Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 134: Nắm tay?



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Chỉ thấy một con đại điêu toàn thân tuyết trắng tựa như đạn pháo từ trên trời giáng xuống.

Tuyết Điêu này cao chừng ba thước, vẻn vẹn chỉ đứng ở nơi đó, liền cho Chu Phụng cảm giác áp bách cực lớn.

Lông trắng như tuyết hơi phản chiếu dưới ánh mặt trời.

Làm thế nào để ngươi nói điều đó? Tuyết Điêu này chỉ có thể dùng hai chữ Thần Tuấn để hình dung.

- Linh Đài cửu trọng?

Chu Phụng cảm thụ được khí tức của Tuyết Điêu này một chút, Cường độ của cỗ khí tức này ít nhất cũng tương đương với khí tức Linh Đài cửu trọng.

Nói cách khác, con Tuyết Điêu này có thực lực có thể so sánh với hắn?

Hơn nữa nghe nói, vô luận là yêu thú hay là linh thú.

Dưới cùng cảnh giới đều mạnh hơn thực lực của nhân loại rất nhiều.

Bởi vì thân thể yêu thú và linh thú mạnh hơn nhân loại rất nhiều.

Hơn nữa tất cả yêu thú và linh thú.

Không cần giống nhân loại, cần phải tu luyện tới Tử Phủ cảnh, sau khi ngưng tụ ra thần hồn mới có thể thức tỉnh thiên phú thần thông thuộc về mình.

- Tiểu Tuyết Nhi! Làm phiền ngươi!

Lãnh Mạn Nhi hơi sờ sờ Tiểu Tuyết Nhi.

Tiểu Tuyết Nhi là tên của tác phẩm Tuyết Điêu lớn trước mắt này, tuy rằng nó một chút cũng không nhỏ.

Chỉ thấy đôi mắt sắc bén của Tiểu Tuyết Nhi nhìn Chu Phụng.

Chu Phụng trong nháy mắt liền cảm nhận được một trận cảm giác đau đớn sắc bén.

Thật mạnh mẽ!

Nếu Lãnh Mạn Nhi phối hợp với Tuyết Điêu này, mình có thể ứng phó được sao?

Chu Phụng đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực.

Đây là khoảng cách! Con gái tông chủ so sánh với người cô độc như hắn, chênh lệch vẫn rất lớn.

Nếu không phải có kỹ năng bị động, chênh lệch này hắn có thể cả đời này cũng không đuổi kịp.

- Lên đây!

Lãnh Mạn Nhi lãnh đạm bảo Chu Phụng đi đến trên lưng Tiểu Tuyết Nhi.

Chu Phụng hơi bình phục tâm tình của hắn một chút, sau đó thật cẩn thận nhảy lên lưng Tiểu Tuyết Nhi.

Bởi vì vị trí có thể đứng trên lưng người cũng không nhiều, cho nên giữa hắn và Lãnh Mạn Nhi vẫn là tương đối gần.

Một mùi hương thơm trong nháy mắt đã chui vào trong mũi hắn.

Đây là mùi cơ thể phát ra từ trên người Lãnh Mạn Nhi.

Khoảng cách gần như vậy, làm cho Chu Phụng càng thêm rõ ràng quan sát được làn da thấu triệt của Lãnh Mạn Nhi.

Dưới ánh mặt trời, làn da lạnh như băng ngọc thấu triệt, cho người ta một cảm giác tuyệt đẹp.

Mặc dù trong lòng bản thân không có ý nghĩ của Chu Phụng, ở cự ly gần như vậy thưởng thức mỹ nữ như vậy, cũng nhịn không được có loại cảm giác tâm viên ý mã.

Hồng nhan họa thủy!

Cái gì gọi là hồng nhan họa thủy!

Lúc trước Chu Phụng vẫn không hiểu, vì sao có người vì một nữ nhân muốn chết muốn sống.

Thậm chí làm ra một số chuyện cực kỳ ngu xuẩn, chỉ vì để mỹ nhân cười.

Loại này quả thực chính là hành vi não tàn, nhưng hiện tại Chu Phụng bắt đầu có chút hiểu được vì sao những người đó làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy chỉ vì mỹ nhân cười một tiếng.

Ngay khi biểu tình của Chu Phụng có chút mất tự nhiên, Lãnh Mạn Nhi nhẹ nhàng quay đầu lại.

Tóc xanh sau lưng theo gió vừa động, mùi hương kia càng thêm rõ ràng.

Theo đó là Lãnh Mạn Nhi khuôn mặt thanh tuyệt, đôi mắt kia không có chút dao động nào.

Không có biểu hiện cảm xúc chán ghét, cũng không để Chu Phụng tránh xa mình một chút.

Cảm giác này giống như một cái gì đó bình thường rất bình thường, nhạt nhẽo đến cực điểm.

- Khởi hành!

Xác nhận Chu Phụng đã đứng xong rồi, Lãnh Mạn Nhi trực tiếp để cho Tiểu Tuyết Nhi xuất phát.

Ngay lập tức!

Tiểu Tuyết Nhi hai cánh quạt mạnh, một cỗ cuồng phong ập đến trước mặt.

Chu Phụng thiếu chút nữa bị ném thẳng xuống đất, cũng may phản ứng của hắn đủ nhanh trực tiếp đứng vững thân thể.

Bằng không sẽ xấu xí!

Tốc độ phi hành của Tiểu Tuyết Nhi cực nhanh, Chu Phụng chỉ có thể nghe thấy gió bắc không ngừng gào thét bên tai.

