Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 348



Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

☆, Chương 348: Lồng phòng hộ bị phá vụn

Đây là có người tiến vào khu vực cảnh báo, hơn nữa lối vào còn bị đánh phá, dĩ nhiên hảo xảo bất xảo* ngay tại khu vực cấp một lại không có thiết bị quản chế.

(*) Như kiểu khéo quá hóa vụng.

Đáng chết!

Kha Kha lập tức gọi Erton, lúc thanh niên cao to với cái đầu nhím xuất hiện ở trong tầm mắt, Kha Kha trầm giọng nói: "Hiện tại tập hợp tất cả học sinh, bảo đảm an toàn của bọn họ, điều tra xem có kẻ ngoại lai xâm lấn hay không."

Erton híp mắt lại, gật đầu một cái, liền đóng quang não.

Kha Kha lòng như lửa đốt, trên mặt bát phương bất động, xông ra ngoài trước còn không quên đem một miếng cơm cuối cùng nhét vào trong miệng Hàn Nguyệt, nói câu: "Em ra ngoài xem xem, anh trước tiên ở đây nghỉ ngơi một lát."


Nói xong liền nhấc chân rời đi, lại bị âm thanh lãnh bên trong mang theo nhu hòa gọi lại ——

"Kha Kha, em đi xem lồng phòng hộ, chuyện bên ngoài anh đi xử lý."

"Hàn Nguyệt!"

"Đi!"

Một chữ này của Hàn Nguyệt khiến cả người Kha Kha chấn động, gắt gao nắm chặt nắm đấm, vừa nghiêng đầu liền chạy đến phòng điều khiển.

Bên ngoài bọn học sinh vô tội không rõ vì sao, bị tập hợp lại cùng nhau, nghe tiếng còi dài ngắn không đồng vang lên trong đỉnh đầu, trong lúc nhất thời có chút sợ sệt, chỉ có ba người thần sắc bất đồng.

Lantis tỉ mỉ phân biệt tần suất và mức độ dài ngắn của thanh âm này, sắc mặt càng ngày càng ủ dột.

Mà Feara lại lùi tới nơi không ai chú ý tới, như không hề có độ tồn tại mà đứng thẳng, nhắm mắt lại hai tay để ở trước ngực, nhận biết nhất cử nhất động xung quanh.


Vân Thiên Dật vẫn chưa nghe qua loại thanh âm này, mà tri thức uyên bác, hắn biết rõ đây là một loại tiếng còi đặc thù của quân bộ, có lẽ là đại biểu có ngoại địch xâm lấn, e rằng đại biểu có người rơi vào nguy hiểm... Hắn không phải người của quân bộ, tự nhiên không hiểu tiếng này biểu hiện cái gì.

Chỉ có Lantis rõ ràng.

Năm tiếng dài, ba tiếng ngắn, tiếng còi sắc bén, đây là đại biểu cho lồng phòng hộ bị đánh vỡ.

Từ bên trong?

Đôi mắt băng lam lạnh lùng đảo qua mỗi người, người không ở đây là, là Mục Hoài An và nam sinh hệ thông tin tên là Reeves.

Nam Kính đứng ở bên cạnh anh, bị Lantis cầm tay thật chặt, muốn nói gì rồi lại nuốt xuống.

Mặt không hề cảm xúc nhìn những quan quân đứng thành hai hàng tay cầm súng máy đứng ở cách đó không xa, mặt không biến sắc mắt điếc tai ngơ, thật giống như là tất cả những thứ này đều không có quan hệ gì với bọn họ.


Erton nhìn đám học sinh một vòng, cũng phát hiện mất tích hai người.

"Tất cả học sinh tiến vào trong khoang phi hành khí ở yên đợi mệnh lệnh, không có ta cho phép ai cũng không được tự mình ra khỏi khoang."

Âm thanh này mát lạnh xa lạ, mọi người đem tầm mắt nhìn cửa khoang phi hành khí – nơi có âm thanh truyền đến, chỉ thấy một nam nhân thanh lãnh cao gầy thẳng tắp đứng chắp tay ở nơi đó, mâu sắc sâu thẳm, cả người tản ra một loại uy thế mạnh mẽ không thể làm trái.

Nam Kính theo bản năng mà nhìn Lantis, vị thiếu tướng này tựa hồ thân nhiễm bệnh nặng, vào lúc này đi ra thật sự không thành vấn đề chứ?

Còn có, có phải là gặp phiền toái lớn?

Đang nghĩ ngợi, lòng bàn tay của cậu bị dùng sức nặn nặn, chỉ thấy Lantis cùng Hàn Nguyệt trao đổi ánh mắt, nhỏ bé không thể nhận ra mà gật đầu một cái.
Bọn học sinh hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không hiểu rõ đây là diễn tập hay là cái gì khác, nhưng mặc cho là ai thì cũng có thể cảm giác được tình thế cấp bách tính.

