Xuyên Thành Người Câm Sống Cạnh Nhà Nữ Chính Truyện Xã Hội Đen

Chương 5



10.

Sáng ngửi thấy mùi đồ ăn nên tôi tỉnh dậy, có cảm giác như đang nằm mơ.

Tôi bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tống Yến Xuyên đang nấu cơm.

Tống Yến Xuyên to con, phòng bếp vốn không rộng rãi lắm càng trông có vẻ chật chội hơn, anh không mặc áo, chỉ đeo tạp dề Hello Kitty, vẻ mặt nghiêm túc, dường như đang làm một chuyện rất khó lường.

Khung xương hoàn mỹ, vai rộng, hông hẹp, đường cong cơ bắp trên lưng không chê vào đâu được, có thể thấy là được rèn luyện chăm chỉ.

Đèn trần chiếu lên làn da sáng lạnh của anh, càng trông mê người.

Trong lúc nhất thời tôi không thể rời mắt.

Tôi rất bội phục bản thân, nhìn một người đàn ông nấu cơm mà còn có thể nổi lòng sắc dục, tôi hoài nghi không biết có phải do mình sắp tới kỳ kinh nguyệt hay không, nên mới khát vọng quá mức như thế.

Không đúng, người sai không phải là tôi.

Người sai là Tống Yến Xuyên.

Người này định dùng thủ đoạn nào đó để quyến rũ tôi, một cô gái giống như đại bàng*!

*Câu này được dùng để khen một cô gái có tính cách mạnh mẽ, cương quyết và bất khuất.

Có ai nấu cơm mà không mặc áo chứ? Anh đang cố ý!

Tống Yến Xuyên bỗng xoay người, cong môi nhìn tôi đang ngơ ngác, bộ dáng như tâm trạng rất tốt.

“Đi rửa mặt đi, cơm sắp xong rồi.”

Chờ sau khi tôi rửa mặt bước ra, Tống Yến Xuyên đã dọn bữa sáng lên bàn cơm.

Anh đã cởi tạp dề ra, nhưng vẫn không mặc áo.

Tôi hơi tức giận, chạy vào phòng ngủ lấy áo đưa cho anh. Anh rũ mắt nhìn chiếc áo, ánh mắt đầy ý cười, anh lắc đầu: “Tôi không lạnh.”

Tôi mím môi, tại sao người này lại như vậy?

Tôi tròng thẳng áo vào đầu anh, chiếc áo to rộng vừa khéo che cả khuôn mặt anh.

Dường như Tống Yến Xuyên không nghĩ tôi sẽ làm như thế, sửng sốt, ánh mắt lười nhác cũng không tức giận: “Bá đạo quá.”

11.

Tay nghề của Tống Yến Xuyên không biết tốt hơn tôi gấp bao nhiêu lần, đã rất lâu tôi chưa ăn một bữa sáng nào đủ sắc đủ hương thế này.

Sau khi ăn xong, tôi viết lên giấy: [Tôi không trả nổi mười vạn phí phục vụ cho khách đâu.]

Tống Yến Xuyên cụp mắt nhìn tờ giấy, nhẹ nhàng cười ra tiếng, không phải cười giả, mà thật sự bị tôi chọc cười.

Anh nhìn tôi, hơi nhướng mày, giọng điệu có phần ái muội: “Tối hôm qua em đã trả tiền rồi.”

Vành tai trắng nõn dần phớt hồng, trình độ da mặt dày của người này chỉ có hơn chứ không kém tôi.

Tôi rụt cổ, viết lên giấy vài lời khen ngợi anh: [Cơm anh nấu ăn rất ngon.]

Tống Yến Xuyên bình tĩnh nhận lấy lời khen: “Tôi làm gì cũng tốt, chiến binh lục giác* mà trên mạng nhắc tới là tôi đó.”

*Chỉ những người có năng lực toàn diện về mọi mặt.

Khóe miệng tôi giật giật, tôi còn tưởng thiết lập của người này là lạnh lùng khiêm tốn trầm mặc ít nói, không ngờ vừa ngủ một giấc thì anh như được mở khóa nhân cách thứ hai của mình vậy.

Tôi đứng dậy bưng bát đũa đi rửa, Tống Yến Xuyên đi theo sau tôi, như một chú chó Labrador* chạy theo chủ khắp nơi.

*Chó Labrador Retriever là giống chó tha mồi có xuất xứ từ Canada, mũi rất thính, có thể đánh hơi con mồi và tha mồi về cho chủ nhân trong các cuộc đi săn.

Anh khoanh tay tựa vào khung cửa, không nói lời nào, như một người giám sát nhìn tôi rửa bát.

Sau khi tôi rửa bát xong, theo bản năng dùng cách rửa tay của bác sĩ khoa ngoại để kết thúc công việc.

Tống Yến Xuyên không nhịn được nghiêng đầu nở nụ cười.

Tôi quay đầu nghi hoặc nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi sao anh lại cười.

Tống Yến Xuyên giải thích: “Lúc em rửa tay có một mị lực rất khác, tôi thích nhìn dáng vẻ khi em rửa tay.”

Tôi hơi ngượng ngùng dời mắt, tiếp tục rửa tay.

Tôi lau tay, chỉ vào sô pha, ý bảo Tống Yến Xuyên nằm xuống.

Tôi vừa xoay người đi lấy hộp y tế, áo của Tống Yến Xuyên lại biến mất.

Người này có thù oán gì với quần áo phải không? Lúc trước tôi giúp anh kiểm tra miệng vết thương nhưng cũng có thấy anh cần mẫn cởi áo như vậy đâu.

Tôi tháo băng gạc ra, miệng vết thương được khâu rất tốt, không hổ là tôi, kỹ thuật quá đỉnh.

Tống Yến Xuyên ngẩng đầu nhìn miệng vết thương, chân thành khen ngợi: “Em may rất đẹp.”

Tôi gật đầu, không hề có ý giả vờ khiêm tốn.

Sau khi băng bó xong, tôi về phòng ngủ, đổi một bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Tống Yến Xuyên hỏi tôi: “Đi đâu?”

Tôi nhìn anh thật lâu, cuối cùng viết lên giấy: [Đi tư vấn tâm lý.]

Người câm không thể làm bác sĩ, vậy nên tôi không thể cứ mãi làm người câm.