Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 50: Đại khí cảnh trí



Địa phương dân chạy nạn tụ tập tất nhiên không có cảnh đẹp, xe ngựa đậu rất xa đình, Lâm Tịch Cận cũng chỉ mơ hồ mà liếc mắt một cái, mặc dù vậy y cũng cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng ẩn ẩn truyền tới.

Kiếp trước y có tự mình đến nơi này xem xét, cảnh tượng này cậu sẽ không quên, cho nên đời này y một chút cũng không hiếu kỳ, cũng không ngờ là Triệu Mặc Khiêm mang theo y đến.

Lâm Tịch Cận đều biết ý tứ của nam nhân này, đơn giản là muốn cho y xem gì đó, không cần chỉ biết vui đùa ngoài miệng.

" Vậy... Hiền vương điện hạ, chúng ta kế tiếp muốn đi đâu ?"

Lâm Tịch Cận quay đầu lại nhìn Triệu Mặc Khiêm lấy lòng, y cũng không có ý tưởng tự mình đi xem kế hoạch di dân, chỉ kêu Đại Khờ đến tha y đi một chuyến thuận tiện tìm một "côn nô" mang đến.

Triệu Mặc Khiêm vốn đang nhăn mày, bởi vì hành động này của y mà mà dãn ra, đôi mắt sinh ra vài điểm hứng thú, cũng không yêu cầu y cái gì, xe ngựa to vững vàng mà đi.

Lâm Tịch Cận lần đầu tiên đến phủ Hiền Vương, kiếp trước cũng chỉ là nhìn thoáng qua, người cũng không nhiều, phần lớn thời điểm cũng là từ chối không tiếp khách. Hôm nay Triệu Mặc Khiêm dẫn y đi cửa nhỏ, vốn đây cũng chỉ là chuyện bình thường nhưng vừa vào cửa thì ánh mắt của Triệu Mặc Khiêm sâu thẳm nói :" Ngày đại hôn sẽ cho ngươi đi cửa chính ".

Lâm Tịch Cận ngẩn ra, sau một lúc mới hoàn hồn, người này đang hướng mình giải thích sao? Không khỏi mỉm cười, y hiện giờ là thân phận gì ? Bất quá cũng chỉ là thứ tử không được sủng ái mà thôi, nếu không phải cùng người này có hôn ước thì ai còn nhớ rõ sự hiện hữu của y ?

Người nam nhân này kỳ thực rất tôn trọng y.

Lâm Tịch Cận cười cười cũng không nói thêm cái gì, kỳ thật là cũng không rảnh nói thêm cái gì, cảnh tượng trước mắt làm cho cậu rung động. Nơi này cái gì cũng dùng từ " Đại" để hình dung, đại đại bồn hoa, đại đại phòng khách, nhất là khí chất tỏa ra rầm rộ...

Đây mới chính là vương phủ sao?

Trong đình viện cây cao to, nước chảy róc rách. Lâm Tịch Cận không nhịn được hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại nam nhân kia :" Ta nghĩ vương phủ nhất định là vàng xanh rực rỡ, cũng không nghĩ là như vậy, thật không giống người thường".

Ánh mắt Triệu Mặc Khiêm có chút hiểm, làm như gợn lên một tia kỳ dị :" Vừa lòng không ?"

Lâm Tịch Cận không chút do dự gật đầu :" Như vậy tòa nhà đó cho dù là người lòng dạ hẹp hòi ở cũng trở nên rộng rãi ".

" Đó là phủ của bản vương cũng không thiếu được một số người tám chuyện ".

Nghe lời này, một lần nữa Lâm Tịch Cận bị cặp mắt kia nhìn thấu, tóc gáy y đều dựng thẳng, sau đó bị lôi kéo vào phòng.

Y nhìn sa trướng xanh sắc đen rộng thùng thình cùng với chiếc giường khác hoa cực lớn mới sáng tỏ là mình đi vào nội thất của người ta. May mà y đã trãi qua hai đời, cũng có chút do dự đứng lên :"  Hiền vương điện hạ là cớ gì dẫn ta tới nơi này ?"

" Mang ngươi đến xem ".

Ngữ khí Triệu Mặc Khiêm rất là tùy ý, Lâm Tịch Cận trừng ánh mắt nhìn xung quanh, phòng khá lớn, bài trí thập phần ngắn gọn, mỗi một bố trí đều mang vẻ cường thế. Giống như là vì không có chút trống trải, nhưng lại đặt vài cái bồn hoa lớn, bồn hoa không biết là gieo trồng cây nào nhưng lại mang thêm hương quỷ dị hợp với cách bố trí trong phòng mà thành.

Lâm Tịch Cận chỉ liếc mắt một cái liền thích, cũng bất chấp Triệu Mặc Khiêm ở một bên nhìn, đăng đăng chạy đến bồn hoa trước mặt, tinh tế đánh giá, tay không ngừng vuốt ve, nụ cười trêи mặt cũng càng thêm sáng lạn. Triệu Mặc Khiêm ở một bên nhìn, không khỏi cảm thán, đi đến bàn trước mặt cầm sách lên xem.

Có tiểu tư bưng thức ăn tiến vào, Lâm Tịch Cận bị mùi thức ăn xông vào mũi hấp dẫn, không chút do dự bỏ lại bồn hoa mà chạy về hướng thức ăn, cũng may y đến cùng còn có chút lý trí, biết nơi này không phải địa bàn của mình, lúc này mới khó khăn lắm không có vươn tay đến dĩa thức ăn, nuốt nước miếng hỏi :" Hiền vương điện hạ, đã đến giờ dùng bữa sao ?"

Triệu Mặc Khiêm vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của y, một người lãnh khốc như hắn lúc này cũng không giấu được ý cười :" Không đâu, đó là quản gia cho người làm tặng cho ngươi ".