Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 170: Tất cả nằm hết trong lòng bàn tay



Cố Triều Tịch nhìn Mộ Diệc Thần làm động tác thân mật với Tô Vũ Đồng, trong lòng đột nhiên có chút không tự nhiên, ánh mắt xấu xa tan biến, thay vào đó là thêm vài phần bực bội.

Tổng giám đốc Tiết thấy anh đứng yên không động đậy, cười nói với anh một câu:

-Sếp Cố, chi bằng chúng ta cọ sát xem?

Mộ Diệc Thần kỹ thuật thần thánh ông không theo kịp, bây giờ anh đang ở cạnh người đẹp rảnh để ý đến ông, ông chỉ có thể tìm Cố Triều Tịch chỉ dạy.

Cố Triều Tịch nghe thấy giọng nói của ông lập tức định thần lại, cười nói:

-Được thôi.

Anh thua kỹ thuật đánh bóng, nhưng trên thương trường thì chưa chắc.

Mộ Diệc Thần có hứng thú với nguồn năng lượng mới, anh cũng thế.

Mộ Diệc Thần luôn dồn sự chú ý lên người Tô Vũ Đồng, không nhìn thấy Cố Triều Tịch và tổng giám đốc Tiết trên sân bóng cùng nói chuyện vui vẻ.

Buổi trưa, tổng giám đốc Tiết làm chủ, mời mọi người cùng ăn cơm.

Khi chọn món, Mộ Diệc Thần sự khách sáo lúc trước của Mộ Diệc Thần hoàn toàn không còn nữa, trở nên vô cùng kén chọn, chỉ cần là đồ cay, đồ đậm màu, vị nặng anh đều ngang ngược bảo đổi, làm tổng giám đốc Tiết rất ngại ngùng.

Chỉ có Tô Vũ Đồng biết, những món anh đổi đó, đều là những thứ cô không thể ăn.

Thấy anh vì mình mà tùy hứng như vậy, trong lòng Tô Vũ Đồng có chút rung động, còn có chút không biết làm sao.

Anh chính là như vậy, khi đối xử tốt với cô, cả thế giới đều muốn cho cô, khi hận cô, chỉ muốn dùng cực hình ác độc nhất để hành hạ cô.

Tùy hứng, ngang ngược, không chút kiêng dè như vậy.

Nhưng cậu chủ Mộ dường như lại quên mất, hôm nay anh đến để bàn chuyện hợp tác.

Nhưng vậy có phải không được hay cho lắm không?

Cố Triều Tịch thấy Mộ Diệc Thần không nể mặt tông giám đốc Tiết như vậy, vốn nên vui mừng, nhưng khi anh thấy trên tay Tô Vũ Đồng có miếng vải băng bó, trong lòng anh lập tức có chút hụt hẫng.

Cô bị thương rồi, lại chỉ nói với Mộ Diệc Thần, không nói nửa lời với anh.

Sự yếu thế trong lòng này cộng với trận bóng bị thua ban nãy, không phải chỉ một chút, ghen ghét trong lòng đột nhiên tăng lên, anh quyết định nhất quyết phải cướp được mối làm ăn này của Mộ Diệc Thần.

Nghĩ đến đây, anh nhìn sang tổng giám đốc Tiết, cười rất lịch thiệp:

-Sếp Tiết quê ở Ngọc Châu, nhất định rất thích ăn lẩu nhỉ?

Anh phải hẹn riêng ông để nói chuyện.

Tổng giám đốc Tiết nghe thấy lời anh nói, lập tức có tinh thần, nụ cười tràn đầy khuôn mặt nói:

-Người Ngọc Châu chúng tôi đặc biệt thích ăn lẩu, ớt chính là cội nguồn tinh thần của tôi, sếp Cố hỏi tôi như vậy, lẽ nào anh cũng thích ăn lẩu?

Ông không đơn giản cho rằng, Cố Triều Tịch nhắc đến lẩu với ông chỉ là muốn nói chuyện.

Đều là người trên thương trường, Cố Triều Tịch thấy phản ứng của tổng giám đốc Tiết, liền biết là có cửa, trong đôi mắt đào hoa mang ý cười nhạt:



-Đúng vậy, hiếm khi hôm nay gặp được người chung chí hướng, chi bằng tối nay chúng ta cùng đi ăn lẩu thế nào?

Anh biết Mộ Diệc Thần có bệnh sạch sẽ, chuyện như ăn lẩu này anh nhất định sẽ không tham gia.

Anh chính là muốn mượn lẩu để nói với Mộ Diệc Thần, chuyện nguồn năng lượng mới không cần anh tham gia vào nữa.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời nói của Cố Triều Tịch, trong lòng hiểu rõ anh muốn làm gì, cười điềm tĩnh, buột miệng nói một câu:

-Tôi có một kế hoạch phát triển nguồn năng lượng mới cho ô tô.

Tổng giám đốc Tiết tuy rất có ý muốn hợp tác với Cố Triều Tịch, nhưng phát triển nguồn năng lượng mới cho ô tô trước nay đều là chuyện ông muốn làm.

Nguồn vốn Đại Phong của Cố Triều Tịch tuy không yếu, nhưng dù sao chủ yếu cũng là làm bên mảng kiến trúc và bất động sản, mảng ô tô này, vẫn phải hợp tác với Hoa Thịnh.

Sau khi cân nhắc quyền lợi, ông nói với Cố Triều Tịch:

-Sếp Cố à, thật là không may, mấy ngày này miệng tôi bị nhiệt, chúng ta lần sau cùng ăn lẩu nhé.

Thực lực của Cố Triều Tịch không thể xem nhẹ, ông không thể từ chối thẳng thừng, trước mặt nhiều người như vậy làm anh mất thể diện, chỉ đành tìm một cái cớ thật phù hợp.

