Yêu Đương Với Học Bá

Chương 7: Bạch nguyệt quang của cậu...về rồi ?



Vừa cầm điện thoại nhắn Gia Thuần vừa cười ngốc. Muốn bắt được hồ ly lâu năm cũng không phải dễ lắm đâu !

Đường Tuyết đang xem chương trình TV thấy con trai mình đột nhiên ngồi cười như tên ngốc thì lên tiếng hỏi "Con bị làm sao thế ?"

"Con..hừm không có gì!"

"Phải rồi, lát nữa khoan hẳn làm bài tập. Ra siêu thị mua giúp mẹ ít đồ"

"Mua gì thế mẫu thân đại nhân ?"

"Mua bánh quy Royal, ờm hộp kem dâu loại to, còn cả vài chai sữa vị dâu và chocolate. À nhớ mua cả vài túi nho khô"

"Sao toàn lại đồ ăn cô con dâu tương lai nhà ta thích ăn không thế?" Gia Thuần nghe từng món ăn mà thắc mắc

"Phòng trừ con bé sang chơi. Nên mua dự trữ một ít" Đường Tuyết phấn khích mà nói.

"Được rồi. Nhưng con làm rồi mới đi. Dù sao cũng không mất quá nhiều thời gian." Gia Thuần vừa nói vừa đi lên lầu.

Gia Thuần ngồi xuống ghế, đặt điện thoại xuống, lấy vở ra làm bài tập.

Tốc độ làm bài của Gia Thuần ngày càng nhanh, thời gian cho việc làm bài tập chỉ có giảm đi dần dần. Nửa tiếng sao, Gia Thuần đóng vở lại vừa xem đồng hồ đeo tay vừa thầm tự khen. Quả nhiên là mình, rất nhanh, độ chính xác rất cao!

Cậu ta tự luyện khiến người khác chỉ biết câm nín. Vì cậu ta tự luyến rất đúng, hoàn toàn đúng với sự thật.

Gia Thuần cầm lấy áo khoác đi xuống lầu.

Lục Đình vội hỏi "Ô, 30 phút. Tiến bộ hơn 7 phút rồi con trai !"

Gia Thuần tự kiêu "Vâng, đúng là vậy. Phải xem con là ai chứ."

Đường Tuyết nhắc nhở nhở Gia Thuần "Con đừng quên món nào đó. Thiếu một món sẽ lấy của con vài tiếng chơi bóng rổ"

"Mẫu thân yên tâm, chỉ có thừa, sẽ không thiếu" Gia Thuần vừa nói vừa phất phất tay rồi đi ra ngoài.

Ở đâu đó trên đường đến siêu thị, Diễm Tinh và Lý Ngôn đang cười nói vui vẻ

''Không phải chứ, ông cụ nói vậy thật sao ?'' Diễm Tinh vừa cười vừa hỏi lại

''Phải đó, mấy năm gia đình em không về, hễ anh sang nhà thì ông cụ lại hỏi anh ''gia đình Tiểu Tinh Tinh về chưa ?'' thật là...''

''Tết năm nay gia đình em có lẽ sẽ về, anh thì sao ?''

''Anh cũng không biết. Nhà ông nội vẫn ở Giang Thành, chắc là sẽ về''



''A, đến siêu thị rồi. Anh có muốn đi dạo vài vòng không? Nếu muốn em sẽ mua đồ giúp mẹ sau''

''Quyết định vậy đi !''

Lý Ngôn và Diễm Tinh vào trong, đi dạo vòng quanh siêu thị. Diễm Tinh nhận được tin nhắn, cầm điện thoại mở ra xem. Là tin nhắn từ Gia Thuần với nội dung là một jpg hình bé mèo thả nhãn Cảm ơn ^^

Diễm Tinh cười tập trung suy nghĩ nhắn lại ''Cậu...ăn sáng chưa ?''

Bên kia Gia Thuần hồi đáp ''Đã ăn rồi. Còn cậu''

Lý Ngôn nhìn thấy điệu cười kia của Diễm Tinh liền cảm giác trong lòng hụt hẫng một chút ''Tiểu Tinh Tinh, em...đang nhắn tin với ai thế ?''

''Lục Gia Thuần ạ''

Lý Ngôn lại thêm chút dũng khí vào lời nói ''Em...và cậu nhóc đó...đang yêu sớm hửm?''

Mặt Diễm Tinh bỗng chốc đỏ như quả cả chua ''Không.. không, bọn em chỉ là bạn thôi. Không có yêu sớm''

Lý Ngôn như trút bớt gánh nặng ''Ra là vậy!''

Một lát sau khi đi vài vòng tại khu quà lưu niệm ở siêu thị, Diễm Tinh chọn mua cho mình chiếc móc khóa hình ngôi sao xinh xắn rồi đắn đo một hồi rồi chọn mua một cái móc khóa hình con cáo ôm ngôi sao và móc khóa hình quả cầu xanh.

Lý Ngôn định trả tiền thay nhưng Diễm Tinh một mực từ chối. Cô ấy cùng Lý Ngôn ra ngoài

''Phù, đông thật. Anh còn muốn đi dạo ở đâu nữa không ?''

''Thế là được rồi. Chúng ta đi mua đồ cô Hà dặn dò em đi''

''Vâng. Khu thức ăn ở F3, F4. Chúng ta phải xuống lầu 4 mua trước

Lúc này ở lầu 4, Gia Thuần đang đi vòng quanh tìm những món mà Diễm Tinh thích ăn.

