Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 70



"Các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện, ta ra ngoài đi dạo một chút." Thiên Nhã luôn cảm thấy chính mình lưu lại có điểm đột ngột, nàng cũng không xen vào được đề tài của Tiêu Cửu Thành cùng Tiêu Cảnh Tịch hai tỷ muội, cho nên thức thời muốn lưu lại hai tỷ muội để nói vài lời việc nhà.

"Đừng đi, tỷ tỷ cũng không phải người ngoài." Tiêu Cửu Thành giữ chặt Thiên Nhã đang muốn đi ra ngoài nói.

Thiên Nhã nghĩ thầm, các nàng hai tỷ muội đương nhiên không phải người ngoài, nhưng mình là người ngoài a.

"Thiên Nhã chẳng lẽ là đem bản thân thành người ngoài sao?" Tiêu Cảnh Tịch cười hỏi.

Thiên Nhã cười gượng, trả lời phải cũng không đúng, không phải cũng không đúng.

"Thiên Nhã như thế nào sẽ là người ngoài, nàng hiện tại là ta nội nhân." Tiêu Cửu Thành đương nhiên nói.

Tiêu Cảnh Tịch nhìn hai người, ánh mắt thập phần ái muội cười.

Thiên Nhã nghe vậy, lại đối diện ánh mắt ánh muội kia của Tiêu Cảnh Tịch, mặt xoát một chút, liền đỏ lên. (Công nhận da mặt Nhã bảo bảo mỏng như vàng, muốn mỏng bao nhiêu thì mỏng bấy nhiêu)

"Thiên Nhã thẹn thùng." Tiêu Cảnh Tịch cười nói.

"Tỷ tỷ cũng không được phép giễu cợt nàng, Thiên Nhã da mặt mỏng vô cùng, sẽ khó chịu." Tiêu Cửu Thành bên ngoài che chở Thiên Nhã, nhưng trên mặt nàng ý cười rõ ràng so Tiêu Cảnh Tịch càng đậm.

Thiên Nhã đã xấu hổ buồn bực, nhưng vì nể mặt Tiêu Cảnh Tịch mà không phát tác, nội tâm đã muốn đấm chết Tiêu Cửu Thành.

"Trước kia luôn cảm thấy Cửu Thành đạm tình mỏng ái, hiện giờ xem ra không phải, Cửu Thành ái mộ Thiên Nhã, trước giờ chưa từng thấy nàng như vậy. Muội yêu thích Thiên Nhã đã lâu, tỷ thật sự tò mò muội khi nào thì bắt đầu yêu thích Thiên Nhã?" Tiêu Cảnh Tịch đem đề tài chuyển tới trên người Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã, nàng nghĩ Thiên Nhã cũng nhất định muốn biết.
Quả nhiên Thiên Nhã dựng lỗ tai lên, đối với đề tài này xác thật thực cảm thấy hứng thú, nàng cũng muốn biết Tiêu Cửu Thành khi nào đối chính mình lòng mang ý xấu.

"Yêu thích Thiên Nhã rốt cuộc từ khi nào bắt đầu, muội cũng không biết, chỉ biết từ lần đầu tiên gặp Thiên Nhã liền đặc biệt chú ý Thiên Nhã, ta nghĩ Thiên Nhã khẳng định không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu chúng ta gặp nhau." Tiêu Cửu Thành ngữ khí khẳng định nói.

Thiên Nhã suy nghĩ một chút, nàng xác thật không nhớ được nàng gặp Tiêu Cửu Thành khi nào. Điều khắc sâu trong trí nhớ của nàng là ánh mắt của Tiêu Cửu Thành sau khi nàng tỉnh lại. Lúc đó trong ký ức còn sót lại, nàng chỉ biết Tiêu Cửu Thành là Tiêu gia tam tiểu thư, thanh danh tốt đẹp được thế nhân công nhận, ấn tượng khác cũng không khắc sâu, đối với quá khứ, dung mạo Tiêu Cửu Thành đại khái rất mơ hồ, nàng cũng tò mò, nàng cùng Tiêu Cửu Thành lần đầu tiên gặp là khi nào.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Thiên Nhã căn bản một chút ấn tượng đều không có.

"Năm ấy ngươi bảy tuổi, phụ thân ngươi mang theo ngươi tới, ta chưa bao giờ gặp qua tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như thế, tưởng tiến lên nắm tay ngươi, lại bị ngươi hung tợn hất ra, ta khóc đến thập phần thương tâm, việc này ta vẫn luôn nhớ kỹ." Tiêu Cửu Thành nói về quá khứ, nàng nguyện ý phần ký ức này vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, nhưng hiện giờ có thể đem ủy khuất năm đó nói cùng Thiên Nhã, cảm giác cũng thật tốt.