Một câu nói của ông đã chọn đối tác hợp tác, Cố Triều Tịch tất nhiên sẽ không hạ mình tự tìm chuyện không vui, không thay đổi giọng điệu mỉm cười đáp:

-Nếu đã vậy, thì để lần sau đi.

Nghe thấy anh nói vậy, tổng giám đốc Tiết chuyển ánh mắt sang nhìn Mộ Diệc Thần:

-Sếp Mộ chiều nay cùng uống trà nhé.

Chuyện liên quan đến bí mật thương nghiệp, ở đây không thích hợp, vẫn nên đổi chỗ bàn bạc thì tốt hơn.

Tô Vũ Đồng thấy một câu nói của Mộ Diệc Thần liền nắm bắt được mong muốn của tổng giám đốc Tiết, bất giác thấy khâm phục.

Khó trách anh làm theo ý mình như vậy, thì ra tất cả đều được anh nắm hết trong lòng bàn tay.

Mộ Diệc Thần thấy ánh mắt Tô Vũ Đồng hiện lên sự ngưỡng mộ, tâm trạng tốt lên rất nhiều, cười gắp một miếng ngó sen cho cô, chu đáo múc thêm bát canh:

-Nào, ăn nhiều một chút.

Cố Triều Tịch biết Mộ Diệc Thần rất lâu rồi, anh trước giờ chưa từng thấy anh như vậy, cho dù là đối với Châu Lệ Đồng cũng không tận tình đến thế, anh chắc chắn Mộ Diệc Thần thực sự thích Tô Vũ Đồng.

Cướp hay không cướp?

Tâm trạng anh có chút phức tạp.

Sau khi ăn cơn xong, anh mượn cớ phải đi, còn Tô Vũ Đồng thì đi theo Mộ Diệc Thần và tổng giám đốc Tiết uống trà.

Không có bất cứ sự cố gì, bàn chuyện hợp tác rất thuận lợi.

Bàn thành công hợp đồng, tổng giám đốc Tiết và Mộ Diệc Thần bắt tay, sau đó đều rời đi.

Trên đường về nhà, Tô Vũ Đồng nhận được điện thoại của Niên Niên, vừa bắt máy, liền truyền đến giọng nói trẻ con của Niên Niên:

-Mẹ, con rất nhớ mẹ.



Mấy ngày không gặp con trai, nghe thấy giọng nói của cậu bé, lòng Tô Vũ Đồng không bình tĩnh được, đôi mắt đỏ ngầu nước nước trực trào:

-Niên Niên, mẹ cũng nhớ con.

Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng cũng nhớ cậu bé, lập tức mừng rỡ nói:

-Vậy mẹ mau về đi.

Tuy có bà nội và chú Ngô bên cạnh, nhưng trong lòng Niên Niên Tô Vũ Đồng mới là quan trọng nhất.

Tô Vũ Đồng tất nhiên muốn về, nhưng vết thương trên tay vẫn chưa khỏi, cô sợ Niên Niên và mẹ chồng nhìn thấy sẽ buồn, vậy nên nói:

-Niên Niên, con ngoan, qua mấy ngày nữa là mẹ về rồi.

Dứt lời, nước mắt không biết sao lại tuôn ra.

Mẹ con liền ruột, có lẽ đây là căn bệnh chung của những người mẹ nhớ con.

Mộ Diệc Thần thấy cô rơi nước mắt, nhăn mày, đưa tay lấy điện thoại của cô, nói:

-Niên Niên, con không phải đã nói chỉ cần mẹ tha thứ cho bố, con sẽ tha thứ cho bố sao? Bố bây giờ đang cố gắng làm mẹ con vui lòng, nếu con để mẹ quay về, vậy không phải bố xôi hỏng bỏng không rồi à, con cũng mong bố mẹ có thể ở bên nhau đúng không?

Niên Niên quả thực hy vọng bố mẹ đều ở cạnh cậu bé, vậy nên nói:

-Vâng ạ, vậy bố phải cố lên.

Mộ Diệc Thần cười:

-Ừm, bố sẽ cố gắng, nói tạm biệt với mẹ đi.

Mộ Diệc Thần nói xong, đưa điện thoại cho Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng liềm chế nước mắt, dặn dò vào điện thoại:

-Niên Niên phải nhớ kỹ, ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm, nghe lời bà nhé.

Con trai luôn là mối vướng bận sâu sắc nhất trong lòng cô, cô không nỡ nói tạm biệt trước, có thể nghe thấy giọng nói của cậu bé một chút, cũng tốt rồi.

Niên Niên nghe xong lời dặn dò của Tô Vũ Đồng, ngoan ngoãn nói:

-Mẹ con biết rồi, mẹ cũng phải ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm, buổi đêm sợ thì bảo bố ở bên mẹ nhé.

Từ khi trải qua chuyện dưới hầm để xe, Niên Niên luôn nhớ rằng Tô Vũ Đồng sợ bóng tối.

Tô Vũ Đồng nghe thấy con trai nhỏ dặn dò như người lớn, sống mũi cay cay, bật khóc.

Mộ Diệc Thần thấy cô lại khóc, trái tim mềm ra, lại cầm lấy nói thẳng một câu:

-Niên Niên, bố tắt máy đây.

Sau đó cúp điện thoại, ôm Tô Vũ Đồng vào lòng an ủi:

-Được rồi, được rồi, qua mấy ngày nữa có thể về nhà rồi, thấy dáng vẻ này của cô, ông bố ruột như tôi mấy ngày không gặp con trai cũng không sao, bà mẹ kế như cô lại khóc thút thít như vậy, người không biết còn tưởng tôi mới là bố dượng đấy.