Tiếng vang sắc bén thật sự là quá có lực thúc giục cùng cảm giác gấp gáp, mặc dù bây giờ đã dừng lại, mà ngắn ngủi nửa phút tiếng vang vẫn để lại bóng ma trong lòng bọn họ.

Phải biết, cho dù bọn họ không hiểu điều này đại biểu cái gì, cũng hà như đều có một nhận định tiếng vang của trạm canh gác xưa nay cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Năm đó dị thú xâm lấn, cũng là một tiếng vang dài đến 3 phút, mở ra cách cửa hắc ám cho lịch sử Ngân Hà đế quốc.

Bọn học sinh tràn đầy ngờ vực nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà từng người từng người ngay ngắn đi vào phi hành khí, điều này không nghi ngờ gì chính là chỗ an toàn nhất trên tinh cầu.
Bởi vì nó không riêng gì là phương tiện để di chuyển, mà còn là chiến hạm có lực công kích.

Nam Kính lặng yên không một tiếng động phóng ra chút ý thức căn nguyên, cậu không biết mình tại sao lại muốn làm như thế, mà luôn cảm thấy có cái gì đang hấp dẫn cậu, liền ngay tại vị trí phía đông.

Có một loại... Cảm giác rất nguy hiểm, giống với một loại giác quan thứ sáu nào đó của sinh vật trời sinh có sự nhạy cảm với thiên địch, ra đa của Nam Kính đang không ngừng làm cho cậu bài xích vị trí đó, mà tâm lý lại có âm thanh đang nói —— đến bên kia đi.

Đến bên kia đi, là ai đang nói chuyện?

Bên kia... Có cái gì?

Nơi không có người phát hiện, đồng tử Nam Kính đang không ngừng nhìn vào khoảng không.

Lantis vốn định lôi kéo Nam Kính đi lên, lại phát hiện cậu quay đầu nhìn phía sau.
Thuận theo tầm mắt Nam Kính, Lantis cũng hướng sau nhìn nhìn.

Nơi đó là một mảnh hoang vu, đất đá vụn màu đen cùng cát màu vàng hỗn tạp, thỉnh thoảng sẽ có một hai cây cỏ nhỏ không đáng chú ý ló đầu ra.

Xa xa là một rừng cây, nhưng này đã không ở trong khu vực được cho phép đi.

"Thân ái, em đang nhìn cái gì?"

Tiếng nói hoa lệ dễ nghe có lực xuyên thấu vang lên bên tai, Nam Kính nhất thời giật cả mình, âm thanh quanh quẩn trong não phút chốc biến mất hầu như không còn.

Nam Kính lúc này mới phát hiện cậu cư nhiên chăm chú nhìn chằm chằm phía đông - nơi không có thứ gì lâu như vậy, tâm trạng có chút mê hoặc, dưới ánh mắt Lantis mang theo hỏi han, vẫn lắc đầu một cái.

"Chúng ta lên đi."

Lantis cùng Nam Kính đi lên cuối cùng, khi bọn họ cùng đứng ở bên cạnh Hàn Nguyệt, Lantis dừng một chút bước chân, dùng âm thanh không để cho nhiều người hơn nghe thấy hỏi: "Tình huống thế nào?"
Hàn Nguyệt dùng ngữ điệu vững vàng nghe không ra tâm tình nói: "Lồng phòng hộ bể nát."

Lồng phòng hộ, đây đối với Nam Kính mà nói cũng không xa lạ gì.

Vì phòng ngừa các loại vũ khí hạt nhân cùng xạ tuyến phóng xạ, mỗi một vùng thành thị trong tinh cầu đều được bao trùm một lồng phòng hộ mạnh mẽ mà vô sắc không dấu vết.

Cái lồng phòng hộ này cũng không có thực thể, mà là dụng cụ chuyên nghiệp cỡ lớn từ trong thành phố phóng ra một loại phòng tuyến nào đó có thể vô hạn bành trướng cự ly nguyên tử tạo thành vật trong suốt.

Chúng nó là phòng tuyến bảo vệ mạnh nhất của thành thị, chẳng những có thể phòng hộ vật chất tai hại xâm lấn đến chỗ ở của nhân loại, còn có thể ngăn cản đạn pháo công kích—— dù cho trong ngày thường chúng nó chỉ tồn tại ở xa vạn dặm trên không, không nhìn thấy cũng không sờ tới, thậm chí phi hành khí lao ra tầng khí quyển cũng chỉ có thể trực tiếp xuyên qua lồng phòng hộ này.
Mà trên tinh cầu thứ ba mươi ba hào không có người ở này, trước khi bọn họ đến, đế quốc tuyệt đối sẽ không tiêu tốn tài lực vật lực để làm lồng phòng hộ chuyên môn, cho nên lồng phòng hộ ngăn cách và bảo vệ tất nhiên là tới từ bản thân phi hành khí.