"Ngươi cũng thật hẹp hòi, chút chuyện nhỏ này có cái gì để nhớ?" Thiên Nhã lần nữa tìm kiếm trong trí nhớ hữu hạn của mình, chính là nửa điểm dấu vết của không tìm thấy.

"Ta từ nhỏ cũng coi như người gặp người thích, như thế chủ động thân cận một người, lại bị tát một chậu nước lạnh, ta có thể không ủy khuất sao?" Tiêu Cửu Thành bất mãn lên án nói, Thiên Nhã hiện tại nói nhẹ nhàng vô cùng, nhưng lúc đó nàng mới năm tuổi, chính là cảm thấy bị thiên đại ủy khuất, hiện tại hồi tưởng lại, cảm giác ủy khuất ấy vẫn còn mới mẻ.
"Nói như vậy, ta lại có chút ấn tượng, lúc Cửu Thành năm tuổi, có khoảng thời gian luôn rầu rĩ không vui, hiện giờ nghĩ lại, xác thật là đoạn thời gian Độc Cô tướng quân lần đầu mang Thiên Nhã đến phủ." Tiêu Cảnh Tịch từ nhỏ yêu thương Cửu Thành, cho nên đoạn thời gian Tiêu Cửu Thành không vui có chút ấn tượng, náng nhớ rõ lúc ấy có hỏi Cửu Thành đã xảy ra chuyện gì, ngày thường Cửu Thành không giấu gì mình lại không chịu nói, khi đó nàng còn thương cảm ấu muội trưởng thành, có bí mật của chính mình.

Thiên Nhã nhớ rõ chính mình khi còn nhỏ xác thật không thích chơi cùng nữ hài tử, bị Tiêu Cửu Thành cùng Tiêu Cảnh Tịch nói như vậy, Thiên Nhã cũng có chút chột dạ, như thể chuyện đó rất tồi tệ, trong lúc vô ý làm thương tổn Tiêu Cửu Thành.

"Bắt đầu chỉ là mang thù, nhưng từ một khắc kia trở đi, lúc nào cũng chú ý đến Thiên Nhã, ngày qua ngày cũng không biết từ khi nào bắt đầu..." Tiêu Cửu Thành cảm thán nói.
"Nói như vậy, cái đẩy kia của ta cũng khá tốt." Sau khi Thiên Nhã nghe xong, cảm thấy thực cảm ơn cái đẩy kia một phen, bằng không Tiêu Cửu Thành làm sao có thể quan tâm bản thân mình nhiều như vậy

Tiêu Cửu Thành chỉ là cười cười không nói, nàng cảm thấy trọng yếu là Thiên Nhã lớn lên xinh đẹp, cho dù không đẩy thì nàng phỏng chừng đối với Thiên Nhã cùng sẽ không ngừng để ý, từ khoảnh khắc nàng chủ động hướng về Thiên Nhã, hướng Thiên Nhã lấy lòng, có lẽ liền không quá giống nhau.

"Cửu Thành thật đúng là trưởng thành sớm, năm tuổi liền hiểu được tàng bí mật." Tiêu Cảnh Tịch cảm thán nói.

"Lấy lòng bị cự tuyệt, đó là ủy khuất lại mất mặt sự tình, lại sao lại có thể cùng người khác nói đây, người ta cũng là người biết xấu hổ." Tiêu Cửu Thành giảo biện nói.
"Vậy lúc làm thϊếp người ta, như thế nào lại không biết xấu hổ?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi ngược lại, bây giờ xem ra Cửu Thành làm thϊếp của Lý Quân Hạo tất cả cùng vì Thiên Nhã, chỉ là không nghĩ tới biến khéo thành vụng, chẳng những không thể thân cận Thiên Nhã mà còn chọc nàng ấy ghen ghét, muốn diệt trừ cho sảng khoái, cũng chỉ có thể nói Cửu Thành thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời. Trong lòng cho dù có thiện đại ủy khuất cũng đành nuốt hết vào trong, cũng khó trách trước kia Cửu Thành luôn chán nản, không vui. Nghĩ đến, cũng là trời cao thương Cửu Thành, để Thiên Nhã mất đi ký ức mà sống lại, bằng không thì Cửu Thành cũng không thể hạnh phúc.

