Vũng Nước Đục

Chương 35: Tắm



Lăn qua lăn lại đến gần chín giờ mới ăn cơm tối, tôi tưởng tôi và Châu Bạc Tân hôn nhau ít nhất cũng phải nửa tiếng nhưng sau khi kết thúc nhìn đồng hồ mới phát hiện còn chưa được mười lăm phút nữa, tôi thầm mắng bản thân, mày nhanh quá đấy, Trần Lễ, thứ đàn ông gì vậy!

Thế nhưng lần đầu tiên tôi xuống bếp, dù cho có là thực đơn cấp bảo mẫu cũng khiến tôi cảm thấy lòng có dư mà sức không đủ. Trong lúc nấu rất nhiều lần tôi hối hận vì khi đi siêu thị đã từ chối đề nghị mua thịt bò bít tết đã được chuẩn bị sẵn để mang về rán lên của Châu Bạc Tân, tôi thật sự quá ngây thơ rồi, trước đây tôi còn nghĩ nấu ăn chẳng phải chỉ là rửa thái xào thôi sao, nhưng không ngờ rốt cuộc một món gà hầm bí đỏ lại có thể bị tôi làm thành thế này.

Chỉ có mỗi một mặn một canh bị tôi lăn qua lăn lại gần hai tiếng.

Châu Bạc Tân mặt không đổi sắc, giống như hoàn toàn có thể đoán trước được tôi sẽ mang từ trong bếp ra một thứ như vậy, giọng điệu rất bình tĩnh, không có chút kinh ngạc hay chán ghét, "Đây là cái gì?"

Tôi nhìn chằm chằm vào món ăn màu sắc không đồng đều trên đ ĩa thậm chí còn còn chỗ đã biến thành màu đen một lúc lâu, "...Chắc là canh thì vẫn uống được." Tôi từ bỏ với chiến lược gà hầm bí đỏ và cầm muỗng lên múc một ít canh thịt bò cà chua lên miệng thổi thổi rồi nuốt vào. Tôi vô thức nhướng mày, nhất thời khó mà diễn tả được mùi vị trong miệng, dù gì thì nó cũng có chút hơi nhạt.

Tôi xấu hổ bỏ muỗng xuống, liếc nhìn Châu Bạc Tân rồi đưa tay ngăn lại trước người anh, "Anh chờ một chút, thêm chút muối vào là được, vị có hơi nhạt."

Sau chiến dịch này tôi đã có một nhận thức khá rõ ràng về bản thân, tôi tuyệt đối không thể thông qua việc nắm giữ dạ dày của đàn ông để nắm lấy trái tim đàn ông được, thân là một người đàn ông cũng sẽ bị tôi dọa cho chạy.

Sau khi bỏ thêm muối tôi lại nếm thử, đúng là bây giờ đã có vị mặn nhưng thế quái nào chẳng có cảm giác liên quan gì đến nhau vậy? Sao lại có thể hầm canh thịt bò thành ra như vầy được chứ? Khoa học cũng không giải thích được nữa.

"Không thì, em đặt đồ ăn ngoài cho anh nha." Tôi từ bỏ tất cả đồ ăn trên bàn, đẩy chúng sang một bên khuất khỏi tầm mắt Châu Bạc Tân.

Tiến độ "công lược npc" đã đẩy được tới bây giờ, tôi thực sự thừa nhận chỉ số độ khó cao như vậy không phải chỉ vì npc khó mà còn là vì tôi quá ngu ngốc. Tôi có hơi khó chịu lẫn tủi thân, chiếc đèn chùm treo trên đỉnh đầu tôi, phòng khách yên tĩnh. Chẳng qua tôi khó chịu vì sao tôi lại ngu ngốc đến thế, Châu Bạc Tân là một người rất lợi hại, anh từ thôn Lộc lên thành phố Mạch, sau khi vào đại học thì không phụ thuộc vào Trần Chí Viễn nữa, còn tôi chỉ làm có hai món ăn thôi mà cũng làm hỏng.

Tôi không tìm ra được một ưu điểm nào khiến Châu Bạc Tân cần đến tôi, tôi chỉ là một thứ vướng víu, đã nói là đến để chăm sóc anh nhưng vốn chỉ đến để thêm phiền.

