Tình Yêu Trước Mắt Nhưng Nhận Ra Muộn Màng

Chương 8: Siêu thị



Trước khi hai cậu bạn kia về trước Hạ Thiên nhanh chí lấy đồ của mình và Lâm Hữu nhờ hai người cầm về hộ, tí về sẽ trả công cho hai người bằng một bữa ăn thịnh soạn

Không phục lắm nhưng có đồ ăn thì được, hai người trên đường về vừa khoác ba lo đằng sau lại thêm cái ba lo đằng trước nặng trịch hết người

Giờ này hối hận thì không còn kịp nữa rồi, cắn răng chịu đựng mà lết về

Hạ Thiên với Lâm Hữu bên này cùng đi vào siêu thị mua đồ

Lúc nãy định đi về nhà giống hai người kia để nghỉ ngơi rồi, tuy vậy Hạ Thiên muốn tối nay trổ tài nấu ăn cho Lâm Hữu nên khi vừa xuống núi liền rủ cậu cùng mình đi siêu thị mua chút đồ ăn tiện thể mua mấy đồ linh tinh

Lâm Hữu vẫn còn năng lượng nên không chần chờ gì mà đồng ý với lời đề nghị của Hạ Thiên luôn

Lâu rồi không vào đây mua đồ, bây giờ mới có cơ hội đi lại làm Lâm Hữu thích thú đi xem hết cái này đến cái kia. Xem đi xem lại cậu vẫn không biết mua cái gì, mấy cái cậu muốn mua thì giá lại hơi cao vì muốn tiết kiệm cho nên cậu bỏ qua không dám lấy sợ mua về tốn tiền

Hạ Thiên đi sau nhìn thấy Lâm Hữu nhìn chằn chằm một món đồ sau lại quay đi có vẻ hơi tiếc nuối

Tiến đến gần xem món đồ đó là gì thì nhận ra đây là một hộp Chocolate, nhìn vào giá thành Hạ Thiên đoán ra ngay tại sao Lâm Hữu không dám mua

Đã thế Hạ Thiên với tay lấy luôn 5 hộp cho vào giỏ mua về cho Lâm Hữu ăn chán thì thôi

Có vẻ Lâm Hữu đi trước không nhận ra điều gì đang xảy ra ở phía sau cho nên vẫn vui vẻ nhìn ngắm đồ, cứ chỗ nào cậu dừng lại ngắm tầm mấy giây Hạ Thiên sẽ lấy luôn món đồ đó cho vào giỏ mà chẳng nghĩ suy

Đi hết tất cả các quầy Lâm Hữu gật gật đầu tương đương với ý nghĩ chỉ cần ngắm là thoải mái rồi không cần mua gì cả

Quay lại thấy giỏ hàng chất lên thành một đống mà toàn là đồ Lâm Hữu muốn mua, cậu ngạc nhiên ngước lên thấy Hạ Thiên đang nở nụ cười cưng chiều dành cho mình khiến cậu ngại hết chỗ nói

Tránh đi ánh mắt Hạ Thiên đang nhìn mình, cậu nói vừa tầm đủ nghe



" Cậu mua mấy cái này làm gì cơ chứ"

" Mua cho cậu" Hạ Thiên trả lời chắc nịch, mặt không có chút biến sắc nào

" Làm vậy không ổn đâu, mang đi trả chỗ cũ thôi" Lâm Hữu đẩy Hạ Thiên đi

Nhưng sức cậu làm gì đọ lại sức cậu bạn cao lớn kia chứ

Hạ Thiên nắm lấy tay Lâm Hữu lại nhắc nhở

" Đừng quậy ! Cái này tôi tặng cậu lần sau cậu tặng tôi cái khác là được"

Thiếu gia như cậu thì cần cái gì nữa đâu, đồ chơi lớn rồi đâu ai chơi như ngày xưa nữa, du thuyền, máy bay cái gì Hạ Thiên cũng có

