Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 400: Thực vật biến dị



Vân Hoán đột nhiên mở cửa, khuôn mặt tuấn tú như bầu trời u ám ngày đông, nhìn bàn tay còn đang giơ giữa không trung, bên trong giọng nói của anh lộ rõ sự không kiên nhẫn: "Có chuyện gì không?"

Tròng mắt đối phương chuyển động không an phận, kinh ngạc về bộ dáng đẹp trai của Vân Hoán. Đợi nhìn thấy quần áo tinh xảo sạch sẽ trên người Vân Hoán, trên mặt lộ ra một nụ cười nịnh nọt: "Ha ha, người anh em, chúng tôi là người của căn cứ Z, nghe nói trong cánh rừng phía nam của nơi này có, cố ý tới xem một chút. Người anh em, các cậu cũng vì thực vật biến dị này mà tới đi, mọi người gặp nhau tức là có duyên, có muốn cùng nhau hành động chung không?"

Vân Hoán lạnh lùng nhìn đối phương: "Không cần."

Nói xong lập tức đóng cửa lại, người tới giật mình, sau đó tức giận nhổ nước bọt, khinh thường nhỏ giọng mắng: "Xì, thứ gì không biết, giả thanh cao cái đéo gì."

Vân Hoán vừa vào nhà liền cảm nhận được ánh mắt phóng tới và tiếng cắn răng nghiến lợi của Tần Hàn Vũ. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Vân Hoán cảm thấy mình đã chết trên trăm lần rồi.

Đối với anh vợ có tính muội khống, anh có chiêu đối phó riêng của mình.

Vân Hoán mở một hộp sữa bò đưa cho Tần Nhất, sau đó nói: "Người bên ngoài kia nói bên trong rừng rậm phía nam có thực vật biến dị. Thất Thất, muốn đi xem một chút không?"

Tần Nhất uống một ngụm, nét quyến rũ trong mắt vẫn chưa biến mất hết, mắt phượng híp híp, thanh âm trong trẻo: "Thực vật biến dị sao? Đương nhiên là muốn đi rồi."

Hầu kết gợi cảm của Vân Hoán hơi chuyển động, anh phát hiện anh thật sự đã trúng một loại độc có tên là Tần Nhất. Chỉ một ánh mắt đơn giản thôi cũng làm cho anh xuân tình khó nhịn, hận không thể ôm lấy tiểu gia hỏa hôn một trận.

Nhưng cuối cùng vẫn cố kỵ Tần Hàn Vũ, Vân Hoán chỉ sờ mái tóc Tần Nhất: "Vậy lát nữa chúng ta xuất phát."



Ngày hè có chút nóng, bầu trời đêm không mây, ánh trăng sáng rõ chiếu xuống, ba người Tần Nhất cùng nhau ra cửa. Đi không lâu liền phát hiện đằng sau có người đi theo. Vân Hoán kéo Tần Nhất vào trong ngực, liếc mắt liền thấy là người trước đó đến gõ cửa.

Người kia cũng cảm nhận được ba người Vân Hoán phát hiện ra bọn họ, liền đi ra cười chào hỏi: "Hi, người anh em, thật trùng hợp, lại gặp mặt rồi. Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là Lâm Bình. Ba người cũng muốn đi đến rừng rậm phía nam sao, chúng ta có thể cùng nhau đi."

Tần Nhất cười lạnh ra tiếng, trùng hợp cái bíp, rõ ràng là cố ý chờ bọn cô. Ý tứ của Lâm Bình cũng không khó đoán, chẳng qua là muốn đi cùng bọn cô, nói êm tai thì là tìm đồng minh, nói khó nghe thì là tìm đệm lưng.

Trong tay Tần Hàn Vũ xách theo đèn khẩn cấp, dưới ánh đèn, dung mạo của ba người hoàn mỹ lộ ra, nhìn không sót một cái gì, ba soái ca ba phong cách khác biệt.

Ngay cả Lâm Bình cũng không nhịn được kinh ngạc, giá trị nhan sắc của ba người này thật là cao. Hơn nữa, nhìn quần áo ba người bọn họ mặc tốt như vậy, vừa nhìn là biết người có thực lực, đi theo đám bọn họ nhất định có thể được đảm bảo an toàn.

Lâm Bình tính toán trong lòng, lập tức kéo nữ sinh duy nhất trong đội đến, cố gắng cười thật ôn hòa: "Thực vật biến dị vẫn có chút nguy hiểm, nhiều người sức lực cũng lớn, mọi người cùng nhau kết bạn đi chung vẫn là an toàn nhất. Thanh Thanh, cô nói có đúng không?"

Nữ sinh tên Thanh Thanh lớn lên không tệ lắm, vũ mị gợi cảm, dáng người mỹ lệ, cô ta nháy nháy mắt, lưu chuyển động lòng người: "Đúng vậy, mọi người đi chung đi."

Vân Hoán đối với cô ta không có hứng thú, anh cúi đầu xuống ôn nhu hỏi thiếu niên trong ngực, đầu lông mày vốn lạnh lùng trong nháy mắt nhu hòa: "Thất Thất, em cảm thấy thế nào?"

Mắt phượng lạnh lùng quét qua, Lâm Bình chợt thấy tê cả da đầu, ngay lúc anh ta cho rằng thiếu niên này sẽ không đồng ý, thanh âm lành lạnh vang lên: "Muốn đi theo thì tùy."