Vọng Tiên

Chương 3: Luyện Khí Cảnh



Chương 3: Luyện Khí Cảnh

Giang Phong dựa theo ký ức trở về nhà.

Năm đó cha mẹ hắn q·ua đ·ời để lại ngôi nhà nhỏ trong thôn, hiện ngôi nhà là nơi sinh hoạt của ba dì cháu.

Dì hắn gọi Minh Huyền, tuổi đã ngoài ba mươi, học vấn thấp nên chỉ có thể làm công việc tay chân. Được cái không nề hà khó khăn nặng nhọc, từ thu hoạch nông sản, gặt lúa, cho đến phụ hồ xách vữa, ai thuê gì cũng làm.

Chỉ là công việc cũng không nhiều, lại mang tính thời vụ, cho nên phần lớn thời gian vẫn là dong thuyền quăng lưới trong Tam Sơn Hồ kiếm chút tôm cá. Mãi đến đầu năm ngoái, người trên thành phố đến thôn tuyển dụng lao động phổ thông, nàng may mắn xin được việc làm trong khu công nghiệp. Tuy lương tháng năm triệu không bằng đi làm thuê một ngày hai trăm, nhưng thắng ở sự ổn định, và môi trường làm việc cũng không quá độc hại.

Ban đầu nàng còn bắt xe bus đi đi về về, nhưng mấy tháng sau vào dịp cao điểm, công ty nhiều đơn hàng, tất cả đều tăng ca đến nửa đêm. Mà tuyến bus cuối cùng là tám giờ tối, cho nên nàng đành ở trọ ghép cùng đồng nghiệp, chỉ cuối tuần được nghỉ mới về nhà.

Sau vài tháng tiết kiệm tiền lương, nàng mở một tiệm tạp hóa trong thôn. Gọi là tiệm tạp hóa, thực chất chỉ là dựng một cái lán tre nhỏ ngay cổng nhà, bán các vật dụng sinh hoạt hàng ngày như chai dầu, gói muối, cùng một ít quà vặt cho bà con trong thôn, thu nhập chẳng bao nhiêu.

Tiệm tạp hóa giao cho Giang An và Giang Phong trông coi. Giang An bắt chước người trên thành phố, đi học về liền bày ra cái bàn, bộ cờ, ấm trà, mấy cái chén, vừa trông tiệm vừa học bài.

Ngược lại lâu dần tạp hóa thành nơi tụ tập của thôn dân, thu nhập từ tiền bán trà không hề ít.

...

Một nhóm các ông lão đang rôm rả tụ tập luận bàn cờ tướng, quát tháo phong vân, nghe thấy tiếng lọc cọc phát ra từ xe đạp của Giang Phong, liền lên tiếng chào hỏi.

"Tiểu Phong hôm nay về sớm nha!"

"Còn nhỏ mà đã chịu khó như vậy! Ta mà có cháu gái, nhất định phải gả cho Tiểu Phong!"

"Ai, Lão Trương, ngươi nói thì nói, bỏ con pháo xuống ngay cho ta!" Thấy đối phương tranh thủ lúc nhốn nháo mà ăn gian, lão giả đầu bạc liền quát. Tên họ Trương này trình cờ có hạn nhưng thủ đoạn có thừa, đấu cờ với hắn, không để ý cái liền mất quân.

"Người đâu mà như lão yêu tinh!" Trương lão cười ha hả đặt quân pháo đỏ xuống.

Chỉ là vị trí đã lệch đi một ô, không phải chỗ cũ.

Lúc này, một cô bé từ trong nhà đi ra. Nàng cao chừng mét rưỡi, hai tay bưng khay trà, chân xỏ đôi dép lê cọc cạch, quần lửng đầu gối, áo thun ngắn có chút bạc màu, mái tóc mỏng trên đầu bị gió thổi tán loạn.

Nhìn thấy cô bé, Giang Phong liền nhận ra.

Nàng là Giang Minh An, em gái song sinh ra đời sau hắn chỉ vài tiếng.

"Về rồi?" Giang An đặt khay trà lên bàn, vuốt vuốt lại mái tóc, hướng Giang Phong hỏi.

"Ừm!" Giang Phong trả lời.



Giang An nghe câu trả lời cộc lốc, ánh mắt lập tức biến thành hoài nghi, nhìn chằm chằm Giang Phong:

"Thế nào? Bị đuổi việc?" Giang An lôi từ gầm bàn ra một cái điếu cày, nhếch miệng để hở chiếc răng nanh, truy hỏi.

