Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 346: Gương Vỡ Lại Lành (6)



Edit: Kim

Hắn vĩnh viễn không biết nhận sai, ngu xuẩn lại cố chấp, trong lòng Phó Văn Âm càng thêm thất vọng rồi.

Cho dù hắn là thế tử Hầu phủ, là chiến thần tướng quân, nhưng vấn đề giữa nam nữ, hắn vĩnh viễn không thể giải quyết được.

Không thể so được với Bạch Quân Nghĩa.

Giống như lời con gái nói vậy, hắn chỉ có thân phận cao quý, mà không phải là người có nhân cách cao quý.

Phó Văn Âm chỉ nói: “Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được, ngươi đã đồng ý với ta là sẽ đi tìm con gái, ngươi lại chỉ nghĩ đến việc ta muốn gả cho ai.”

Cao Chiêm không yêu ai cả, hắn chỉ yêu bản thân mình, chỉ để ý đến cảm nhận của chính mình.

Lại cố tình tỏ vẻ thâm tình, một lòng muốn cưới người đã cứu hắn, bởi vì ngu xuẩn mới tạo thành cục diện như bây giờ.

Nàng đã giải thích rất nhiều lần, cho dù Cao Chiêm có tùy tiện phái một người đi điều tra một chút, cũng sẽ không thành ra như thế này.

Hắn chỉ hành hạ nàng, bây giờ chân tướng được phơi bày, lại muốn cứu vãn.

Phó Văn Âm cảm thấy phiền muốn chết, bây giờ nàng chỉ nghĩ tới việc tìm con gái.

Nghe thấy Phó Văn Âm không muốn gả cho Cao Chiêm, trong mắt Phó Văn Phán lóe sáng, nàng ta tiến lên cầm tay muội muội, buồn bã nói: “Văn Âm, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, sau này chúng ta hãy cùng nhau hòa thuận hầu hạ tướng quân, ta sẽ không bao giờ tranh giành với muội nữa, Văn Âm, muội cho tỷ một chỗ dung thân đi.”

“Văn Âm, trước kia chúng ta thân thiết như vậy, muội đã quên mẹ ta đối xử với muội rất tốt rồi sao, di nương qua đời, đều là mẹ ta và ta chăm sóc muội, lúc ấy muội còn nhỏ, muội sợ hãi, muội nhớ di nương, là ta ngủ bên cạnh muội, tỷ tỷ thật sự sai rồi.”

Phó Văn Âm có chút hoảng hốt, đúng vậy, lúc ấy quan hệ giữa hai tỷ muội bọn họ rất tốt, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Cao Chiêm, mới biến thành như vậy.

Nếu Cao Chiêm không xuất hiện thì tốt quá, nàng và tỷ tỷ sẽ không cùng gả cho một tên nam nhân, không vướng vào những chuyện như thế này.

Tỷ tỷ trở nên hung tợn, giống như bị mê hoặc tâm trí mà đối phó nàng, oán hận thù ghét nàng.

Cho dù bây giờ nàng ta có nhận sai, nhưng trong mắt lại tràn ngập sợ hãi và ghen tị, sợ Cao Chiêm sẽ vứt bỏ nàng ta, oán hận vì nàng đã trở lại.

Nàng và tỷ tỷ sẽ không bao giờ có thể quay về giống trước kia.

Phó Văn Âm đẩy tay tỷ tỷ ra, “Tỷ tỷ, bây giờ ta chỉ nghĩ tới việc tìm Mạn Nhi.”

Phó Văn Phán miễn cưỡng nở nụ cười, “Ta biết rồi, Văn Âm, ta nhường phòng lại cho muội.”

“Không cần, ta là khách, không thể ở trong chủ viện được.” Phó Văn Âm cự tuyệt, “Tỷ, lẽ ra ta đã sắp thành thân, ta đã tìm được người mình yêu rồi.”