Là bánh quy Royal, kem dâu, chai sữa vị dâu và chocolate. Nho khô, bánh quế, snacks vị rong biển và cả thạch trái cây vị caramel. Gia Thuần đều ghi nhớ tất cả món ăn thức uống yêu thích của cô ấy.

Diễm Tinh và Lý Ngôn ra khỏi thang máy và bắt đầu đi mua. Hà Yến dặn dò Diễm Tinh mua nước ép trái cây, bánh mochi, cà phê, dưa hấu và vài ly mì. Đều là những món ở xa quầy của Gia Thuần đang đứng.

Sau khi Diễm Tinh mua đầy cả giỏ nhưng lại thiếu bánh mochi vì quầy bán đã chuyển xuống lầu 3.

Diễm Tinh định xách giỏ đồ đi về phía thang máy ở xa thì Lý Ngôn ngăn cô lại và xách thay.

''Tiểu Tinh còn bé, xách nặng sẽ không cao được đấy''



''Lý Ngôn, anh xem em đã là cô gái cao mét sáu rồi đấy !''

''Mét sáu của em so với mét tám thì đã là gì nào ?''

Diễm Tinh cứng miệng. Quả là cô lùn hơn Lý Ngôn thật. Nên không thể đôi co với anh ấy.

Đi được vài bước, Diễm Tinh lấy trong túi đeo ra chiếc móc khoá hình quả cầu màu xanh trời và đưa cho Lý Ngôn ''Đây xem như là quà sinh nhật em bù cho anh. Hôm khác sẽ khao anh chầu ăn. Em không biết anh đã đến Nghi Hà. Nên không thể tặng quà sinh nhật cho anh được.''

''Dù sinh nhật anh đã qua nửa tháng rồi nhưng em vẫn chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ, tràn ngập hi vọng như màu xanh của quả cầu này''

Lý Ngôn bỗng cảm thấy trái tim như đang nhảy lên xuống không ngừng. Anh ấy nhận lấy móc khóa và xoa đầu Diễm Tinh ''Anh cảm ơn Tiểu Tinh nhé''

Mà hai người lại không biết tất cả màn này từ lúc Lý Ngôn xách giỏ hộ Diễm Tinh đến cuối đã bị một thanh niên nhìn thấy.

Thanh niên nào nhìn thấy vậy ? À, ra là Lục Gia Thuần! Cậu ấy định đi xuống lầu 3 mua bánh quy Royal cho cô thì bắt gặp màn này.

Lần này khác với lần ở trước lớp, cậu ta không còn ghen đến mất trí, mà chỉ đơn giản là nhìn thấy, không vui và bỏ đi.

Trong đầu Gia Thuần miên man ''Cậu thật sự thích tôi sao? Hay là bạch nguyệt quang của cậu đến rồi nên cậu không thích tôi nữa ?''

Nói thì nói vậy, Gia Thuần vẫn đi thang bộ xuống lầu ba với giỏ đồ nặng hơn 20 cân để tìm mua bánh quy Royal. Thanh toán ở quầy xong, Gia Thuần xách túi đồ rời khỏi.

Diễm Tinh đang định đứng vào xếp hàng thanh toán thì thấy bóng lưng quen thuộc của Gia Thuần ''Ấy, Gia Thuần''

Gia Thuần nghe tiếng gọi vô thức quay đầu, thấy Diễm Tinh đang đứng cùng Lý Ngôn.

Gia Thuần quay đầu lại, đi về phía thang máy xuống tầng trệt và ra về. Diễm Tinh trông thấy một tràn vẻ mặt hình như không còn vẻ nào là hồ ly tinh của Gia Thuần thì có chút xuống sắc ''Cậu ấy bị làm sao thế ?''

Lý Ngôn ngắt ngang ''Đến lượt chúng ta rồi!''

Thanh toán xong Diễm Tinh và Lý Ngôn cùng ra về, Diễm Tinh cứ luôn cau mày. Cô đã nhắn tin cho Gia Thuần hỏi cậu ấy bị làm sao? Sao lại bỏ đi? Nhưng Gia Thuần vẫn không trả lời dù chỉ là một tin.

Gia Thuần bên này thì đang suy nghĩ một tràn. Những lời chúc sinh nhật từ tận đáy lòng cùng vẻ mặt tươi cười thoải mái của Diễm đối với Lý Ngôn không khác khi ở cạnh Gia Thuần là bao. Huống chi Diễm Tinh là ở cạnh ông cụ từ khi mới sinh, đến năm gần bốn tuổi mới chuyển đến Nghi Hà.

Bốn năm ở cạnh, lại thường xuyên về thăm. Hai nhà thân thiết. Có khi Diễm Tinh đã thích Lý Ngôn không chừng. Còn Gia Thuần cũng giống như anh ta là bạn thanh mai trúc mã. Có khi giống thay thế ! Mà cũng không hẳn. Cũng có thể là thanh mai trúc mã, nhưng nay bạch nguyệt quang của cô xuất hiện rồi !

Gia Thuần về đến nhà đã là hơn chín giờ. Lục Đình ở trong phòng làm việc. Đường Tuyết dọn phòng ngủ. Gia Thuần đặt túi đồ ăn xuống và đi lên lầu. Lục Đình nghe tiếng bước chân lên lầu thì đi ra ngoài nói vọng lên

''Bao giờ con đi thế ?''

''Tầm 11 giờ''

Gia Thuần lên phòng mở điện thoại lên bỏ qua tin nhắn của Diễm Tinh mà vào group chat xem tin nhắn.  Mấy tin nhắn đại loại cũng chỉ là nói đi vào lúc mấy giờ? Ăn trưa ở đâu? Trường đấy ở bao xa, đi mất bao lâu ?