Tiêu Cửu Thành im lặng không nói, từ lúc gả cho Lý Quân Hạo làm thϊếp đến khi Thiên Nhã chết, hồi tưởng lại mười mấy năm đó giống như một hồi ác mộng, chính là nàng chưa từng hối hận quá.
Thiên Nhã biết làm thϊếp là chỉ làm thϊếp cho Lý Quân Hạo, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành gả cho Lý Quan Hạo làm thϊếp đều là vì mình, nội tâm nàng nhất thời chua xót cực kỳ. Nàng từng nghe người khác nói qua, bản thân mình còn là hoàng hậu, luôn tìm mọi cách làm khó dễ, thậm chí hãm hại Tiêu Cửu Thành, tuy rằng nàng không nhớ rõ ký ức năm đó, nhưng nàng cũng hiểu được lúc đó Tiêu Cửu Thành không thể nào dễ chịu, nghĩ đến đây nàng liền đau Tiêu Cửu Thành không thôi.

Tiêu Cửu Thành nhìn về phía Thiên Nhã, đối diện ánh mắt đau lòng của Thiên Nhã, trong lòng ấm áp, kỳ thật chính mình khó chịu ủy khuất khi đó kém xa so với Thiên Nhã, Thiên Nhã bị Lý Quân Hạo tính kế, mất đi thân nhân mới là đau khổ nhất. Nhưng sự tình làm nàng khó chịu nhất là lúc ấy bản thân không có năng lực bảo vệ Thiên Nhã. Cũng may Thiên Nhã đều không nhớ rõ, như vậy nàng ấy mới thu được trọng sinh cùng vui vẻ.
"Đều là chuyện quá khứ, còn nhắc đến nó làm gì." Tiêu Cửu Thành giả vờ xem nhẹ những việc này.

Ngày hôm đó nói chuyện phiếm, làm Thiên Nhã tâm tình có chút nặng nề. Tối hôm đó, Thiên Nhã không có tâm tình thân mật, chỉ đem Tiêu Cửu Thành gắt gao ôm vào trong ngực, làm thế nào cũng ngủ không được.

"Làm sao vậy?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng cảm giác Thiên Nhã cảm xúc không bình tĩnh.

"Tiêu Cửu Thành, ta trước kia đối với ngươi có phải hay không thật không tốt?" Thiên Nhã hỏi.

"Đều đi qua, ngươi hiện tại đãi ta hảo như vậy đủ rồi." Tiêu Cửu Thành nói.

"Khi đó, ngươi không hận ta sao? Không cảm thấy ủy khuất sao?" Ngẫm lại, Thiên Nhã đều thay Tiêu Cửu Thành cảm thấy ủy khuất, nàng có điểm chán ghét bản thân mình mất trí nhớ, cảm thấy cái kia bản thân vừa xấu xa vừa ngu xuẩn.
"Không trách ngươi, ngươi không phải trời sinh yêu thích nữ tử, nói đến, sau khi ngươi tỉnh lại là bị ta mọi cách dụ dỗ mới thích ta." Tiêu Cửu Thành đặc biệt nghiêm túc nói, nàng chưa từng trách qua Thiên Nhã, người nàng hận chỉ có Lý Quân Hạo cùng chính mình. Nàng cũng không có nói cho Thiên Nhã, khi đó nàng bởi vì lo lắng Thiên Nhã, mới để Lý Quân Hạo đi cứu Thiên Nhã bị té ngựa, nàng cảm thấy là chính mình đem Thiên Nhã đẩy đến bên người Lý Quân Hạo, chuyện này là chuyện làm nàng mấy năm nay một lần lại một lần hối hận.

"Ngươi rốt cuộc thừa nhận, ngươi là cố ý dụ dỗ ta!" Thiên Nhã luôn cho rằng Tiêu Cửu Thành là cố ý câu dẫn chính mình, tỷ như nói các nàng có tư tình, đều là Tiêu Cửu Thành cố ý, hừ, Tiêu Cửu Thành quả nhiên thập phần tâm cơ.

"Ai bảo ngươi làm ta yêu thích lâu như vậy đây?" Tiêu Cửu Thành ôm lấy cổ Thiên Nhã hỏi ngược lại.
Thiên Nhã dường như trong nháy mắt được nhuận lông.

"Tính ra ngươi thật tinh mắt." Thiên Nhã hừ lạnh nói, nội tâm càng thêm suиɠ sướиɠ.

"Ân." Tiêu Cửu Thành ứng tiếng nói, nàng đem mặt dán trên cổ Thiên Nhã, nhẹ nhàng cọ.

"Tiêu Cửu Thành." Qua hồi lâu, Thiên Nhã đột nhiên lại gọi tên Tiêu Cửu Thành một lần nữa.

"Ân?" Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng đáp lại.

"Ngươi muốn hồi cung, liền hồi cung đi, ta đều đi theo ngươi." Thiên Nhã suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm nói, đây là nàng đền bù Tiêu Cửu Thành.