“Thật sao?” Phó Văn Phán không nhịn được mà hỏi, ánh mắt nhanh chóng trầm xuống, Phó Văn Âm tìm được người mình thích thì đã sao, Cao Chiêm không buông tay, Phó Văn Âm sẽ không thể gả cho ai được.

Nếu Phó Văn Âm biến mất thì thật là tốt!

Trong lòng Phó Văn Phán không nhịn được mà nổi lên ác niệm.

Cao Chiêm nhìn thấy khi Phó Văn Âm nói tới việc đã tìm được người mình thích, khuôn mặt nàng sáng lên khiến hắn cảm thấy vô cùng chói mắt, sát ý trong lòng hắn lại trào ra.

Một cái tú tài, hắn cũng xứng sao.

Phó Văn Âm đã trở lại, khiến tất cả những kẻ đã từng bắt nạt Phó Văn Âm phải run sợ, Phó Văn Âm ở trong Hầu phủ chính là một người ai cũng có thể bắt nạt.

Bây giờ hạ nhân nhìn thấy Cao Chiêm lấy lòng Phó Văn Âm, có thứ gì tốt cũng đem đến phòng của nàng, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau.

Xem ra nữ chủ nhân Hầu phủ lại sắp thay đổi nữa rồi.

Phó Văn Âm liếc nhìn những thứ này, ánh mắt không hề dừng lại, lòng như lửa đốt hỏi Cao Chiêm: “Chừng nào thì ngươi mới đi tìm Mạn Nhi?”

Cao Chiêm lập tức nói: “Ta đã phái rất nhiều người đi tìm, rất nhanh sẽ có tin tức.”

Phó Văn Âm hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, Cao Chiêm nói với nha hoàn: “Chuẩn bị nước nóng cho phu nhân tắm gội.”

Phó Văn Âm lập tức nắm chặt vạt áo, “Ta không muốn tắm gội.”

Lại nói tiếp, lần duy nhất mà Phó Văn Âm và Cao Chiêm có tiếp xúc da thịt là lần bị tính kế đó, sau đó liền mang thai Mạn Nhi.

Thành thân đã nhiều năm, Phó Văn Âm vẫn sống trong cảnh góa trong khi chồng còn sống, nếu còn yêu Cao Chiêm, có lẽ Phó Văn Âm còn tình nguyện, nhưng bây giờ nàng trăm ngàn lần không muốn.

Cao Chiêm nhìn thấy nàng kháng cự, trong lòng tức khắc cảm thấy như có mây đen giăng đầy, lại chỉ nói: “Nàng cần phải rửa mặt chải đầu một chút, yên tâm đi, ta sẽ không làm gì nàng đâu, ta sẽ chờ cho tới khi nàng chấp nhận ta.”

Hỉ phục trên người nàng chướng mắt như thế, chỉ cần nhìn thấy, hắn sẽ lập tức nhớ tới việc nàng thiếu chút nữa đã thành thân với một tên nam nhân khác, chỉ mới nghĩ một chút, lòng Cao Chiêm đã nóng như lửa đốt.

Buổi sáng mùa hè sương mù dày đặc, một cái túi nhỏ nhô ra từ đống cỏ khô, ngay sau đó có một đứa trẻ chui ra từ trong đống cỏ khô, trên tóc và trên người cô còn dính cỏ khô, cô vỗ nhẹ, bước ra khỏi con hẻm.

Trời đã sáng rõ, đường phố đã nhộn nhịp, nhất là những sạp ăn sáng đang bốc khói nghi ngút.

Nam Chi đi tới một sạp bánh bao, ngọt ngào hỏi: “Thúc thúc, bánh bao bao nhiêu tiền một cái?”

Người bán rong nhìn đứa trẻ, không thấy có người lớn đi cùng liền hỏi: “Người lớn trong nhà ngươi đâu?”