Bởi vì một hồi tự phỉ nhổ mà tôi mất hứng, Châu Bạc Tân cũng đã ngồi vào ghế, anh nhướng mày nhìn tôi, "Chăm sóc người tàn tật đi, múc cho tôi một chén canh."

"Đừng uống, không ngon gì đâu." Tôi lộ ra vẻ mặt cầu xin, tôi thật sự không muốn phải mất mặt như vậy trước mặt anh.

"Chín giờ rồi, tôi đói."

Trong lòng tôi thì món ăn và canh đều đã trở thành nước thuốc nổi bong bóng màu xanh của phù thủy trong truyện cổ tích, nếu anh có thể cho tôi một cơ hội thì tôi chắc chắn sẽ sẵn lòng đi về luyện tập thêm rồi nấu cho anh ăn. Nhưng anh lại không cho tôi cơ hội này mà nhất quyết phải tranh làm chuột bạch, rất có tinh thần hiến dâng!

Thôi được rồi, tôi thật sự thất bại rồi, không biết vì tôi đã đánh giá thấp độ khó của việc nấu ăn hay là vì tôi đã đánh giá cao năng lực của tôi, rất có thể là cả hai. Tôi biết để thành công sẽ phải trải qua vô số lần thất bại, nhưng trước khi tôi thành công thì người khác chỉ nhìn thấy tôi thất bại, khi đó xác xuất tôi có thể thành công trong lòng anh sẽ giảm mạnh, tôi tin chắc là vậy.

Tôi là một người rất thiếu tự tin, tất cả "ưu điểm" trên người tôi đều đến từ điều kiện bên ngoài, bên trong lại khá khô khan và kém hấp dẫn.

Tay trái Châu Bạc Tân cầm muỗng cũng không có vẻ mất tự nhiên, tư thế ăn uống rất nhàn nhã, rất bình tĩnh và rất thản nhiên. Anh tùy ý đưa một miếng bí đỏ vào miệng, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi, "Em không đói sao?"

Tôi cũng không biết vì sao tôi lại đột nhiên tủi thân đến thế khi nhìn thấy Châu Bạc Tân ăn đồ ăn dở tệ do tôi nấu. Tôi sợ anh không thích, không thích đồ tôi nấu, không thích tôi, tôi đến gần xê dịch cái đ ĩa trước mặt anh, lần nữa muốn đem nó đi.

Tay trái anh không tiện dùng đũa nên trong tay anh chỉ có một cái muỗng nhấn xuống mép giữ lại đ ĩa bí đỏ trước mặt.

Tôi không nhìn rõ được mặt anh, khi cúi đầu xuống tôi chỉ có thể nhìn thấy được đường quai hàm của anh, đường quai hàm thẳng tắp đâm vào tim tôi.

"Anh, ăn không ngon đâu, đừng ăn nữa." Tôi nói.

Anh khẽ lùi về tựa vào lưng ghế phía sau, tư thế trở nên thoải mái hơn và giọng nói anh cũng vậy, "Không cho tôi ăn cái này thì cơm tối phải làm thế nào?"

Tôi nhận thấy được thái độ của anh đã buông lỏng nên lập tức cầm lấy cái đ ĩa trong tay anh đẩy đến cạnh bàn cách xa anh nhất, "Em đặt đồ ăn ngoài cho anh! Anh muốn ăn gì? Nhưng mà bây giờ..."

"Tôi không ăn đồ ăn ngoài." Châu Bạc Tân nhíu mày.

Chậc, tôi có hơi nghi ngờ anh đang gây sự nhưng vẫn đề nghị lần nữa, "Bây giờ gọi dì đến thì có phải quá muộn rồi không?"

"Sau tám giờ tối tôi sẽ không làm phiền dì." Châu Bạc Tân nói.

Tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ, tôi không đối đầu được với Châu Bạc Tân đang "cố tình gây sự" nên chỉ có thể lặng lẽ đẩy bí đỏ lại đến trước mặt anh. Cái này đúng là họa vô đơn chí [1], cứ vậy một đ ĩa gà hầm bí đỏ bị tôi đẩy đi như đang diễu võ dương oai tuần tra khắp bàn. Tôi bị PTSD với phòng bếp, tôi nhìn Châu Bạc Tân ăn cơm uống canh với vẻ mặt bình thường, trong lòng hét lớn.