Bây giờ, lồng phòng hộ vỡ nát, điều này đại biểu cái gì?

Trong lúc nghĩ bậy nghĩ bạ, Nam Kính đã bị Lantis mang tới phi hành khí.

Một hàng sĩ quan theo tới, lưu lại bảo vệ bọn học sinh tay trói gà không chặt này, còn lại một hàng sĩ quan, thì lại theo chân Erton và Hàn Nguyệt, đến nơi bị phá vỡ tiến hành tra xét.

Hàn Nguyệt đã cảm thấy phóng xạ hạt nhân phả vào mặt.

Những thứ đồ này ảnh hưởng đến thân thể, không chỉ ảnh hưởng đến đẳng cấp gien, còn khiến đẳng cấp ba loại lực lượng cơ sở không ngừng yếu bớt, nếu như người nào đó có một loại cơ sở lực lượng nào đó đạt đến cao cấp, căn bản sẽ không bị ảnh hưởng, có thể nói là đã tồn tại kháng thể.
Nhưng mà, cho dù Hàn Nguyệt có đẳng cấp gien cùng cơ sở lực lượng đủ cao, cũng bởi vì thân thể đặc thù, mà cảm thấy đau đớn xót ruột cắt xương —— loại đau đớn này cũng không xa lạ gì, bên trong giống như là có từng cây từng cây châm nhỏ không ngừng đâm vào lục phủ ngũ tạng.

Gió vù vù thổi qua bên tai, Hàn Nguyệt cảm giác sảng khoái khi lâu không phóng thích cổ vũ lực, không khỏi tăng nhanh dưới chân nện bước.

Erton thỉnh thoảng nhìn mặtt hủ trưởng, trên dung nhan kiên nghị toát ra lo lắng bằng mắt thường có thể thấy được.

Đứng trước rừng cây có cây cối tươi tốt ở phía đông kia, Hàn Nguyệt dừng bước.

Mấy nam nhân mặc quân trang màu đen từ trong rừng đi ra, nói: "Máy móc cũng không có phát hiện kẻ xâm lấn."

Hàn Nguyệt nhìn xung quanh băn khoăn chốc lát, ra lệnh: "Không cần đi xâu vào bên trong, các ngươi ở nơi này đi xung quanh tìm kiếm dấu vết mà người phá hoại để lại."
"Dạ!"

Thanh âm trả lời ngắn gọn rành mạch vừa phát ra, một đội sĩ quan liền biến mất không còn tăm hơi.

Đôi con ngươi đen của Hàn Nguyệt thanh lãnh vững vàng nhìn chằm chằm cánh rừng không có dấu chân người, liền ngẩng đầu nhìn vùng trời, "Erton, thay ta thủ vệ."

Sắc mặt Erton biến đổi lớn.

Erton nghĩ cũng không nghĩ như đinh chặt sắt nói: "Không được!"

Hàn Nguyệt dùng ngữ điệu gần như lãnh khốc vô tình nói: "Đây là mệnh lệnh."

Tiếng lách tách của thiết bị đầu cuối vang vọng, Hàn Nguyệt bắt đầu phóng thích ý thức căn nguyên.

Nam Kính và Lantis từ xa xa đi tới nhìn thấy trước người Hàn Nguyệt xuất hiện một cái hang lớn như ẩn như hiện, mà từ xa nhìn lại càng giống như là một vòng ánh sáng màu trắng cực lớn, cao chừng mười mét, bề rộng chừng năm mét, khung chiếu mờ mịt, có vẻ hơi lạnh lẽo.
Hàn Nguyệt giống như là bị bao phủ bên trong tia sáng màu trắng, ý thức căn nguyên mạnh mẽ từ trên người hắn không ngừng tản ra, tu bổ hang lớn này, chỉ là tốc độ dị thường chậm.

Lantis chau mày, sắc mặt không vui, đem Nam Kính ôm vào trong ngực, nhảy mấy cái người cách xa trăm mét vọt tới trước người Hàn Nguyệt, thân thủ đánh gãy động tác của Hàn Nguyệt.

"Làm bừa!"

"Hồ đồ!"

Hai âm thanh chồng lên nhau, Lantis là vì Hàn Nguyệt không biết yêu trương che chở thân thể mình mà cảm thấy phẫn nộ, Hàn Nguyệt lại vì Lantis không phân biệt rõ nặng nhẹ mà tức giận.

Erton thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn sắc mặt khó coi của Lantis điện hạ, đến thật là đúng lúc.

Thiết bị đầu cuối của Erton đã bị Kha Kha làm sắp nổ, mà căn bản không dám nghe, chỉ lo Kha Kha nổi trận lôi đình.
Sắc mặt Hàn Nguyệt trắng bệch bây giờ càng thêm khó coi, môi tái nhợt phiếm xanh giống như là người chết.