự chuẩn bị bắt đầu màn phỏng vấn của tôi.


Thì một người phụ nữ mặt tái mét đẩy cửa đi vào trong phòng họp, ngay sau đó quản lý cao tầng đứng lên, tôi khó hiểu quay đầu nhìn lại.
Phía sau lưng người phụ nữ kia xuất hiện một thân ảnh cực kỳ quen thuộc.

Phoebe đeo gọng kính vàng trên mắt, trên mặt mang theo biểu cảm sóng cuộn biển gầm đi đến, ánh mắt cô ấy đảo qua người tôi không có dừng lại.

Sau đó, một cái quản lý biểu hiện nịnh nọt đi đến chào đón.
"A, chỉ là phỏng vấn bình thường, sao lại khiến Lam đổng bận tâm chứ? Mời ngồi, mời ngồi."
Lam đổng? Không phải là Lam tổng, là đổng a! Tôi quay đầu đi không nhìn cô ấy, trong lòng thôi miên bản thân, không phải là Phoebe, không phải là Phoebe, không phải là Phoebe....!Bỗng nhiên, tôi thấy cuộc đời này thật ảm đạm, con mẹ nó, trời cao căn bản chẳng quan tâm đến tôi, quan thế này còn phỏng vấn cái rắm gì?
Lam đổng một mình một cõi ngồi sau đám quản lý cao tầng, tiếp nhận sơ yếu lý lịch giám đốc nhân sự đưa qua, nghiêm túc đọc hồ sơ trong tay.

Còn không quên gõ gõ cây bút lên trên bàn.
"Mọi người tiếp tục phỏng vấn đi."
Vẫn cái giọng điệu ra lệnh đó, cô ấy như một dãy núi Thái Sơn sừng sững bất động.

Làm ơn đi, cũng nên quan tâm đến cảm thụ của người phỏng vấn tôi đây chút được không!
Giám đốc nhân sự ho nhẹ một cái, sau đó bắt đầu tiến hành hỏi đáp với tôi, có lẽ bởi vì có Phoebe ở đây, lúc ban đầu tôi còn ngồi dựa vào ghế, còn bây giờ thì cả người cứng đờ, ngồi thẳng lưng.

Hơn nữa hai tay nghiêm túc đặt trên đầu gối.

Giám đốc nhân sự trêu ghẹo cười nói với tôi.

"Cô Vưu, thả lỏng một chút, đây đâu phải đi xem mắt."
Lời cô ấy nói, khiến cho cả phòng cười lớn, tôi cũng xấu hổ cười theo, này có liên quan gì tới chuyện xem mắt.

Mà là tại cái bản mặt băng sơn phía sau mấy người đó, cô ấy đã làm ảnh hưởng đến tôi, được chưa.

Trưởng bộ phận tài chính cầm sơ yếu lý lịch của tôi nhìn sơ qua, sau đó hỏi.
"Trên sơ yếu lý lịch của cô có đề, cô tốt nghiệp đại học tài chính khoa chính quy, nhưng mà công việc thì khá đơn giản, tốt nghiệp xong thì ở Bắc Thịnh Quốc Tế đảm nhiệm vị trí báo cáo kinh doanh, làm được ba năm thì từ chức, đã thất nghiệp hơn 200 ngày.

Có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại từ chức không? Theo chúng tôi biết, Bắc Thịnh Quốc Tế cũng là một công ty lớn, phúc lợi cho nhân viên cũng bằng chúng tôi."
Tôi có thể nói cho các người biết, báo cáo dự toán kinh doanh có sai phạm không phải là do tôi làm, các người tin sao? Tôi nói tôi bị một đôi cẩu nam nữ hãm hại, các người tin sao? Tôi nói thế, các người còn muốn nhận tôi vào làm không? Cái toà băng sơn phía sau các người sẽ hài lòng à?
Trong lòng thì mắng chửi, nhưng mà trên mặt lại cười rạng rỡ, bắt đầu nói lời thảo mai.
"Báo cáo lợi nhuận trong ba năm đó của Bắc Thịnh Quốc Tế là tôi làm, hơn nữa cũng được nhận rất nhiều khen ngợi.

Ba năm cũng là một cơ hội, nếu ở một công ty cố gắng hết sức làm việc, tạo hiệu quả và lợi ích không ngừng, cẩn trọng suốt ba năm, thế nhưng lại không có bất kỳ dấu hiệu có cơ hội thăng tiến, hoặc có khi là do vấn đề của bản thân tôi, hoặc là chính tôi không phải là mầm giống được bọn họ đào tạo để làm người back up.

Tôi có thể tự tin nói năng lực của tôi đáng giá để cho bọn họ đào tạo bồi dưỡng, nhưng mà tôi không được coi trọng, đương nhiên sẽ chọn một ngôi sao khác để tới phát triển năng lực.".