Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 78



Cô ta cũng không muốn đến nhà máy chế biến thịt để làm, nên muốn sang đơn vị khác, tốt nhất là cùng đơn vị với Kim Ba.

Đường Niệm Niệm nhếch miệng, còn hai kỳ thi nữa, ông trời đang giúp cô mà.

Hai giờ đúng, người đàn ông giám thị lúc sáng xuất hiện, trong tay cầm tờ giấy, tất cả mọi người đều nín thở.

“Hiện tại công bố kết quả thi, kỳ thi tuyển dụng lần này tuân thủ nguyên tắc công bằng và chính đáng, xét tuyển dựa theo thành tích ưu tú, nếu thi không tốt cũng đừng nản, sau này không ngừng cố gắng, các đồng chí thi đậu cũng phải học hỏi nhiều hơn, sau khi vào nhà máy làm, phải tập trung vào công việc, làm tốt nhiệm vụ của bản thân, tỏa sáng rực rỡ, hãy ghi nhớ bốn tinh thần đặc biệt, đặc năng chịu khổ, đặc năng chiến đấu, đặc năng nhẫn nại, đặc năng cống hiến, sẵn sàng làm một con ốc vít nhỏ chịu thương chịu khó!”

Người đàn ông giám thị không khỏi sử dụng câu vàng của Đường Niệm Niệm, anh ta là thư ký, thường xuyên phải viết báo cáo, thậm chí còn không được ngủ trưa, anh ta càng đọc bài viết của Đường Niệm Niệm, càng cảm thấy xuất sắc.

“Hách Ngọc Khiết, Đường Niệm Niệm, lát nữa hai người tới phòng nhân sự làm thủ tục!”

Người đàn ông tuyên bố kết quả thi, Hách Ngọc Khiết là suất được điều động nội bộ, Đường Niệm Niệm chính là người duy nhất thi đậu.

Nhưng người khác đều thở dài thở ngắn, nhìn đông nhìn tây, muốn biết Đường Niệm Niệm là người may mắn nào?

Đường Niệm Niệm và một cô gái khác đứng dậy, hai mắt Kim Ba sáng rực, thì ra là người anh ta thích.

Cô gái xinh đẹp này có thể đi làm ở nhà máy sợi bông, cha mẹ anh ta chắc chắn sẽ không phản đối, không ai có thể cản được bọn họ ở bên nhau.

Kim Ba cảm thấy chắc chắn như vậy, Đường Niệm Niệm sẽ không từ chối sự theo đuổi của anh ta, dù sao anh ta đẹp trai như vậy, gia cảnh lại tốt, có cô gái nào sẽ từ chối anh ta chứ?

Đường Niệm Niệm và Hách Ngọc Khiết đi tới phòng nhân sự, làm xong thủ tục nhậm chức.

“Tháng sau đến làm!”

Giọng điệu của giám đốc phòng nhân sự nghe rất nghiêm túc, chính là Dương Ái Hoa—người lần trước điền bảng đăng ký báo danh.

Cô và Hách Ngọc Khiết đã làm xong thẻ làm việc, cô gái này có vẻ ngoài khá giống với em gái Hách Ngọc Hoa, nhưng tính cách lại tốt hơn cô em gái kia nhiều, mặt lúc nào cũng cười, nói chuyện nhỏ nhẹ, còn chủ động chào hỏi Đường Niệm Niệm.

“Xin chào, tôi là Hách Ngọc Khiết, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp với nhau, lần này cô thi được hạng nhất, tôi phải học tập cô rồi.”

Hách Ngọc Khiết thoải mái đưa tay ra, Đường Niệm Niệm cũng đưa tay, khóe miệng hơi nhếch lên, định trả lời lại nhưng không nói gì, bởi vì cô sẽ không thể nào làm đồng nghiệp với cô gái này.

Sau đó cô liền hỏi thăm bác bảo vệ, xem có ai muốn mua vị trí này, cô bán.

Nụ cười trên khuôn mặt Hách Ngọc Khiết chùng xuống, nhưng rất nhanh sau đó lại kéo lên, trong lòng có hơi bất mãn với Đường Niệm Niệm, cô ấy đã chủ động chào hỏi mà còn làm giá như vậy, cũng không biết có gia thế gì?

Từ tòa nhà văn phòng đi tới cửa chính nhà máy phải đi hơn mười phút, suốt dọc đường Hách Ngọc Khiết cứ quấn lấy Đường Niệm Niệm hỏi thăm, lời trong lời ngoài đều hỏi thăm gia thế, Đường Niệm Niệm luôn im lặng, để mặc cô gái này nói chuyện.

