Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 459



Hà Hữu Đức xấu hổ xen lẫn phẫn nộ, tức anh ách chửi: “Chuyện nhà tôi liên quan gì tới các người, các người ăn no rửng mỡ? Mẹ tôi sống rất tốt, các người biết cái rắm gì!”

“Hà Hữu Đức mày đợi đó, tối nay bác Hà đi tìm mày, mày hỏi thử mẹ mày, rốt cuộc sống tốt hay không!”

Có một người đột nhiên nói một câu, lời vừa dứt, cũng không biết là chuyện gì, bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lạnh, khiến sống lưng người ta lạnh toát, nhiệt độ giảm xuống mấy độ.

Những người khác vẫn ổn, Hà Hữu Đức phản ứng dữ dội nhất, giật mình run vài cái, vô thức nhìn người mẹ già nằm trên đất.

Bác Hà bị sặc khói chết, trên mặt toàn vết khói đen, mắt chưa nhắm lại, thậm chí Hà Hữu Đức còn nhìn thấy hình như mắt của mẹ anh ta chớp một cái, giống như đang trừng anh ta.

“Mẹ, không phải con hại mẹ, mẹ đừng tìm con!”

Hà Hữu Đức sợ hãi la to, tháng chạp trời đông sợ hãi túa đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng cũng chỉ hoảng trong một lúc, Hà Hữu Đức phản ứng lại, mẹ anh ta đã chết rồi, vừa nãy đều là ảo giác.

“Tôi không cãi với các người, tóm lại mẹ tôi không thể chết uổng, các người phải đền tiền!”

Hà Hữu Đức ra sức lau mồ hôi lạnh trên trán, nói ra mục đích của anh ta.

Mẹ chết anh ta vui còn không kịp, cuối cùng cũng dày vò chết bà già này, sau này căn nhà này là của anh ta, không cần phải hầu hạ bà già này nữa, tự tại biết bao!

Nếu bà già có thể đổi về được một số tiền, vậy thì càng tốt, Hà Hữu Đức một mực đòi tiền, cả tòa nhà chỉ có một mình mẹ anh ta chết, về tình về lý đều phải đền tiền cho anh ta.

“Công an tới rồi, vừa hay bắt tên khốn nạn thất đức này đi, bôi nhọ đồng chí lính cứu hỏa, còn ngược đãi hại chết mẹ ruột!”

Có người nhìn thấy xe cảnh sát, hô to lên, mọi người đều hưng phấn, bảo công an bắt Hà Hữu Đức đi.

“Dựa vào đâu bắt tôi, mẹ tôi là họ hại chết, tôi là gia quyến của người bị hại!”

Hà Hữu Đức hoảng hốt, gằng giọng kêu, nhưng tiếng kêu của mọi người át đi tiếng của anh ta, công an không nghe thấy tiếng của anh ta, hơn nữa công an cũng không phải tới vì anh ta.

Thím gọi điện thoại đi phía trước, quan sát xung quanh, cuối cùng cũng nhắm thẳng vào Tuyên Xuân Vinh mặt mày đen đúa, đầu tóc cháy, híp mắt quan sát cả buổi, còn lẩm bẩm nói: “Không giống…có hơi giống, không sai!”

Sở dĩ khẳng định như thế là bởi vì thím điện thoại nhìn thấy Chương Nhạc Vi bên cạnh Tuyên Xuân Vinh.

“Đồng chí công an, chính là cậu ta, tên điên này gọi điện thoại ở chỗ tôi, nói muốn đến đường Lục Lâm phóng hỏa, ây da mẹ ơi, đây là phóng hỏa thành công rồi?”

Thím điện thoại chỉ vào Tuyên Xuân Vinh kêu, lại nhìn hiện trường cháy đen thui, sợ hãi đến biến sắc.

Mọi người đều ngơ ra, tình huống gì?

