Vợ Tôi Chỉ Có Em

Chương 7: Mua quà tặng vợ[2]



lên không ngừng.Anh ta mơ màng gắng gượng mở hai con mắt ra để nhìn tên người gọi." Mặc tổng" thấy hai chữ này kim Bắc tỉnh cả ngủ.Vội vã nhận máy. Thấp thỏm nghe máy không ngờ nửa đêm một canh giờ Mặc tổng nhà anh gọi tới để hỏi địa chỉ nhà Tiêu tiểu thư.Trả lời địa chỉ cho Mặc lão đại xong.

" Tút" Thư kí Kim chết lặng cầm điện thoại trên tay ngơ ngác nhìn vào màn hình hiện "cuộc gọi đã kết thúc" nghi ngờ nhân sinh.Nghi ngờ chính bản thân mình đang bị mộng du.Lúc Thư kí kim đang trong trạng thái nghi ngờ nhân sinh thì Dực Thẩm lại gọi tới:" Cậu không ngủ à!!!??"

" Hở.."

" Tôi hỏi cậu không ngủ à!"

"không...à..có..có ngủ.." Thư kí kim ngây người theo bản năng trả lời.

"Vậy đừng ngủ nữa."

"Mặc tổng ngài nói cái gì!!???". Truyện Đam Mỹ

"...."

Đêm qua sau một lúc kì kèo Kim Bắc rốt cuộc cũng biết mục đích của Mặc tổng nửa đêm nửa hôm dựng cổ anh dậy là gì.Lý do khiến Thư kí Kim tức tím cả người mà vẫn gật gù đồng ý với Mặc lão đại.

Ba giờ sáng.Như một kẻ không cha không mẹ. Không nhà không chốn nương chân.Thư kí kim chạy lộn khắp nơi tìm địa điểm như Mặc tổng tổng lão đại miêu tả.Chờ ngoài cửa hai canh giờ mới có người tới tiệm mở cửa,mắt sáng ngời ngời thư kí Kim nói ra mục đích mình có mặt ở đây không cần chờ đợi lâu Thư ký Kim đã lấy được đống đồ của Mặc tổng cần.Nhiệm vụ hoàn thành.Thư kí siêu cấp năng lượng tràn đầy của Mặc thiếu gia nhà ta đã kiệt sức.Kim Bắc như lá rời cành héo vàng mệt lả nằm dài trên ghế sopha trong phòng làm việc của Thẩm Dục ngáy khò khò.

Vừa bước vào phòng Thẩm Dục đã bị cảnh tượng trước mắt doạ hú hồn. Tiến tới gần thì ra là thư kí Kim.Mắt đeo hai cuồng thâm đen sì lì.Đang ôm gối ngủ miên man không biết trời đất gì.Vừa tội lỗi vừa cảm thấy buồn cười.Thẩm Dục lấy chăn trong phòng nghỉ ngơi của mình đắp cho Bắc Ảnh (*) rồi kiểm tra quà Thư kí Kim bôn ba mang về.

(*) Thư kí Kim thân là trợ lý đặc biệt kiêm thư ký của Thẩm Dục. Thư ký Kim là tên gọi ở Mặc thị.Bắc Ảnh là tên gọi đặc biệt của Thẩm Dục dành cho thư kí Kim.Bọn họ thân nhau như anh em ruột vậy,cha mẹ của Bắc Ảnh mất mạng trong vụ cháy lớn, đúng lúc Thẩm Dục bị sát thủ đuổi giết tận nơi Bắc Ảnh sống muốn lợi dụng đám cháy cắt đuôi bọn sát thủ Thẩm Dục trà trộn vào đám người chạy tán loạn. Đụng phải Bắc Ảnh ngất xỉu một góc không còn tỉnh táo vì hít phải nhiều khói miệng không ngừng kêu cứu. Tiếng la hét lấn át tiếng cầu cứu của Bắc Ảnh như cọng rơm cứu mạng Bắc Ảnh ôm chặt chân Thẩm Dục cầu xin anh cứu mình.Không phải là người với cảm thấy người chết không cứu Thẩm Dục vừa lết thân thể bị thương vừa vác Bắc Ảnh chạy ra ngoài.Từ đó nhóc này sống chết bám theo Thẩm Dục cho tới giới.



Tất cả đều là những thứ Thanh Tiêu yêu thích. Thẩm Dục sai người mang tới nhà Thanh Tiêu.Không muốn phá hủy giấc ngủ của Thư kí Kim. Thẩm Dục không đánh thức gấu trúc thiếu ngủ đang say ngủ,khoá cửa phòng đi họp.

____Nhà Thanh Tiêu _____

Hôm nay là chủ nhật.Thanh Tiêu đánh một giấc tới chín rưỡi.

" Tít Tít..tít.."Có người bấm chuông.Thanh Tiêu loạng choạng rời khỏi giường.

"Cạch "

Một đống quà không cánh mà bay tới trước mặt cô.Thanh Tiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

" tôi không mua những thứ này"

" Tiêu tiểu thư Là Mặc tổng gửi tới.!"

Thanh Tiêu nhanh chóng đóng sầm cửa nhưng vẫn thua người kia một bước.Thân thủ của tên này vô cùng tốt hắn lách người que khe cửa.Đặt quà hết quà tặng lên bàn, rồi rời đi không cho cô cơ hội phản kháng.Thanh Tiêu nhìn đồng đồ trên bàn.Thẩm Dục đã biết địa chỉ nhà cô.Chắc chắn với tính cách của hắn hôm nay sẽ tới quấy rối cuộc sống của cô.Dọn nhà thì không thể vì cô rất thích phong thủy của căn hộ này nên hôm nay Thanh Tiêu quyết định đi bar bung xả đến khuya mới về.Thách tên khó ưa nào đó đợi nổi.

Nói là làm Thanh Tiêu vào phòng chuẩn bị ít đồ nhắn tin. Rủ phú bà Đàm Nguyệt đi cùng. Gặp nhau là khó xa lìa. Thanh Tiêu với Đàm Nguyệt như cá gặp nước quậy banh nóc.Mười giờ tối.Hai người vào Culb Gzation hát hò.Hú hét,ăn uống,..đến hai giờ sáng Đàm Nguyệt say nèm đến mức đứng không vững.Thanh Tiêu lái xe đưa Đàm Nguyệt Nguyệt gà về hẳn Đàm gia.

(*)Bí mật nhỏ:Đàm Nguyệt là bạn cùng lớn của Thanh Tiêu, bạn thân nhất của Thanh Tiêu.Là người sau có đóng góp vô cùng lớn giúp Thanh Tiêu nhà ta và Thẩm tổng tác hợp.Còn là hậu thuẫn hùng mạnh của Tiêu Tiêu.

Lúc về đến nhà cũng đã gần ba giờ sáng.Thanh Tiêu nhập mật khẩu vào nhà.Lúc đang nhập cô nghe thấy tiếng tắt đèn khe khẽ.Đêm khuay, cộng thêm cơn buồn ngủ đang đến.Thanh Tiêu không suy nghĩ sâu liền đẩy cửa bước vào. Không thèm bật đèn lên.Thanh Tiêu thuần thục đi tới sopha nằm bẹp xuống ghế...Nhưng hình như có cái gì đó cấn cấm cái bụng nhỏ của cô...Thanh Tiêu bật dậy bật đèn phòng khách một khuôn