Nàng hoài nghi là có lý do.

Mấy hôm nay Giang Phong theo chân các dì trong xóm đi làm, sớm nhất bốn giờ chiều mới về đến nhà. Giờ mới bao lâu? Gần mười hai rưỡi trưa mà thôi. Giờ này đã trở về nhà, vậy chỉ có hai lý do.

Một là trốn việc, hai là bị đuổi việc.

Giang Phong nghe chất vấn không khỏi chột dạ, mặc dù theo ký ức hắn cũng biết được tính khí của Giang An, nhưng tiếp xúc thực tế mới cảm nhận rõ ràng hơn.

Ngươi cầm cái ống tre to bự vậy làm gì? Muốn đánh người?

Thật là anh em ruột thịt sao?

"Trên thuyền hôm nay xảy ra sự cố, cho nên về sớm." Giang Phong ăn ngay nói thật.

"Sự cố? Ngươi gây chuyện gì rồi?" Giang An tiếp tục tra khảo.

Thật ra nàng cũng muốn đi làm thêm, một ngày kiếm trăm nghìn, gấp hai lần so với thu nhập của tiệm nhỏ nhà mình, mà đấy là còn chưa trừ tiền vốn đâu.

Nhưng dì Minh Huyền nói nàng quá nhỏ, lại là con gái, không yên tâm nên không cho phép.

Cũng không thể cả hai cùng đi, bởi tạp hóa cần có người trông coi.

Lại nói, sau một hồi nhì nhằng, Minh Huyền nhượng bộ, cho phép bốc thăm quyết định ai đi ai ở.

Kết quả, nàng thua.

Hai hôm nay nàng vừa hậm hực vừa ghen tỵ không thôi.

"Đợi Dì về rồi nói đi." Giang Phong cũng không dự định giấu giếm.

"Được rồi, ăn gì chưa?"

"Òng ọc."

Giang An nghe âm thanh phát ra từ bụng hắn liền chép miệng: "Trong bếp còn có khoai lang, ăn tạm đi."



Bình thường hai anh em nàng sáng lên huyện học, trưa về nhà nấu cơm. Nhưng vì đang là kỳ nghỉ hè, lại mấy hôm nay Giang Phong đi làm trưa không về nhà nên nàng cũng không nấu nướng mà luộc khoai ăn trừ bữa. Khoai Lang mọc dại trong núi rất nhiều, cuối tuần trước cả hai còn lên núi đào, lại thêm đầy một giỏ măng trúc, rau rừng các loại, đủ để chèo chống dăm bữa nửa tháng.

"Ừm." Giang Phong không ý kiến, quay người tiến vào trong sân.

...

Một con đường nhỏ trải bằng đá cuội dẫn từ cổng vào đến sân, hai bên trái phải gieo trồng mấy hàng rau xanh. Xa xa góc vườn còn có cái ao, xung quanh được rào chắn cẩn thận bằng tre.

Đi hết đường đá là sân, trên sân phơi một ít lạc, hành, tỏi.

Lại thêm hai bậc tam cấp nữa mới là khu nhà ở sinh hoạt hàng ngày. Lưng nhà tựa núi, nền lát gạch đỏ, vách dựng bằng gỗ, mái ngói nâu rêu phong mốc meo, phủ kín dấu hiệu của năm tháng.

Tổng thể ngôi nhà có cấu trúc điển hình của một gia đình nông thôn.

Rộng chừng trăm mét vuông, chia làm ba gian. Gian giữa lớn nhất, vừa là phòng khách cũng vừa là phòng thờ. Bên trong bày một bộ bàn ghế gỗ, sát vách tường là chiếc tủ ngang, nóc tủ đặt chiếc tivi cũ, phía trên cùng là góc thờ, ban thờ có di ảnh của cha mẹ Giang Phong.

Hai gian còn lại phân biệt trái phải. Bên trái thuộc về hắn, còn bên phải là nơi ngủ của Minh Huyền và Giang An.

Nằm tách biệt bên phải căn nhà chừng ba mét là gian bếp, đằng sau nữa là khu vệ sinh tắm rửa.

Gian bếp trước kia cũng từng được dựng bằng gỗ, nhưng có một lần hai anh em hắn nghịch lửa, bà hoả ghé thăm, cái gì cũng không còn. Sau đó trong thôn họp bàn, người bỏ công người góp của, giúp ba dì cháu dựng một căn tường xỉ mái tôn như hiện tại.

Bếp rất đơn giản, chỉ là mấy hàng gạch xếp chồng lên nhau. Mặt bếp gác một chiếc nồi đen kịt, bên dưới củi lửa đã tàn.