[1] thảm họa xảy ra liên tiếp và nghiêm trọng hơn

Cuối cùng tôi cũng chẳng ăn được mấy miếng, cũng không phải là tôi chê đồ tôi nấu mà chẳng qua do tôi không có khẩu vị cũng như không có hứng.

Nhưng sự không có hứng của tôi cũng không kéo dài quá lâu bởi vì Châu Bạc Tân muốn đi tắm.

!!!

Đi tắm! Tôi xoa tay, gì mà bí đỏ gì mà thích hay không thích đều bị tôi tạm thời quẳng hết ra sau đầu, cái câu thành ngữ sắc lệnh trí hôn [2] này là có đạo lý nhất định mà. Tôi đi theo sau anh giống như một tên bám đuôi, nhìn anh lấy ra một cái qu@n lót, nhìn anh tìm áo ngủ, nhìn anh... Đm, sao anh lại c ởi đồ ở phòng khách! Nhưng tôi không học theo phim truyền hình dang năm ngón tay ra che mắt, cũng có phải là tôi chưa từng thấy đâu.

[2] mất lý trí vì ham mê sắc đẹp

Sau đó tôi đã va mạnh vào lưng Châu Bạc Tân.

Anh quay người lại nhìn tôi, khí thế bức người.

"Tắm ch ung?"

"... Không ạ, mời ngài." Nếu không phải ánh mắt của anh quá có sức uy hiếp thì tôi nhất định sẽ nói "vâng". Nhưng một giây sau tôi lại nhớ ra vì sao mình lại ở đây nên tôi vội vàng mở miệng, "Châu tổng, chỗ này của chúng em có dịch vụ tắm rửa, tay phải của ngài không được thuận tiện lắm, ngài xem có cần phục vụ không ạ?"

Châu Bạc Tân không bị tôi chọc cười, anh lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi nói, "Được."

Thế là vấn đề đã quay lại, tôi nhìn lên cánh tay bị quấn băng gạc thật dày của anh, "Bác sĩ nói cái này phải bọc bằng màng bọc thực phẩm, vậy màng bọc thực phẩm đâu?"

Tôi lại tốn thêm mười phút để tìm màng bọc thực phẩm, lúc tôi vào phòng tắm thì Châu Bạc Tân đã đứng dưới vòi hoa sen, sắc tức thị không không tức thị sắc [3], tôi mang theo màng bọc thực phẩm và một trái tim đang rục rịch bước thẳng đến cánh tay phải tàn phế của anh nhưng tầm mắt không kiềm được nhìn xuống...

[3] một câu nói trong phật pháp, đại loại là: tôi là mọi người và mọi người cũng là tôi (C tóm nghĩa theo giải nghĩa tiếng Anh)

Ồ, không có phản ứng gì cả.

Tôi bĩu môi, "Châu tổng, phiền ngài giơ tay lên." Tôi cố gắng sắm vai một người làm nghề phục vụ đạt tiêu chuẩn, không vì lý do nào khác ngoài chút đạo đức nghề nghiệp không được tùy tiện có những suy nghĩ không nên với khách hàng. Nhưng khi Châu Bạc Tân vừa nhấc tay lên đưa đến trước mặt tôi, khuỷu tay anh co lại khiến miếng băng gạc tuy khô nhưng đã bị phủ lên một tầng hơi nước, nước từ phần cánh tay trên chảy xuống nhưng lại chỉ có thể nhỏ xuống ở khuỷu tay.

Đôi mắt tôi có suy nghĩ của riêng nó, có điều nó không nhìn vào cánh tay Châu Bạc Tân mà là liếc xuống dưới.

Những người như tôi mà đi làm trong ngành dịch vụ thì được nửa ngày đã bị sa thải rồi.

"Em định quấn mấy lớp." Châu Bạc Tân lên tiếng.