" Đừng có nghĩ nữa đi mua đồ ăn thôi" Hạ Thiên lấy tay chọc vào trán Lâm Hữu xoa dịu sự đau đầu, nghĩ nhiều kia đi cho cậu

Làm vậy đối với người khác có vẻ rất hiệu quả, tuy nhiên đối với Lâm Hữu thì cậu lại cảm thấy khó chịu vì cứ hành động như vậy lại làm cậu càng thích Hạ Thiên nhiều hơn, cứ tích lũy như vậy từng ngày cậu sợ không nhịn nổi mà bày tỏ tấm lòng của mình cho Hạ Thiên biết

Đi đến quầy bán đồ ăn sống, lần này Hạ Thiên sẽ quyết định tất cả, Lâm Hữu chỉ cần đi theo bên cạnh nhìn theo Hạ Thiên là được.

Cái nào Hạ Thiên thấy được sẽ chỉ cho cậu xem nếu cậu cũng thấy được thì lấy không thì bỏ xuống chỗ cũ đi chọn cái khác

Thịt lợn đã mua xong, hành, tỏi, gia vị ướp thịt, cần tây, cá, tôm,... Tất cả đều đã ở trong giỏ

" Còn thiếu gì nữa không" Lâm Hữu hỏi

Hạ Thiên nhìn tổng quát lại lần nữa chắc chắn không thiếu thứ gì mới yên tâm đi ra thanh toán. Lúc thanh toán vẫn không quên ngẫn lại xem còn thiếu thứ gì không, may mắn là đủ hết không thiếu bất cứ thứ gì

Hoá đơn dài bằng chiều dài chân của Hạ Thiên làm Lâm Hữu khi nhìn cảm thấy xót tiền thay, mà cậu ta làm gì biết cảm giác xót tiền này bao giờ đâu cậu nghĩ vậy đúng là cũng vô ích



Sách ba túi đồ to khủng bố đi về, Hạ Thiên giành lấy sách luôn cả ba túi nhưng Lâm Hữu không cho cậu xách nhiều như vậy sợ cậu mỏi vai liền cướp hai túi cho cậu sách một túi thôi

Hạ Thiên cũng không vừa dành lại một túi từ tay Lâm Hữu, cả hai dành đi dành lại suýt nữa va vào người khác mới dừng lại

Tổng kết lại Hạ Thiên sách hai túi, Lâm Hữu sách túi còn lại. Sách túi từ siêu thị về nhà làm tay Lâm Hữu mỏi nhừ

Đấy là cậu chỉ cầm một túi đồ thôi mà đã cảm thấy vậy rồi, không biết Hạ Thiên nghĩ sao khi cầm cả hai túi mà đi rất nhẹ nhàng như không cầm gì trên tay vậy

" Nặng thì đưa đây tôi sách nốt cho" Hạ Thiên quan tâm hỏi thăm

Lâm Hữu xua xua tay phủ định

" Không nặng, không nặng tí nào ha ha... "

Câu trả lời đầy ngượng ngạo khi cậu cảm thấy nặng gần chết

Hạ Thiên rời ánh mắt qua mấy con xe con ở bên đường, không nghĩ gì quay qua hỏi Lâm Hữu

" Cậu thích ô tô hãng gì để tôi mua, lần sau đi đâu chỉ cần ngồi lên xe lái đi đến đấy là được. Không cần phải khổ như này"

(Trong cuộc đời từ bé đến lớn tôi chưa từng nghĩ lớn lên mình sẽ có xe ô tô để đi, cũng không quá đam mê mấy dòng xe thì làm sao mà đưa cho cậu câu trả lời được chứ) Lâm Hữu nghĩ

Nghĩ thì nghĩ mà nói thì vẫn phải nói

" Cậu mua xe gì cũng được hết, miễn sao cậu thích là được"

Hạ Thiên không ép Lâm Hữu mà gật đầu đồng ý với câu nói của cậu