Trời Quang

Chương 45: Vạch trần



Đêm khuya, một bài đăng bất ngờ xuất hiện trên diễn đàn sinh viên Minh Thành:

Sự tích vẻ vang của giáo thảo nào đó thuộc đội bóng rổ trường - Người này đã đặt nến dưới tòa nhà ký túc xá nữ, đòi nữ sinh phải đồng ý ở bên y, nhưng chưa tới nửa tháng y đã hoa tâm chia tay, không những thế theo đuổi không thành còn quay đầu bôi nhọ người ta lả lơi ong bướm.

Trong bài viết có người tự nhận là người trong cuộc, lập tức bình luận:

"Muốn tôi kể cho mọi người nghe thủ đoạn theo đuổi nữ sinh vô sỉ của hắn không?"

"À hiểu rồi hiểu rồi. Bài đăng tung tin đồn bịa đặt về giáo hoa Khoa Kiến Trúc mấy ngày trước là do hắn ta làm."

"Không phải chứ, chỉ vì hắn tự xưng là giáo thảo mà thật sự là giáo thảo sao? Với diện mạo và thành tích của hắn, xứng đáng theo đuổi DT sao?"

Tuy nhiên, cũng có người nhanh chóng phản bác: "Nói miệng không có bằng chứng thì bớt bóc phốt đi nha."

Đáp lại bình luận này, trong bài viết rất nhanh đã có rất nhiều phản hồi, kèm theo rất nhiều bình luận người thật việc thật.

Một bài viết mới rất nhanh đã xuất hiện trên trang chủ diễn đàn: “Phốt” lớn gây sốc! Một giáo thảo nào đó đã được cộng điểm cho bài viết đạo văn nhằm loại học sinh nghèo ra khỏi danh sách đi du học!

Bài đăng này gần như trực tiếp chỉ mặt gọi tên, nói rằng có một nam sinh nào đó đã giành được suất trao đổi ở nước ngoài 3 + 2. Vốn ban đầu suất đó dành cho một học sinh nghèo nhưng hắn ta đã dùng thủ đoạn chèn ép và thành công giành được vị trí đó.

Xa hơn nữa, có người tiết lộ rằng hắn nhận được suất trao đổi này là vì bài luận văn học thuật của hắn đã được cộng thêm 20 điểm. Tuy nhiên, bài luận văn đó đã bị chỉ ra là đạo văn vài ngày trước đây và đã bị bác bỏ.

“Thì ra sự vô sỉ của họ Lâm không chỉ dừng lại ở việc theo đuổi nữ sinh?”

"Có lần tôi đi ngang qua, nghe thấy hắn và đám bạn đang chế nhạo các bạn nam trong lớp vì không mua nổi đôi Air Jordan..."

"Hắn khinh thường học sinh nghèo khó không phải là chuyện ngày một ngày hai, học bá Từ đại lão cũng từng bị trào phúng."

"Biết người cùng viết luận văn với hắn là ai không? Là mẹ của hắn đó, cách đây không lâu bà ấy là giáo sư vừa bị một trường đại học đuổi vì sai phạm trong chuyên môn!"

Bài viết ngày càng hot, nháy mắt đạt hơn 1000 cmt.

Trước máy tính, có người bấm chuột mất tự chủ, lẩm bẩm: "Sao có thể? Là ai hại mình!"

"Tiêu ca, cậu ổn không?"

"Cút!" Lâm Tiêu túm lấy cổ áo Chu Hạo, "Có phải mày làm không? Bài viết kia là mày đăng, chuyện này chỉ có tao với mày biết!"

"Lâm Tiêu, lão tử xem mày là anh em, sao mày lại làm chó điên loạn cắn người!"

"Mày hại tao!"

Hai người giằng co, Chu Hạo vốn đã mạnh hơn hắn, nhất thời tức giận, nhanh chóng đè lên người hắn, tả một quyền hữu một quyền: “Thứ rác rưởi! Tao coi mày như anh em nên mới nhẫn nhịn mày lâu như vậy, mày thèm ăn đòn chứ gì!"

Giữa tiếng nắm đấm rơi xuống, Lâm Tiêu đau đớn cuộn người: "Đừng, đừng đánh..."

Cho đến khi có người gõ cửa, Chu Hạo cười lạnh một tiếng, kéo cổ áo hắn đi ra ngoài.

Lâm Tiêu quỳ rạp dưới đất, ngoài cửa có người ngược sáng nói: "Bạn Lâm Tiêu, chúng tôi muốn hỏi về hành vi gian lận trong học tập của bạn, mời bạn đi theo chúng tôi."

