Tận Thế Xuyên

Chương 2: Ra ngoài



Chương 2: Ra ngoài

Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định dọn một chút căn phòng để có thể tĩnh tâm trở lại.

Những thứ rác thải sinh hoạt, hắn dồn vào một bao lớn sau đó đi đến bên cửa sổ rồi vứt xuống dưới.

Hắn đang ở tầng 19, hiện tại là dị biến làm thực vật cũng biến hóa theo, cỏ cao vượt quá đầu người. Hắn vứt xuống cũng không ai đi quản, cùng lắm chỉ thu hút mấy con zombie thôi.

Tiếp tục thu xếp một chút đồ đạc, hắn cảm thấy có sức sống hơn nhiều.

Đứng người lên đi đến bên cạnh cửa chính, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Tuy không có động tĩnh gì, nhưng nhìn trên sàn nhà v·ết m·áu loang lổ, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một chút mảnh thịt vụn. Hắn quyết định ngày mai rồi ra ngoài.

Thông qua trí nhớ đời trước, hắn biết được ban đêm zombie sẽ nhanh nhẹn hơn nên mới có quyết định như vậy.

Hắn đi vào phòng khách rồi nằm trên ghế sô pha, sau đó rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tuy là cơ thể tràn trề sinh lực, nhưng tinh thần của hắn trải qua nãy giờ quá nhiều, nên cần một chút nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai ra ngoài.

Hắn ngủ rất ngon đến 7h sáng hôm sau, một chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt của Nguyệt Sinh.

Từ từ mở mắt, dùng tay cảm nhận một chút cơ thể hắn mới lẩm bẩm: “Không phải là mơ”

Hôm qua là lần hắn ngủ ngon nhất từ trước tới giờ, nên bây giờ hắn rất tỉnh táo: “Tất cả sợ hãi đều do lực lượng không đủ mang đến”

Nhưng chỉ một lúc, cơn đói kéo đến đánh gãy hắn.

Vào phòng bếp, lấy ra 3 gói mì pha lên rồi bắt đầu ăn. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện 3 gói vào bụng nhưng cũng không lấp được bao nhiêu bụng rỗng.



Tiếp tục lấy ra 3 gói mì cuối cùng cho vào bụng, hắn mới hơi cảm nhận được chút lưng lưng. Có thể là do cơ thể hắn biến đổi nên lượng ăn biến lớn.

“Cũng nên ra ngoài xem một chút” hắn quyết định như vậy.

Bởi vì đời trước sợ hãi quá mức, nên không một lần ra ngoài. Một chút thông tin có được đều là thông qua internet, nhưng bởi vì ký ức không được toàn vẹn nên hắn cũng không rõ ràng.

Nhưng hắn cũng thu được một số thông tin hữu dụng như gần đây có một trường học, đang tập trung một số lượng khá lớn người tập trung. Thậm chí trong đó có một vài dị năng giả.

Hắn không biết làm thế nào để có thể trở thành dị năng giả, nhưng nhìn vào một số hình ảnh qua mạng, thì những người đó có thể biến ra lửa hay nước. Một vài người thì cơ bắp phát triển, nhìn chung mạnh hơn người thường rất nhiều.

Nhưng hiện tại Trường Sinh hắn chưa muốn tiếp cận nhóm người này.

Bây giờ hắn muốn làm là tìm hiểu một chút xung quanh khu chung cư này, sau đó lấy về chút đồ ăn.

Mang lên thật dày lớp áo quần, sau đó vào bếp lấy một thanh sắt dài một mét cầm trên tay. Hắn không biết tại sao ở đây lại có ống sắt này, có thể là của chủ trước căn nhà này để lại.

Đi đến trước cửa, thông qua mắt mèo nhìn một chút bên ngoài xác nhận có có gì sau đó mới từ từ mở cửa ra.

Nhìn trống trải hành lang, hắn hơi nghi ngờ. Bởi vì bây giờ không thấy bóng dáng của một con zombie.

Nhưng trên mặt đất v·ết m·áu, cùng trong trí nhớ những hình ảnh kia cũng không nhầm được, chính là ở đây thực sự đã từng có zombie.

Không quản nhiều, hắn đi tới trước cửa nhưng phòng khác. Tất cả cửa đều đóng lại, không biết được là có ai ở trong hay không, nhưng hắn cũng không gõ cửa.

Thông qua nhóm dân cư, hắn biết được tòa nhà này vẫn còn có người sống. Nhưng hắn không quản quá nhiều.



Đang muốn xuống cầu thang hắn bỗng nhiên nghe được tiếng rống của zombie từ trong phòng 1902 truyền ra.

“Có vẻ như chỉ có 1 con” hắn hơi nghi ngờ nói, có thể là do tiếng động hắn phát ra gây kích thích cho con zombie trong phòng này.