Tôi giật mình hoàn hồn, bị phát hiện rồi! Tự tôi cũng cảm nhận được hai chóp tai của tôi đang đỏ lên một cách nhanh chóng, tuy rằng bị phát hiện nhưng tôi vẫn muốn giả vờ thành dáng vẻ em không hề em rất vô tội, tôi chớp chớp mắt nhìn anh, "Quấn kín một tí, phòng..."

Một chữ "nước" bị kẹt lại trong cổ họng.

Tóc của Châu Bạc Tân ướt đẫm nước lộn xộn rũ xuống, hoàn toàn không có khí chất cách hai con phố vẫn khiến người ta sợ hãi đến mức hai chân nhũn ra như mọi khi, mặt anh cũng bị hơi nước làm cho dịu lại, hõm xương quai xanh đọng nước.

Trong đầu tôi chỉ còn lại đúng một suy nghĩ: Anh không có phản ứng nhưng tôi thì sắp có rồi.

Tôi hít một hơi thật nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất ở trong lòng để niệm thanh tĩnh kinh mà tôi nghĩ ra: anh là một người tàn phế, chỉ là một người tàn phế thôi, không thể làm được gì, dù cho mày có nổ tung thì mày cũng chỉ có thể tự dùng tay để giải quyết thôi, không cần thiết đâu, để tôi bình tĩnh! Niệm xong tôi mới có can đảm để nhìn cơ thể anh lần nữa, nhưng vừa nhìn một cái là thanh tĩnh kinh liền trở nên vô ích.

Tôi cam chịu để mặc cho phía dưới dựng lên một túp lều, cũng không ngại bị Châu Bạc Tân nhìn thấy, dù sao tôi là cái đức hạnh gì thì anh cũng biết từ lâu rồi, "Ông chủ, cần phục vụ gì ạ?"

Quả nhiên tầm mắt của Châu Bạc Tân dời xuống.

Tuy rằng ngoài miệng em nói cam chịu nhưng anh nhìn em chằm chằm như vậy em cũng ngại lắm đó! Tôi vẫy tay trước mặt anh hai lần, "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy bao giờ à?"

Tôi thề khi tôi hỏi anh chưa từng thấy bao giờ à là do tôi buột miệng nói ra mà thôi, ý tứ muốn biểu đạt là "sao anh lại không có chút kiến thức nào vậy, chẳng phải chỉ là có phản ứng thôi sao, có gì hay ho đâu" chứ không phải thật sự có ý muốn hỏi anh "chưa thấy bao giờ à" nhưng Châu Bạc Tân lại nhếch môi, "Quả thật là đã nhìn thấy rồi."

Là anh ấy quyến rũ tôi.

Nếu cảnh sát đến bắt tôi thì tôi sẽ chỉ có một câu lời khai như thế thôi. Khi bị anh tôi đưa lên giường thì tôi đã nghĩ vậy.

Tôi vốn có hơi mơ hồ về những gì đã diễn ra trong phòng tắm, vòi hoa sen khiến nhiệt độ trong phòng tắm không ngừng tăng cao làm đầu óc tôi lơ lửng như đang dùng chất k1ch thích. Vòi hoa sen làm tôi ướt sũng, hơi nước bốc lên làm mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo và biến dạng, tôi thấy Châu Bạc Tân đang có xu hướng ngẩng cao đầu, anh ấn bả vai tôi, đầu gối tôi có thể mơ hồ nhớ lại một chút cảm giác đau nhói khi bị va vào gạch men.

Tận khi anh dùng khăn tắm qua loa bọc cả cơ thể ướt đẫm của tôi lại, rồi lại dùng sức lực không thể nghi ngờ - tuy anh chỉ có thể sử dụng tay trái nhưng vẫn khiến tôi không cách nào phản kháng được - bế tôi vào phòng ngủ thì tôi mới kịp nhận ra.

Tôi vẫn còn hơi choáng váng vô thức thốt ra, "Đợi đã! Tay của anh vẫn đang bị gãy, không được đâu."

Tôi sai rồi, nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa tôi chắc chắn sẽ không nói ra hai chữ "không được". Nếu không tôi chắc chắn sẽ không bị một mệnh lệnh dọa sợ đến mức tự mình đi tìm cà vạt của Châu Bạc Tân rồi đưa cho anh, bảo anh trói tay tôi ra sau lưng. Hai chân tôi bị anh dạng ra, anh ngồi sau tôi, d**ng v*t đã c**ng cứng cả đêm của tôi không hề ngại ngùng vểnh lên trước người.

