Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 24



Ông cụ đỏ mắt, từ sau khi náo động, ông ấy được nhận không phải nhục mạ thì chính là cái liếc nhìn, đến ngay cả thân thích cũng đoạn tuyệt quan hệ với nhà ông ấy, cô gái này thật là một người tốt!

Mấy tên vô lại kia cũng không đi theo ông cụ, sau khi bọn họ nhìn thấy cái hộp kia nằm trên người Đường Niệm Niệm, chờ cô gái này ra khỏi chợ đen, bọn họ liền động thủ.

Đường Niệm Niệm không nhìn bọn họ, đồ vật của mấy người khác không tính hiếm lạ, đồ trang sức và Viên Đại Đầu (một loại tiền tệ thời Trung Hoa Dân Quốc), cũng không tốn bao nhiêu tiền, một Viên Đại Đầu chỉ tốn một đồng, vòng tay bằng vàng cũng không tốn bao nhiêu.

Cô thu hết tất cả.

Sau đó liền đi tìm người phụ trách chợ đen, hỏi thăm ông cụ ở đầu ngõ.

Người phụ trách ở ngay trong ngõ nhỏ, là một người đàn ông trung niên tướng mạo có chút hung hãn, trên mặt còn có vết sẹo, vừa nhìn liền biết không phải là loại lương thiện.

"Có chuyện gì thì nói với Bát Ca." Ông cụ giới thiệu thân phận của người phụ trách.

Mặc dù ông ta tuổi đã cao, nhưng kêu Bát Ca lại hết sức hùng hồn.

Bát Ca cũng rất thản nhiên, ông ta đánh giá Đường Niệm Niệm một chút, lạnh giọng hỏi: "Có đồ vật gì? Mấy thứ lặt vặt thì thôi đi!"

"Một trăm thớt vải sợi tổng hợp."

Đường Niệm Niệm vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt Bát Ca lấp lóe, không phải quá tin tưởng.

Hiện tại vải sợi tổng hợp căn bản không lấy được, hút hàng vô cùng, cô gái này lấy ở đâu ra?

"Cô lấy ở đâu ra?"

"Bát Ca chớ có hỏi xuất xứ, chỉ cần tôi có thể lấy vải ra là được."

Thái độ của Đường Niệm Niệm càng lạnh lùng hơn.

"Được, nếu cô thật sự có vải, tôi thu sáu hào một thước." Bát Ca cười cười.

"Bảy hào, vải của tôi chất lượng tốt, Bát Ca không lo không bán được!"

"Sáu hào năm."

"Sáu hào tám, giao ngay!"

Hai người cò kè mặc cả một phen, cuối cùng chốt giá một thước sáu hào tám, Đường Niệm Niệm nói cô có thể lấy ra một trăm thớt vải, kỳ thật cô còn nói ít, lúc tận thế cô thu mấy nhà máy vải, hàng tồn kho cũng thu.

Ngoại trừ sợi tổng hợp, còn có cừu nhung, bấc đèn, vải bông, tơ tằm, bởi vì không gian của cô rất lớn nên vật gì nhìn thấy được cô đều thu hết.

"Bảy giờ rưỡi tối, rừng cây nhỏ phía tây thành!"

Đường Niệm Niệm nói địa điểm giao dịch, còn nói cô cần tiền mặt và phiếu lương thực, "Phiếu lương thực năm trăm cân, còn lại đổi thành tiền mặt, cũng có thể dùng đồ cổ, châu báu để thay thế."

Bát Ca làm người phụ trách chợ đen, trong tay khẳng định có rất nhiều hàng tốt, hiện tại những vật này không đáng tiền, cô trắng trợn thu mua một chút, qua vài năm cũng có thể mở bảo tàng tư nhân.

"Được!"

Bát Ca đồng ý, trên tay ông ta có rất nhiều đồ tốt, đang lo không có chỗ tiêu, đưa hiện kim thì ông ta có chút đau lòng, nhưng những vật này ông ta không có chút đau lòng nào.

Trước đây ít năm phá tứ cựu, những vật này ông ta thu không ít, đều chất thành núi trong kho hàng, vừa vặn giải quyết được một nhóm.

Thỏ rừng và gà rừng còn lại, Bát Ca cũng thu hết, giá cả cứ dựa theo Đường Niệm Niệm, bốn con thỏ rừng thêm ba con gà rừng, tổng cộng mười sáu đồng.

Có người của Bát Ca che chở, mấy tên vô lại kia không dám đi theo, Đường Niệm Niệm rời khỏi chợ đen, hiện tại gần mười một giờ, cô sờ bụng, không có đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm.