Một mình Hách Ngọc Khiết độc thoại vài phút, thật sự không thể nói nỗi nữa, cô ấy lớn đến từng này, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người khó gần như Đường Niệm Niệm.

Từ đầu tới cuối đều vô cảm, cũng không lên tiếng, còn kiêu ngạo hơn cả con gái của xưởng trưởng nhà máy sợi bông số hai, mặc dù Hách Ngọc Khiết bất mãn trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, cô ấy không biết rõ lai lịch của Đường Niệm Niệm.

Lỡ như là một vị lớn nào đó, cô ấy không thể đắc tội, còn phải nịnh bợ đối phương.

Chỉ là miệng của Đường Niệm Niệm quá cứng, tới tận bây giờ vẫn chưa nói một chữ nào, Hách Ngọc Khiết hắng giọng, chuẩn bị bắt đầu đợt nói khách sáo thứ hai.

“Ngọc Khiết!”

Có hai ba nam nữ trẻ đuổi theo, là những người tham gia thi tuyển dụng chung trước đó, một nam hai nữ, đều không thi đậu.

Cha mẹ của mấy người này không phải làm ở cung tiêu xã thì cũng làm ở nhà máy sợi bông số hai, đều quen biết Hạch Ngọc Khiết, cũng khá thân thiết, chẳng qua quan hệ của cha mẹ bọn họ không cứng như Hách Ngọc Khiết.

“Sau này Ngọc Khiết được làm công nhân chính thức rồi, thật tốt quá!”

Một cô gái có hai bím tóc mặt đầy hâm mộ, cô ấy mặc một chiếc áo khoác kaki, bên trong là áo len cao cổ màu mơ, quần nhung kẻ màu xanh đậm, giày da đen trên tay còn có chiếc đồng hồ nữ không mới không cũ.

Với bộ trang phục này cho dù đặt ở Thượng Hải cũng khá đẹp, rõ ràng gia cảnh của cô gái này vô cùng tốt, bỏ ra bảy tám trăm đồng là chuyện bình thường.

“Vẫn còn kỳ thi tuyển dụng khác, các cậu chắc chắn có thể thi đậu.”

Hách Ngọc Khiết an ủi bạn mình, nhưng trong lòng mọi người đều biết, với thành tích học tập của họ, nếu quan hệ của cha mẹ không cứng, tám chín phần sẽ thi không đậu.

Bọn họ có được thành tích lợi hại như Đường Niệm Niệm thì tốt rồi.

Bọn họ liếc nhìn Đường Niệm Niệm có vẻ mặt lạnh lùng, không dám chào hỏi cô, cô gái này trông có vẻ không thân thiện cho lắm, bọn họ sợ bị mắng.

Mấy người họ cùng nhau đi tới cổng nhà máy, bác bảo vệ còn chủ động chào hỏi Đường Niệm Niệm: “Cô nhóc thi xong rồi sao?”

“Vâng!”

Đường Niệm Niệm gật đầu, đi tới nhét một bao giấy vào trong cửa sổ, bên trong có mười bao thuốc lá Song Hỷ mà cô dùng giấy báo bọc lại.

“Thi thế nào rồi?”

Ông cụ bảo vệ đụng nhẹ, miệng nở nụ cười, vui tươi hỏi.

“Cũng được, hẹn gặp lại ông!”

Đường Niệm Niệm không nói thi đậu, tạm biệt với ông cụ bảo vệ rồi đi đẩy xe ở bãi đỗ xe trước cửa.

Đám người Hách Ngọc Khiết lại suy nghĩ nhiều hơn, cho rằng Đường Niệm Niệm là con cái của cán bộ ở nhà máy sợi bông số hai, nếu không sao ông cụ bảo vệ lại thân quen với cô như thế?

“Có khi nào ông cụ bảo vệ dễ nói chuyện như thế chứ? Thậm chí ông ấy còn phớt lờ xưởng trưởng.”

Cô gái buộc tóc hai bên—Dương Hiểu Hồng nhỏ giọng nói, cha mẹ và cô của cô ấy đều làm ở nhà máy sợi bông số hai, cô của cô ấy chính là Dương Ái Hoa làm bên nhân sự, nhưng vẫn không thể cạnh tranh lại Hách Ngọc Khiết, bởi vì cha mẹ của Hách Ngọc Khiến thân với xưởng trưởng hơn.