Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 17: hi sinh bản thân




Sau đêm hôm đó, mọi việc vẫn trôi qua như bình thường, không một sự chuyển biến, nàng vẫn tham gia triều sáng, giải quyết tấu chương, sủng ái phi tử như hằng ngày, nhưng đối với ai đó thì đã có một số sự thay đổi về nhận thức, chàng thì vẫn đứng bên cạnh hầu hạ nàng, nhìn nàng ân ái nhưng hắn đã không còn sự ghen tị nào nữa mà chỉ còn sự hào hứng lóe lên trong đôi mắt hờ hững.
...Mỗi người một thái cực…

Nàng không có sự thay đổi gì lớn, nếu có thì chỉ càng thêm biến thái, suy nghĩ lại càng thêm chênh lệch về giới tính.
Chàng thì lại càng thêm hăm hở, tự kỷ, cười nham hiểm sung sướng một mình ngồi ở một góc tường trong sự tránh né của mọi người xung quanh (đồng thanh: vật nguy hiểm chớ đụng vào, còn trẻ mà đã đến thời kỳ mãn kinh rồi a…)
Mọi việc có thể sẽ vẫn rất bình thường(mm : bình thường thì không phải là ta rồi , khửa khửa…), nhưng có một câu nói rằng « trước giông bão là sự im lặng » à nha, nó chuẩn và hoàn toàn phù hợp khi áp dụng vào trường hợp này.
Đêm hôm ấy, trong một tòa nhà rùng rợn, có một thiếu phụ mất chồng đã lâu…

Ah, lộn hàng, xin lỗi, tự nhiên lôi chuyện xxx mới đọc xong a :3.
Một đêm nào đó, khi hắn đã không thể chịu nổi khi nàng cứ lặng im bất động, hắn đã có một quyết định rất lớn lao trong cuộc đời « hi sinh bản thân, phải uống mê dược, phá đời trai tân, ép chịu trách nhiệm, tạm biệt tuổi trẻ, ta tìm vợ a… »
(mm :mới có nửa ngày thôi mà, cứ làm như bản thân còn trai tân ấy…

hàn kỳ( lườm)
mm( nhấc điện thoại): alô…à ừ…sao…nhậu á…ok ok…bye bye…( để điện thoại xuống, rồi nhìn hàn kỳ cười ngu) xl nha, t bận đi ăn chè rồi a !(chạy vọt)
(người ở đầu dây bên kia gào thét :cmnd, mượn tiền mấy tháng rồi chưa trả, giờ nói đéo gì thế ?))