Cô có tiền nhưng không có phiếu lương thực nên không ăn được.

Tìm một chỗ hẻo lánh, từ bên trong không gian lấy ra một con thỏ hoang và một con gà rừng, đạp xe đi nhà máy máy móc tìm chú hai.

Chú hai Đường Mãn Ngân làm nhân viên thời vụ ở nhà máy máy móc, thím hai thì ở nhà máy vớ, hai vợ chồng thê một căn phòng đơn giản trong nhà máy móc, mỗi tháng đều sẽ về Đường Thôn một chuyến.

Từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được, Đường Mãn Ngân có chút bợ đỡ, một lòng muốn làm quan, nhưng mà đối xử với bà cụ Đường rất hiếu thuận, đối với mấy đứa cháu gái cũng không tệ lắm, chỉ là thím hai Tuyên Trân Châu hơi chút hẹp hòi, mỗi lần mua điểm tâm và bánh kẹo về nhà đều là loại rẻ nhất.

Đường Mãn Ngân một lòng muốn làm quan, hiện tại vẫn chỉ là một công nhân tạm thời hèn mọn, đến ông cụ trông cửa cũng dám lên giọng với ông ta, Đường Mãn Ngân còn phải cười làm lành.

Bởi vì ông cụ canh cổng là công việc chính thức.

Trong trí nhớ của nguyên thân còn có một chú út, tên Đường Mãn Đồng, là đứa con khi bà cụ nhà họ Đường già mới có, hiện tại mới 25 tuổi.

Bởi vì là già mới có nên chú út có chút lười biếng, ngày ngày muốn giàu to, còn nói dựa vào trồng trọt, cho dù trồng đến chết cũng không phát tài được, cho nên Đường Mãn Đồng một năm chí ít ở bên ngoài cà lơ phất phơ hơn nửa năm, cứ như du dân, lấy mỹ danh là ra ngoài khảo sát thị trường, nhưng mỗi lần trở về đều là người không còn đồng nào.

Đường Mãn Đồng ở trong lòng người Đường thôn cũng chỉ hơn Đường Lão Lục một chút.

Dù sao Đường Mãn Đồng tuổi trẻ đẹp trai, điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, trình độ lười biếng thì khỏi chê, còn quá đáng hơn Đường Lão Lục, thằng cha này quanh năm suốt tháng đều không xuống đất, ngay cả rau hẹ và lúa mạch non đều không phân rõ.

Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, nguyên thân cùng chú út tình cảm không tệ, bởi vì Đường Mãn Đồng mặc dù ăn ngon lười làm, nhưng mỗi lần trở về đều sẽ mang một chút đồ vật mới lạ bên ngoài, ví dụ quần áo xinh đẹp, kẹp tóc xinh đẹp, khăn lụa và giày da mà nguyên thân mặc trên người đều là Đường Mãn Đồng mang về.

Chú út này tư tưởng kỳ thật dẫn trước thời đại này không ít, đáng tiếc sinh không gặp thời, nếu như Đường Mãn Đồng sinh ở sau khi cải cách mở ra thì nói không chừng cũng là phú nhất đại.

Cũng không biết Đường Mãn Đồng hiện tại đang cà lơ phất phơ ở đâu, trên sách hình như có nói là sau thanh minh anh ta sẽ trở về.

Đường Niệm Niệm đạp xe đến nhà máy máy móc Hồng Tinh, ông cụ canh cổng đang ngủ gà ngủ gật, đầu gật lên gật xuống, khóe miệng còn chảy nước bọt.

"Ông ơi!"

Đường Niệm Niệm kêu vài tiếng, cuối cùng đánh thức ông cụ.

"Làm gì?"

Ông cụ giọng điệu không tốt, ông ta đang nằm mơ ăn thịt kho tàu, đã gắp đến bên miệng rồi, thiếu chút nữa là ăn vào trong miệng, hiện tại ông ta đang rất bực, cô gái này tốt nhất là có chuyện đàng hoàng, nếu không đừng trách ông ta không khách khí!

"Chú hai cháu tên Đường Mãn Ngân, cháu là cháu gái ông ấy!"

Đường Niệm Niệm đưa hai điếu thuốc lá tới, ông cụ sắc mặt không tốt, lập tức âm u chuyển trời quang, nở nụ cười cực kỳ từ ái: "Cháu gái Mãn Ngân à, sắp tan làm rồi, cháu đi vào đi!"

Người trước kia thường hút hồng song hỷ

"Cảm ơn ông!"