Nam Chi: “Đang ở nhà.” Cô móc từ chiếc túi nhỏ ra mấy đồng tiền, đây là tiền tiêu vặt mẹ cho cô.

Thời cổ đại, hôn lễ được cử hành vào lúc trời còn chạng vạng sáng, Nam Chi còn chưa kịp ăn lấy một miếng, đã đói bụng suốt đêm.



Sau khi ăn xong ba cái bánh bao lớn, Nam Chi nấc một cái đi về hướng hoàng cung.

Nam Chi: Ta muốn lén cáo ngự trạng, sau đó khiến mọi người ngạc nhiên!

Cô không đi từ hoàng hôn ngày hôm qua, cô biết lúc đó bọn họ đã tan tầm, sáng sớm hôm sau mới đi, Nam Chi đã từng làm công chúa, biết hoàng đế thượng triều lúc nào, bây giờ đi là vừa lúc.

Nam Chi không nói cho ai biết, chỉ sợ một khi vào Hầu phủ rồi sẽ không thể trở ra được, cũng không nói cho cha dượng biết, bởi vì cô không muốn Bạch Quân Nghĩa bị liên lụy.

Trong cốt truyện, Bạch thúc thúc cũng cáo ngự trạng, nhưng trước khi Bạch Quân Nghĩa đi đã đi tới Hầu phủ muốn gặp Phó Văn Âm, rút dây động rừng, cáo ngự trạng cũng không có kết quả gì.

Bạch Quân Nghĩa bị đánh tới thừa sống thiếu chết, ở trên triều đình, Phó Văn Âm ra mặt làm chứng, nói nàng không có tranh chấp gì với Cao Chiêm, việc cướp đoạt thôn nữ của Cao Chiêm không hề tồn tại, là Bạch Quân Nghĩa tưởng tượng ra.

Cho dù Bạch Quân Nghĩa biết Phó Văn Âm làm như vậy là vì mình, bị đánh xong, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy phẫn hận, thiếu chút nữa đã mất đi nửa cái mạng.

Sau khi Bạch Quân Nghĩa bình phục, cả nhà dọn khỏi kinh thành, không bao giờ xuất hiện nữa.

Cao Chiêm và Phó Văn Âm sống cuộc sống hạnh phúc.

Nam Chi không thích cha của Mạn Nhi, thậm chí cô còn cảm thấy Bạch thúc có khả năng đã bị cha Mạn Nhi giết chết.

Nam Chi đi tới trước cửa cung, nhìn thấy chiếc trống Đăng Văn to lớn, ngay đến cả gác trống cũng còn cao hơn cô, dùi trống cũng rất to, cô muốn đánh trống cũng không dễ, cô không với tới.

“Đi đi đi, trẻ con nhà ngươi mau đi đi, nơi này không phải nơi ngươi có thể chơi đùa.” Thị vệ nhìn thấy Nam Chi đi tới, lập tức xua đuổi.

Nam Chi nói: “Thúc thúc, ta muốn cáo ngự trạng, mẹ ta bị người ta bắt đi.”

Thị vệ nhất thời không nói nên lời, “Đi đi đi, ngươi tìm người lớn trong nhà ngươi đi, muốn cáo trạng thì tới nha môn.”

Nam Chi lắc đầu nói: “Không được, người bắt mẹ ta rất lợi hại, chỉ có hoàng đế mới có thể quản, thúc thúc, ngươi có thể lấy dùi trống xuống giúp ta được không?”

Thị vệ:……

Chỉ có hoàng đế mới có thể quản, không phải là tên bại hoại của gia đình quý tộc nào đó đấy chứ?!

Thị vệ không nhịn được hỏi: “Là ai vậy?”

Nam Chi lại lắc đầu, non nớt nói: “Ta không thể nói cho thúc biết được, bằng không người xấu sẽ biết.”

Thị vệ:……

Ngươi còn chưa lớn, vậy mà lại thông minh như vậy!