Một con thực lực đủ mạnh! Hơn nữa linh thú có thể làm công cụ thay thế.

Điều này thực sự làm cho mọi người ghen tị.

Nếu như hắn cũng có một con linh thú như vậy làm đồng bọn thì tốt rồi.

Đáng tiếc!

Với điều kiện hiện tại của hắn, muốn nuôi một linh thú như vậy, về cơ bản là không thể.

Nuôi một linh thú như vậy, tiêu hao tài nguyên so với tu sĩ cùng cảnh giới nhiều hơn nhiều lắm.

Chỉ là, Chu Phụng cũng không nản lòng, chỉ cần hắn cẩu thả đủ lâu, hắn chỉ biết càng ngày càng mạnh mẽ.

Đến lúc đó nói không chừng có thể đạt được kỹ năng bị động về phương diện thuần thú.

Bởi vì tốc độ phi hành của Tiểu Tuyết Nhi cực nhanh, không bao lâu Chu Phụng sẽ không biết mình đang ở đâu.

Cũng không biết qua bao lâu rồi.

Chu Phụng đột nhiên cảm giác được mình giống như xuyên thấu một tầng màng mỏng, sau đó hoàn cảnh bốn phía đột nhiên biến đổi.

- Loại cảm giác này là phúc địa của tông môn?

Cảm thụ được nồng độ linh khí quen thuộc kia, Chu Phụng ý thức được mình lại lần nữa trở về trong phúc địa của tông môn.

Hơn nữa lúc này đây còn cực kỳ cao điệu, trực tiếp đi theo Lãnh Mạn Nhi, cưỡi một con đại Tuyết Điêu tiến vào phúc địa.

Có thể tùy ý cùng cao giọng ra vào phúc địa như thế, cả tông môn chỉ sợ cũng chỉ là Lãnh Mạn Nhi rồi.

- A? Đó là Mạn nhi! Mạn Nhi hồi phúc địa!

- Mạn nhi gì? Mạn nhi là tên ngươi có thể gọi sao?

- Chờ đã! Trên lưng Tiểu Tuyết Nhi còn có một người khác! Không thể! Điều này là không thể!

- Người thứ hai? Ngươi đang đùa! Tiểu Tuyết Nhi ngoại trừ đại sư tỷ ra, căn bản không để cho những người khác đứng trên lưng!

- Thực sự! Nhìn kìa!

- ......

Trong phúc địa, Không ít người trước tiên nhìn thấy Lãnh Mạn Nhi cưỡi Tiểu Tuyết Nhi tiến vào phúc địa.

Nhưng điều khiến vô số người tan nát chính là, trên lưng Tiểu Tuyết Nhi này lại còn có người thứ hai!

Và vẫn là một người đàn ông? Điều này hoàn toàn không thể!

Là linh thú có thể so sánh với Linh Đài cảnh cửu trọng, Linh trí của Tiểu Tuyết Nhi cực cao, không có bao nhiêu khác biệt với người thường.

Hơn nữa Tiểu Tuyết Nhi cực kỳ cao ngạo, bình thường những người khác ngay cả tư cách tới gần cũng không có, chứ đừng nói là để cho những người khác đứng trên lưng.

Trừ khi người này được sự cho phép của Lãnh Mạn Nhi.

Nhưng Lãnh Mạn Nhi cao lãnh như vậy, Làm sao có thể cho phép một người khác cùng mình đứng trên lưng Tiểu Tuyết Nhi.

Quan trọng nhất vẫn là một người đàn ông.

- Ta nghe nói đại sư tỷ gần đây muốn công bố chọn ai làm chồng! Chẳng lẽ....

- Không thực sự! Điều này không đúng sự thật!

- Chính xác là ai? Đến tột cùng là ai có thể lấy đi đóa bông tuyết lãnh diễm này của đại sư tỷ!

- Dù là ai! Ta đều cùng hắn không đội trời chung!

- ....

Cá nhân lúc này mặt đã đỏ bừng, ghen tị, hâm mộ đã tràn ngập trong lời nói.

Chu Phụng đã cảm nhận được mấy đạo ánh mắt nóng rực giống như muốn giết chết hắn vậy.

Chỉ là đây là loại trình độ này, căn bản không thể dao động nửa điểm tâm trí của hắn.

Nhưng một giây sau, Chu Phụng trên mặt rốt cuộc không thể duy trì được giếng cổ không sóng trước đó.

Bởi vì Lãnh Mạn Nhi thế nhưng hơi lui về phía sau, cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ.

Lúc trước Chu Phụng và Lãnh Mạn Nhi tuy rằng cùng đứng trên lưng Tiểu Tuyết Nhi, nhưng chung quy vẫn là một trước một sau, nhìn qua tuy rằng chói mắt nhưng hai người thoạt nhìn căn bản không giống tình nhân.

Nhưng bây giờ hai người đứng cạnh nhau, nhìn từ xa thật sự là quá dễ dàng khiến người ta mơ tưởng.

Hơn nữa chuyện này còn không dừng lại, sau một khắc làm cho vô số tròng mắt người phía dưới đều sắp nhảy ra rồi.

Tay Lãnh Mạn Nhi trực tiếp nắm lấy tay Chu Phụng.

Cũng giống như các cặp vợ chồng nắm tay nhau.

- Lạnh quá!

Cảm giác đầu tiên của Chu Phụng lúc này là, chính mình nắm tay một khối băng.