Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 380: Iệc buôn bán món kho giao cho ai 2



"Nương Đại Sơn, ta cũng không biết nên nói cái gì mới là tốt." Vương thẩm xoa xoa tay, "Nhìn ta của trước kia còn luôn thường xuyên gây chuyện khó dễ cho ngươi, thường xuyên nói xấu ở sau lưng của ngươi... Khụ khụ, nhưng ta gần đây không có nói nữa, thật sự!"

Trình Loan Loan cười nói: "Việc này kỳ thật cũng không dễ dàng, buổi tối còn phải đem nồi đến nhà các ngươi để, tránh bị người ta trộm đi."

Vương Vĩnh Thành liền lập tức cam đoan: "Nương Đại Sơn, ngươi yên tâm, chỉ cần Vương Vĩnh Thành ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ sẽ trộm được đồ!"

Hắn từ phía sau rút ra trường đao, cắm vào mặt đất ở trong sân.

Trường đao này chính là lần trước hắn được lý chính ban thưởng, đây chính là vinh quang của hắn, đi tới đâu mang theo tới đó, trong thôn côn đồ nhìn thấy hắn đều đi đường vòng.

"Đại tẩu!"

Cửa viện vang lên âm thạnh của Tôn thị.

Tôn thị đi rất nhanh, bộ dáng này làm sao nhìn ra được đây là một phụ nhân đang mang thai.

Nàng ta đi tới, hơi thở dốc nói: "Ta nghe người ta nói, đại tẩu giao việc buôn bán món kho cho nương Nê Thu làm sao?"

Vẻ mặt Trình Loan Loan thản nhiên: "Sao, chuyện này còn cần phải báo cáo với ngươi sao?"

Tôn thị không thể tin nói, "Việc này ngươi nên giao cho ta cùng Triệu Hữu Tài, chúng ta nhất định có thể làm tốt hơn người của Vương gia!"

Vương thẩm há to miệng, không nói gì.

Dựa theo quan hệ thân thiết mà nói thì Tôn thị quả thật thân với nương Đại Sơn hơn, nếu việc làm ăn này nương Đại Sơn cho Tôn thị, nàng cũng không có lập trường gì để nói.

Trình Loan Loan hờ hững mở miệng: "Chuyện này đã quyết định rồi, giao cho cha nương Nê Thu phụ trách, tam thẩm cứ dưỡng thai cho tốt đi."

"Không phải, Đại tẩu, ngươi làm như vậy là không đúng rồi!"

Tôn thị tức giận có chút mất đi lý trí.

Đại tẩu chướng mắt Xuân Hoa nhà nàng ta, cố ý tìm cháu gái Oánh Oánh nhà mẹ đẻ đến hỗ trợ làm việc thì thôi đi, dù sao thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng bán món kho là chuyện lớn như vậy, một tháng một lượng bạc thêm bảy đồng, nhiều tiền như vậy sao có thể không công đưa cho Vương gia.

"Ta mặc dù đang mang thai nhưng khẳng định không hề lười biếng!" Tôn thị gấp gáp nói, "Ta khí lực lớn, làm việc cũng nhanh nhẹn, đại tẩu ngươi sao lại không thể để cho ta làm..."

"Tam thẩm, ta đương nhiên biết ngươi có khí lực hơn những người khác, nhưng cũng biết ngươi tham ăn hơn người khác."

Trình Loan Loan không muốn nói lời khó nghe nhưng Tôn thị càn quấy thật sự là quá đỗi phiền hà, nếu không giải quyết dứt điểm một lần thì sẽ có lần thứ hai.

Nàng lạnh nhạt nói, "Ví dụ như hai ngày trước bày cơm, ngươi ở trong phòng bếp hỗ trợ, đại khái chỉ mất thời gian một chén trà mà ngươi đã ăn bảy tám viên thịt ở trong phòng bếp, còn lấy bốn quả trứng gà trong tủ chén, ngươi nói đi, ta dám đem việc làm ăn giao cho ngươi không, ba trăm cân giao cho ngươi, đến lúc đó sợ là cũng chỉ còn lại có hai trăm cân."

Sắc mặt Tôn thị trắng bệch.

Nàng ta còn tưởng rằng chuyện ngày đó mình làm rất bí mật.

Lại không nghĩ tới, mình làm những gì đều bị đại tẩu nhìn thấy hết.

1

Nàng ta hé môi: "Ta chính là đói bụng... Không phải, ta không có lấy, đại tẩu, ngươi nhìn lầm rồi, ta thật sự không có lấy!"

Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về phía nàng ta tràn ngập khác thường.

Tham ăn không mất mặt nhưng ăn vụng đồ nhà người khác thì rất mất mặt.

Hơn nữa còn là ăn vụng đồ của nhà nương Đại Sơn, trong nhà nương Đại Sơn quả thật có đồ ăn ngon, thế nhưng toàn bộ người trong thôn đều biết, mỗi lần có đồ ăn ngon, nương Đại Sơn đều sẽ để cho Tứ Đản đưa đến nhà cũ, ăn không còn chưa đủ, lại còn vụng trộm lấy đi, bảy tám viên thịt cộng thêm bốn quả trứng gà, cái này không tốn không ít tiền đi.

Chậc chậc, thật sự là mất mặt!

Triệu Hữu Tài chen vào đám người kéo nàng ta đi, "Đại tẩu ngay cả nhị tẩu cũng không tìm, sao lại tìm ngươi, đi, mau theo ta trở về!"

Tôn thị vốn còn cảm thấy đạo lý đều ở phía bên mình, nhưng lại bị Trình Loan Loan nói thành như vậy, nàng ta hận không thể tìm một khe hở để chui vào.

Lần này, thật sự là rất mất mặt, về sau cũng không dám ra ngoài cùng mấy phụ nhân trong thôn nói chuyện phiếm nữa.