Rất nhiều người tụ tập ở tầng dưới ký túc xá để xem trò vui, trong ngoài vây quanh ba vòng.

Dư Trừ và An Khả đứng cách đó không xa, nhìn thấy Lâm Tiêu chật vật bị người mang đi.

Dư Trừ không quan tâm Lâm Tiêu đã xảy ra chuyện gì, vốn là Từ Dĩ Hằng chỉ đăng bài đầu tiên, không biết là ai đã đăng bài thứ hai.

An Khả xòe tay: "Xớ, đáng đời. Chắc là hắn ta còn đắc tội người khác."

Dư Trừ giật giật khóe môi: "Có thể lắm."

"Sao vậy? Trông cậu không được vui lắm."

“Không có” Dư Trừ cúi đầu, cười cười, “Chỉ hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến… Người khác.”

Có lần này, nói không chừng còn sẽ có lần sau.

Chuyện này không thể xảy ra nữa.

*

Sau khi chuyện ở diễn đàn Minh Thành kết thúc, Trình Khuynh trở về nhà.

Đây là sinh nhật lần thứ năm mươi chín của Trình Viễn Sơn, theo phong tục địa phương, ông mới năm mươi chín chứ không phải sáu mươi, nhưng tình cờ năm nay cũng là kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới lần thứ hai của ông, cho nên ông đã mời rất nhiều họ hàng, bạn bè đến tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng.

Trình Khuynh không mấy hứng thú, đứng bên cửa sổ hóng gió.

Nếu không phải bia mộ của ông bà cô cần sửa chữa, cô đã không đặc biệt trở về.

Có giọng nói vang lên: “Em đứng đây một mình sao?”

Trình Khuynh kinh ngạc quay đầu lại: “Anh cũng đến à?”

Tưởng Viễn mỉm cười đi tới, anh mặc một bộ lễ phục màu đen, cao lớn lịch lãm, đi xuyên qua đám người đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Trình Khuynh lễ phép gật đầu: “Cho em gửi lời hỏi thăm hai bác.”

Tưởng Viễn cười: "Không cần đâu, ba mẹ anh cũng ở đây, bọn họ đang nói chuyện đằng kia, để lát nữa anh dẫn em qua."

Trình Khuynh nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói nữa.

Âm nhạc nhẹ nhàng du dương, ánh đèn thản nhiên lưu chuyển.

Trong vòng xoáy ánh sáng khi tỏ khi mờ, Tưởng Viễn cười khổ hỏi: “Sau khi anh trở về, em đối với anh lạnh lùng như vậy, là tại sao?”

“Anh không hiểu ư?” Trình Khuynh quay đầu nhìn anh, giọng điệu bình tĩnh đến mức như đang nói chuyện không phải của mình, “Ba mẹ hai bên muốn chúng ta kết hôn, em lại không có ý định này với anh, cho nên mới giữ khoảng cách."

Tưởng Viễn ngẩn ra.

Cô nói ra câu này một cách bình tĩnh thẳng thắn, không hề có một chút cảm xúc nào.

Tựa hồ chưa từng để chuyện này ở trong lòng.

Vẫn thế……

Khi cô còn là thiếu niên, anh cười vỗ nhẹ đầu cô, nói rằng có ca ca ở đây.

Lúc đó trên mặt cô thiếu điều viết lên hai chữ "kệ anh", nói chuyện cũng rất không khách khí: "Không hiếm lạ."

Nhiều năm như vậy qua đi, cô nhìn như thong dong bình thản, nhưng bản chất vẫn là cô gái sắc sảo năm đó.

Tưởng Viễn thở dài: "Tiểu Khuynh, em mãi vẫn không cho anh cơ hội."

Gió đêm hè nhẹ nhàng thổi qua, Trình Khuynh dùng ngữ khí rất đạm nhạt nói: “Anh rất tốt, nhưng không hợp với em.”

Tưởng Viễn cười cười, vẻ mặt thoải mái: "Kỳ thực anh vẫn luôn biết em đang nghĩ gì. Chỉ là anh chưa từ bỏ ý định, nhất định phải nghe từ miệng em mới cam tâm."

Trình Khuynh rũ mắt xuống, vừa lúc phía sau có tiếng bước chân vang lên, cô trở về: "Em đi đây, tạm biệt."

Thái độ của cô thẳng thắn dứt khoát, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.