Chương Nhạc Vi lo lắng nói: “Đồng chí công an, hỏa không phải do anh ấy phóng, là bởi vì chúng tôi gọi điện thoại cho lính cứu hỏa, họ không tin, còn nói chúng tôi bịa đặt, hết cách, người yêu tôi mới gọi cuộc gọi đó, anh ấy thật sự không phóng hỏa!”

Tuyên Xuân Vinh nhẹ giọng an ủi: “Không sao, công an chắc chắn có thể tra rõ ràng, đừng sợ!”

Anh ta không hề hoảng chút nào, thậm chí còn rất vui.

Bởi vì anh ta là anh hùng cứu hỏa, chắc sẽ có được một tấm bằng khen?

Tuyên Xuân Vinh không phủ nhận lòng công lợi của anh ta, anh ta không vĩ đại vô tư như thế, mặc kệ là gọi điện thoại khủng bố, hay là vào đám cháy cứu người, anh ta đều không phải vô tư dâng hiến.

Anh ta có mục đích.

Vinh dự xả thân cứu người, chắc có thể giúp cuộc sống sau này của anh ta tốt hơn một chút?

Đã từng có tiền lệ, công xã kế bên có một thanh niên thành phần địa chủ, dập lửa cứu tài sản của đại đội, bị thương nặng, đợi sau khi thanh niên này lành thương, anh ta được giới thiệu vào đại học Công Nông Binh, trở thành sinh viên quang vinh.

Tuyên Xuân Vinh không trông mong có thể vào đại học, hơn nữa bây giờ đại học Công Nông Binh đã hủy bỏ giới thiệu, anh ta chỉ muốn cuộc sống sau này tốt hơn một chút, không còn bị người ta nhắm tới một cách địch ý nữa, còn có thể ở bên cạnh cô gái mình thích.

Anh ta còn xa xỉ nghĩ nếu có thể sắp xếp anh ta một công việc tạm thời ở xưởng quốc doanh thì càng tốt.

Chắc chắn anh ta sẽ cố gắng làm, tuyệt đối không để Chương Nhạc Vi sống khổ ngày nào.

Tuyên Xuân Vinh đi tới trước mặt công an, bình tĩnh giải thích chuyện đã xảy ra, còn bảo công an tới đội cứu hỏa điều tra, có phải có một cuộc gọi báo cháy, nhưng khi đó đội cứu hỏa không chịu tin.

“Không sai, quả thực đã nhận được một cuộc gọi báo cảnh sát ở đường Lục Lâm, nói mười phút sau sẽ có lửa lớn, bảo chúng tôi cử tất cả xe cứu hỏa đi, khi đó người nhận điện thoại cho rằng có người đùa giỡn, còn quở trách anh ta!”

Bên phía cứu hỏa xác thực tính chân thực trong lời nói của Tuyên Xuân Vinh, còn chủ động bắt tay với Tuyên Xuân Vinh: “Đồng chí, xin lỗi, là chúng tôi quá chủ quan, suýt chút gây nên họa lớn, anh đã lập công lớn rồi!”

“Không phải công lao của tôi, là đồng chí Đường Niệm Niệm bảo tôi gọi điện thoại, cô ấy nhìn ra sẽ có gió lớn, thế lửa sẽ lan tràn tới tòa nhà kế bên, cô ấy bảo chúng tôi gọi điện thoại, một mình đến đám cháy cứu hỏa, đều là công lao của cô ấy!”

Tuyên Xuân Vinh không ôm công, tuy anh ta có lòng công lợi, nhưng không phải kẻ trộm, công lao nên là của ai thì là của người đó, loại chuyện này cũng không giấu giếm được, không cần phải nói dối.

“Không sai, đều là Niệm Niệm nhìn ra, khi đó chúng tôi ở đài truyền hình, cậu tôi tạm thời tới hiện trường hỏa hoạn phỏng vấn, Niệm Niệm ở cổng nhìn trời, liền nói sắp nổi gió lớn, sau đó bảo chúng tôi gọi điện thoại, cô ấy đi cứu hỏa!”

Chương Nhạc Vi ở bên cạnh bổ sung, nói chi tiết hơn.