Trong nháy mắt khi tay trái Châu Bạc Tân bọc lấy khiến cả người tôi như muốn nổ tung, tôi vô thức ưỡn lưng về phía trước cạ vào lòng bàn tay anh. Sau khi nhận ra liền xấu hổ đến mức bùng nổ nhưng tôi đang bị giam cầm lại trong lồ ng ngực anh, không chạy đi đâu được, ngay cả mặt cũng không biết nên quay về hướng nào.

Mẹ kiếp, tôi sắp khóc rồi, Châu Bạc Tân biết cách chơi như vậy nhưng tôi lại từng phỉ nhổ kỹ thuật của anh kém.

Lòng bàn tay lúc khi gần khi xa, lúc thì cọ quanh quy đ@u mềm mại đã trướng lên khiến chân tôi run lẩy bẩy, mỗi một lần bị đẩy đến bờ xuất tinh anh lại cắn vành tai tôi, bàn tay cũng rời khỏi d**ng v*t. dương v*t tôi sảng khoái đến mức không ngừng giật nảy, chỉ cần anh chạm vào tôi một cái thì tôi sẽ lập tức b n ra, nhưng không có ai chạm vào nên nó run rẩy trong không khí không b ắn ra được.

Nhưng tôi không thể kiềm được nước mắt của mình nữa rồi, mấy lần sau đó tôi đã kêu lên loạn xạ, anh ơi, anh hai, Châu Bạc Tân.

Hơi thở của Châu Bạc Tân đối với tôi là một cảm giác an toàn gần như mù quáng, dù cho tôi có bị anh chơi đùa thành bộ dạng này thì tôi vẫn không nhịn được quay mặt vùi vào cổ anh, dù cho có bị anh làm thành thế này thì tôi vẫn sẽ tìm kiếm cảm giác an toàn từ trên người anh.

Có thể là động tác trong vô thức của tôi hoặc điều gì đó khiến anh hài lòng, tôi không biết, tôi hoàn toàn không còn tâm trí đâu để nghĩ đến mấy việc khác nữa. Kh0ái cảm tích tụ ở phần th@n dưới đẩy tôi vào ảo cảnh, tôi không còn nhìn thấy Châu Bạc Tân, không còn nhìn thấy bản thân mình, cố hết sức vùi người vào trong lòng anh, nếu anh còn chơi tôi như vậy tôi sẽ hỏng mất.

"Anh, em muốn bắn..." Lời vừa thốt ra thậm chí còn khiến tôi giật mình, vừa khàn vừa trầm còn rất run, mang theo tiếng khóc nồng đậm vì bị Châu Bạc Tân bắt nạt.

Nhưng không ai để ý đến tôi, mọi giác quan của tôi đều tập trung vào trên dương v*t, cảm nhận được rõ ràng cảm giác ngón cái cọ mạnh qua lỗ ni3u đạo kéo theo dịch thể trong suốt rồi xoa lần lượt bốn ngón tay quanh rãnh dương v*t theo một vòng tròn, cổ họng và chân tôi lập tức run lên, lần nữa chảy ra một hàng nước mắt, " Anh ơi, em sai rồi, em... xin anh đó, ưm, ha!"

"Sai chỗ nào?"

Tôi thậm chí còn không nghe ra được ngữ khí của anh, không phân biệt được là anh đang thật sự trách cứ hay đang trêu chọc.

"Sai, em không biết... Hức! Đừng, đừng làm nữa, em... Anh!"

Tôi không nhớ rốt cuộc tôi đã bị anh đẩy đến giới hạn bao nhiêu lần, cũng không biết mình đã xuất tinh bao nhiêu lần. Châu Bạc Tân dùng tay trái chơi tôi đến khi tôi không khóc hay xuất tinh nổi nữa.

Việc đầu tiên sau khi tôi tỉnh dậy hiển nhiên là ghen tị với cao lãnh chi hoa, đm! Ghen tị chết đi được!