Hắn không quản nhiều con zombie này, sau đó đi theo cầu thang bộ xuống tầng dưới. Hắn đang ở tầng 19, cao nhất khu này. Nên cũng chỉ có thể tiếp tục đi xuống dưới.

Đi hết bậc thang, chỉ còn một bậc nữa là bước vào tầng 18 hắn, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng xé gió cũng như mùi h·ôi t·hối ập đến trước mặt hắn.

Nhưng chào đón con zombie không phải là cái cổ tràn ngập mùi máu tươi ngon của con người, thay vào đó chính là một tiếng vang trầm vang lên.

BANG

Chào đón nó chính là thanh sắt trong tay của Cổ Nguyệt Sinh.

Hỗn tạp màu trắng xanh văng ra khắp nơi, con zombie chỉ còn nửa cái đầu văng ra xa, đập vào tường sau đó xụi lơ trên mặt đất. Nhưng tay của nó vẫn không ngừng cào loạn xung quanh.

Thấy thế, Trường Sinh không do dự, tiến lên bồi thêm một côn vào đầu của nó. Đến đây nó mới c·hết hẳn.

“Muốn đánh lén ta, trước giấu mùi của mình đi đã” nhìn vào t·hi t·hể zombie hắn nhẹ giọng nói.

Bởi vì thể lực của của hắn đề cao, nên các giác quan của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều. Trước khi xuống tầng 18 hắn cảm nhận được mùi hôi, tuy hắn không biết được sẽ có một con zombie sẽ đánh lén, nhưng cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Cộng thêm phản ứng nhanh cùng lực đạo lớn, nên màn đánh lén của nó bị thất bại.

Nhìn vào trước mắt cảnh tượng ghê tởm, nhưng trong lòng hắn cảm giác rất bình thường.

Hướng tầm mắt nhìn xung quanh, hắn có thể cảm nhận được một số ánh mắt đang nhìn mình. Có thể là một số người sống sót nghe được động tĩnh chạy ra quan sát, nhưng không có một ai dám ra ngoài bắt chuyện cả.



Cũng không quản nhiều, hắn chỉ như tầng trên đi xung quanh một vòng sau đó tiếp tục xuống tầng dưới.

“Tầng này không còn zombie” hắn tổng kết.

Bởi vì hồi nãy động tĩnh rất lớn, nếu là có zombie tất nhiên cũng sẽ phản ứng lại.

Cũng có thể có ngoại lệ, là có zombie nhưng nó biết ẩn nấp, không phản ứng lại với âm thanh.

Một đường đi đến tầng 9, hắn đ·ánh c·hết thêm 3 con zombie lang thang ngoài hành lang: “Nhìn đến tỉ lệ chuyển hóa thành zombie cũng không phải quá cao”

Một đường đi xuống, hắn có thể cảm nhận được còn có rất nhiều người sống đang ở trong phòng, so với một ít bị chuyển hóa thành zombie thì, tỉ lệ này khá cao.

Nhìn xung quanh một ít hồng vụ quanh quẩn, hắn lại lẩm bẩm: “Hồng vụ bắt đầu dâng cao”

Theo trí nhớ đời trước, hồng vụ lúc mới xuất hiện chỉ cao ngang tầng 1. Nhưng bây giờ đã là tầng 9 độ cao.

Bởi vì có người có thể sống trong hồng vụ, nên hắn cũng không quá e ngại thứ này, lại tiếp tục đi xuống.

Càng đi xuống, nồng vụ càng đậm. Lúc tới tầng 1 lúc cách xa 15 mét hình ảnh đã bắt đầu lờ mờ. Đây là lấy thị lực của hắn lúc này để đo, không phải là thị lực của người thường.

Xuống dưới đại sảnh, một mảnh dây leo bò từ cửa chính đi vào phủ xanh hết đại sảnh. Thỉnh thoảng lại có chuột gián bò qua, trên một vài dây leo quấn lấy đang dãy dụa zombie.

Có đến hơn 10 con zombie đang bị quấn quanh, có thì bị áp sát trên tường, có thì bị áp trên mặt đất. Trông rất cổ quái.

Thông qua cửa chính nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một mảng xanh thực vật, cỏ mọc cao qua đầu người đâm qua thật dày lớp bê tông phấp phới trong gió. Ngoài ra không còn thấy gì, cảnh tượng như đang ở trong một khu rừng nguyên sinh.

Nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Sinh trầm mặc lại. Lại nhìn một chút dây leo, hắn suy nghĩ một chút: “Chờ mạnh lên rồi ra ngoài vậy”

Tuy hắn không cảm nhận được sự uy h·iếp quá lớn từ dây leo, nhưng cũng không nên quá chủ quan.