Thời nay hầu hết mọi nhà đều là dùng bếp gas, bếp điện. Nhưng đó là một bút chi phí không nhỏ với nơi nghèo như thôn Tam Sơn. Hơn nữa trên núi sẵn củi, cho nên hàng ngày dân thôn nhàn dỗi đều kéo nhau lên núi thu thập, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.

...

Giang Phong mở vung nồi, bên trong có mấy củ khoai lang còn đang âm ỉ hơi ấm. Tuỳ tiện vơ lấy một củ, bóc đi lớp vỏ, hương khoai thơm xộc lên mũi để hắn không khỏi bồi hồi nhớ lại những ký ức xưa cũ.

Hắn từng là phàm nhân, cuộc sống cũng từng nếm trải qua những thứ như thế này.

Dắt lấy một con dao đi rừng vào bên hông, vừa ăn vừa thuận theo con đường mòn sau nhà đi sâu vào trong núi. Hắn muốn kiểm chứng suy đoán của mình.

Tam Sơn, gọi là sơn, nhưng cũng không chỉ là dãy núi đá vôi trơ trọi khô cằn. Ngược lại, địa hình giống kiểu đồi núi hơn, có thảm thực vật phong phú, cũng có đủ loại động vật ăn thịt ăn cỏ.

Luồn lách gần mười phút đồng hồ, hắn dừng chân cạnh một khe suối nhỏ.

"Quả nhiên không sai!"



Mùi vị quen thuộc xộc vào mũi hắn.

"Mặc dù rất mỏng manh, nhưng cũng coi như đạt đến tiêu chuẩn linh khí."

Tìm một phiến đá lớn cạnh gốc cây, hắn ngồi xếp bằng, vận dụng Thổ Nạp Quyết hấp thụ linh khí.

...

Hơn bốn giờ chiều.

Giang Phong chầm chậm mở mắt, cảm nhận cơ thể biến hóa.

"Luyện Khí Cảnh tầng một."

Trải qua gần ba giờ tu luyện, cuộc đời hắn lại một lần nữa bước vào tiên lộ.

Thực ra, lúc ở cửa thôn, hắn đã bước vào Luyện Khí, chỉ là chưa rõ ràng như hiện tại.

Luyện Khí Cảnh, cảnh giới nhập môn trong cửu đại cảnh giới. Như tên gọi, chính là hấp thụ linh khí trong thiên nhiên, luyện hóa, biến chúng thành sức mạnh cho bản thân.

Thông thường, tùy vào tư chất mà một tu sĩ cần vài tháng đến vài năm mới có thể bước vào Luyện Khí Cảnh. Còn Giang Phong, mặc dù tư chất chả ra làm sao, nhưng có thể nhanh như vậy bước vào Luyện Khí, là bởi vì hắn có sẵn vạn năm kiến thức tu luyện.

Cũng như đưa ra bài toán tiểu học, học sinh sẽ phải mất thời gian đếm ngón tay, còn với người trưởng thành thì lại có thể cho đáp số ngay.

Chớ nói đến Độ Kiếp Cảnh như hắn, chẳng khác nào bảo giáo sư giải toán lớp một.

Cách thức vận dụng Thổ Nạp Quyết đã đạt đến tối cực lô hỏa thuần thanh, thứ thiếu khuyết chỉ là linh khí.

Giang Phong đứng dậy, phủi đi bụi bặm dính trên mông, nắm chặt quả đấm, một dòng linh lực vận chuyển cho hắn cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh.

Vung một quyền vào gốc cây bên cạnh, tán lá trở nên run rẩy, tiếp theo có vài chiếc rụng xuống.

Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh tưởng này nhất định sẽ rất kinh ngạc. Bởi gốc cây kia cũng không phải nhỏ, cỡ một vòng tay ôm, người bình thường dùng hết sức chưa chắc đã khiến nó lay động.

Vậy mà hắn chỉ cần một đấm.

Thông thường, sức mạnh và khả năng chịu đựng của một người là dựa vào cơ bắp. Cơ bắp càng nhiều, sức lực càng lớn. Nhưng đừng nhìn Giang Phong cao mét bảy nặng chừng năm mươi cân mà coi thường, hắn lúc này hoàn toàn có thể một quyền đánh gục người nặng gấp đôi hắn.

Đây chính là chỗ tốt của tu tiên.

Mấy giờ tu luyện, có thể so với rèn luyện thân thể vài năm.

....

Hết chương 3.